Lần này Phí Lẫm Nhiên hy sinh quá nhiều, uống đầy một bụng giấm, cảm giác quá là toan sảng. Không sao, đây chẳng là gì hết, chỉ cần Miên Miểu hết giận anh thì việc này chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ mới lạ!
Sau bữa cơm đó Miên Miểu trong đầu chỉ toàn là thần tượng của cậu!
"Chết thật, khi ấy vui quá mà tôi quên xin chữ ký mất rồi, Phí Lẫm Nhiên anh giúp tôi với."
Ban Đêm nhìn ánh mắt sáng lấp lánh đầy chờ mong của cậu, anh nhịn xuống cơn ghen, nở nụ cười gật đầu: "Đương nhiên là được."
"Anh đúng là người tốt." Miên Miểu vỗ vai anh khen.
Ban Đêm nhéo má Miên Miểu, giọng nói có chút căm tức, hỏi: "Tôi và Lộ Hiên ai đẹp hơn?"
"Là anh." Miên Miểu lập tức đáp.
Này còn phải hỏi, cậu chỉ thấy mỗi mặt của Phí Lẫm Nhiên thì làm sao mà so sánh. Miên Miểu cũng cảm thấy quái, tại sao chỉ vì một tấm vé lại có thể nhìn mặt anh nhưng dù cố gắng cỡ nào cậu cũng không nhìn được mặt của thần tượng.
Miên Miểu thất vọng vô cùng, nhưng bản tính cậu vốn là vô tư lự, chẳng mấy chốc đã ném câu hỏi này ra sau đầu.
"Tôi đẹp chỗ nào?" Ban Đêm gặng hỏi.
"Chỗ nào cũng đẹp." Miên Miểu không cần suy nghĩ liền trả lời.
Câu này vào tai Ban Đêm lại đổi sang nghĩa khác. Nơi nào cũng đẹp, là thân hình của anh đẹp hay là cậu ám chỉ cậu rất thích dáng người của anh?
Chắc chắn đây mới là ý của Miên Miểu! Anh mặt dày gật đầu:
"Cậu thích là được."
Miên Miểu mờ mịt chớp mắt, cảm thấy đối thoại của họ hơi sai sai rồi.
Ban Đêm nhìn cậu như thế nhịn không được ôm cậu vào lòng, vùi mặt vào ngực cậu mãnh liệt hút, Miên Miểu tập mãi thành thói quen, hút đi thì hút đi.
"Ngoan ngoan, nhớ xin chữ ký giúp tôi."
Miên Miểu vuốt tóc anh.
Ban Đêm đen mặt: "Ngoan ngoãn? Cậu xem tôi là con trai à?"
Miên Miểu ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn anh: "Thì anh nói muốn gọi tôi là ba ba còn gì. Con trai ngoan nhớ giúp ba."
Ban Đêm hầu kết giật giật, trong đầu hiện lên vô số cách khiến Miên Miểu có thể gọi anh là ba ba.
Ban Đêm một bụng toàn ý đồ đen tối, nhưng không ngờ cơ hội để anh thực hiện điều này nó đến nhanh như vậy.
Hơn 3 giờ sáng, Miên Miểu đột nhiên gọi điện cho anh.
Âm thanh nôn nóng lại kèm theo tiếng rên rỉ rất nhỏ truyền qua điện thoại.
"Phí Lẫm Nhiên, mau, mau đón tôi, tôi phát tình rồi."
"Tút."
Ban Đêm xanh mặt lập tức chạy ra khỏi nhà, gấp gáp tới mức không thèm thay bộ đồ ngủ trên người mà nhanh tay lái xe chạy tới nhà Miên Miểu.
Chuyện là thế này.
Miên Miểu sau khi tạm biệt Ban Đêm thì cậu như thường ngày về nhà nghỉ ngơi, ăn cơm chăm hai nhóc nhỏ. Cậu thậm chí không cảm thấy có gì bất thường, tuyến thể không nóng, pheromone ổn định.
Miên Miểu tắm xong liền đi ngủ, trong giấc mộng, cậu lại mơ thấy bản thân đáng đứng trên hành lang của quán bar.
Hành lang vắng người, ánh đèn sáng tối mập mờ khiến cậu hoa cả mắt, Miên Miểu chỉ vừa dụi mắt thì thấy bản thân đã nằm trên giường. Quần áo trên người không biết đã bị cởi ra từ khi nào, làn da trắng nõn lõa lồ tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Một bóng người cao lớn bao phủ lấy cậu, Miên Miểu cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt của đối phương.
Thật nóng quá, nóng rang người, nhưng cũng lạ quá, bởi tuyến thể của cậu không nóng lên, cậu không ngửi thấy hương pheromone của Alpha. Chẳng lẽ trong mơ nên không trọn vẹn?
Mơ, hẳn là mơ rồi, là... mộng xuân sao?
Miên Miểu ánh mắt nhập nhèm co rúm vào lòng anh, hai chân nhẹ run theo mỗi chuyển động của cơ thể.
Bởi lẽ không nhìn rõ nên các giác quan của cậu đều nhạy cảm lạ thường, chỉ cần một động tác nhỏ đã khiến Miên Miểu thất thanh thét lên. Cơ thể trải dài các dấu hôn ái muội.
Nếu là mơ, thì cậu có thể buông thả nhỉ?
"Muốn nữa."
Miên Miểu ngọt nị rên ngâm, cơ thể thành thật dán lấy anh đổi lại sự lấp đầy càng thêm mạnh bạo.
Không biết qua bao lâu, Miên Miểu cả người căng chặt, đôi mắt mở to, thứ kia vào sâu quá rồi.
"Không được, mau lấy ra." Miên Miểu hoảng loạn chống cự, nơi bí mật nhất bị chạm tới khiến cậu cực kỳ bất an.
Anh cắn lấy sau cổ cậu, mặc cho Miên Miểu khóