Phù Ngư liếc mắt quan sát xung quanh liền dễ dàng nhận ra Phí Lẫm Nhiên trong đám người. Hắn vui vẻ chạy lại cạnh anh, ríu rít như một chú chim nhỏ.
Ban Ngày hiếm khi cười cũng câu môi nói: "Mệt không?"
"Thấy anh liền không mệt." Phù Ngư tươi cười rạng rỡ.
"Em vừa về nước, em muốn tổ chức tiệc mừng! Phải siêu hoành tráng mới được."
Phù Ngư vừa đi theo sau Ban Ngày, vừa vui vẻ nói ra thứ mình muốn, Ban Ngày tuy không thích ồn ào nhưng lúc này lại kiên nhẫn đồng ý mọi yêu cầu của Phù Ngư, như dung túng hắn đã là một điều đương nhiên.
Phù Ngư lên xe của anh, thấy Phí Lẫm Nhiên vừa lên xe liền mở laptop làm việc, hắn hiểu ý giữ im lặng.
Phù Ngư mở di động, phát vô số bao lì xì vào group bạn bè, không tiếng động báo cho họ hắn đã về rồi. Trong lời nói chúc mừng và trêu đùa của mọi người, hắn biết được Phí Lẫm Nhiên vẫn như 3 năm trước, bên cạnh không hề có Beta hay Omega.
Xong việc, Phù Ngư trộm đánh giá Phí Lẫm Nhiên, hắn ở nước ngoài lâu lắm, nếu không tổ chức một buổi chào mừng hoành tráng thì mọi người làm sao nhớ vị trí bên cạnh anh vốn là của hắn. Phù Ngư phải chương hiển được sự tồn tại của bản thân, răn đe một số kẻ không biết điều dám vọng tưởng trèo cao.
Phải để đám người kia biết ở cạnh anh chỉ có thể là hắn.
Không lâu sau, trợ lý của Phí Lẫm Nhiên chủ động gửi cho Phù Ngư rất nhiều địa điểm vui chơi xa xỉ quanh đây, còn giúp hắn mời khách và sắp xếp mọi thứ.
Phù Ngư câu môi cười, dù hắn không ở, nhưng trong lòng Phí Lẫm Nhiên hắn vẫn có địa vị không thể thay thế.
Buổi tiệc sẽ được tổ chức ở một nhà hàng cao cấp, và trùng hợp làm sao, đây là nơi Ban Đêm giúp Miên Miểu xin vào làm.
...
"1 giờ chiều nay, lầu 5 bị bao toàn bộ, sẽ có một buổi tiệc sang trọng được tổ chức, các cô cậu nhất định không được sơ sót!"
Quản lý đi lướt qua họ, chọn ra những gương mặt thanh tú dễ nhìn để làm phục vụ cho buổi tiệc, trong đó bao gồm Miên Miểu.
Chưa đến thời gian, nhưng khách khứa đã lục đục đến đủ, lễ phục sang quý bước vào đại sảnh sáng rực.
Miên Miểu cùng những nhân viên phục vụ khác cũng bắt đầu công việc của mình.
Một lúc sau, nhân vật chính cũng bước vào, Phù Ngư trong bộ trang phục được cắt may tỉ mỉ, hắn đi cạnh Phí Lẫm Nhiên nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Ban Ngày dù rất bận rộn, nhưng vì Phù Ngư muốn anh cũng có mặt. Dưới ánh mắt khát vọng của hắn, Ban Ngày vẫn là đồng ý.
Phù Ngư nói chuyện 5 câu thì hết 3 câu không rời Phí Lẫm Nhiên, Ban Ngày thỉnh thoảng gật đầu coi như đáp lại.
Người ở đây đây mọi người đều tinh mắt, cười trêu.
"Hâm mộ chết mất, hai người chừng nào thì đính hôn."
Phù Ngư thẹn thùng đỏ mặt, trộm liếc nhìn anh rồi giả vờ giận dỗi bảo: "Đi đi đi, hâm mộ thì đi tìm bạn trai đi."
Mọi người đều biết Phí Lẫm Nhiên và Phù Ngư có tin đồn hôn ước, tuy anh không nói khi nào đính hôn nhưng anh cũng không phủ nhận tin đồn này, nên họ ngầm hiểu đây là sự thật.
Miên Miểu đứng từ xa chỉ nghe mỏng manh mấy từ như: "đẹp đôi, vị hôn phu, kết hôn"...
Chủ buổi tiệc hẳn là một cặp. Miên Miểu thầm nghĩ.
Cậu tò mò nhìn vào nơi náo nhiệt nhất buổi tiệc, Phù Ngư tươi cười ngọt ngào ngẩng đầu cùng Ban Ngày nói câu gì đó, Ban Ngày thì cúi đầu chăm chú lắng nghe. Hành động nhỏ nhặt nhưng thân mật khiến các vị khách xung quanh che miệng trộm cười.
Ban Ngày như biết có người nhìn chằm chằm anh, anh hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy Miên Miểu đứng cách đó không xa. Xuyên suốt qua đám người, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Ban Ngày biểu hiện hoàn toàn không quen biết Miên Miểu, ấn tượng duy nhất là lần đầu cậu nhờ anh giúp đỡ ở bệnh viện, cậu muốn lôi kéo làm quen với anh khiến Ban Ngày rất phản cảm.
Thái độ lạnh nhạt và ánh mắt xa cách của anh không khỏi khiến cô bạn phục vụ đang đứng cạnh cạnh Miên Miểu ngẩng người. Cô ngỡ anh nhìn cô, vội cúi đầu trốn tránh.
Miên Miểu thấy Phù Ngư thân thiết cười nói với anh, anh nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa, lại phớt lờ cậu. Miên Miểu xấu hổ ngượng cười rồi bưng khai rượu đi nơi khác, tránh xa tầm mắt của anh.
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ hoang mang và mờ mịt, Miên Miểu bước đi mỗi lúc một xa vị trí trung tâm kia, cậu chỉ là một người phục vụ nho nhỏ trong buổi tiệc, không hợp với những vị khách sang trọng nơi đây, chẳng ai bận tâm cậu.
Bên tai còn văng vẳng tiếng ca ngợi "đẹp đôi" của người xung quanh, Miên Miểu nghĩ thầm: Họ thật sự rất xứng đôi sao?
Miên Miểu không biết lời khen đó có đúng không? Có thật là như thế chăng? Cậu không thể xác nhận, bởi...
Miên Miểu mù mặt!
Đúng vậy, không nghe lầm đâu, Miên Miểu mù mặt!
Hội chứng mù mặt của Miên Miểu ở mức độ nhẹ, bệnh này khiến cậu khó khăn khi nhận dạng một khuôn mặt của người khác. Khi là Beta thì cậu dựa vào giọng nói, thành Omega, cậu dựa vào pheromone để phân biệt đối phương là ai.
Và Ban Đêm cũng ở trong số đó. Ban Đêm hận không thể tỏa pheromone dính lấy cậu mỗi lúc mỗi nơi. Nhiều khi chưa kịp thấy mặt anh thì đã ngửi thấy pheromone của anh rồi.
Chỉ do Ban Ngày đi dự tiệc nên xịt phun sương che giấu pheromone, giọng nói lại lạnh lại trầm. Nên cậu không hề nhận ra anh.
Mặc cho hai người kia "anh anh em em" thân mật cười nói nhưng thật xin lỗi, Miên Miểu vẫn không nhìn ra ai là ai.
Miên Miểu tiếc nuối chẹp miệng, nghe khách hàng nói "cơm chó này chất lượng quá", "đúng là hai mỹ nam" khen rất rất nhiều khiến cậu tò mò không thôi.
Cậu cảm thấy đáng tiếc vì không biết hai người kia đẹp đôi cỡ nào. Tâm hồn yêu cái đẹp ai ai đều có, Miên Miểu vốn muốn xem mỹ nam nhưng khả năng không cho phép...
"Haizz... tiếc thật." Miên Miểu nhún vai.
Ban Đêm có lẽ cũng không ngờ đến, điều cản trở anh yêu đương không phải là bị bệnh tâm thần phân liệt, mà là làm sao để Miên Miểu nhớ rõ mặt anh.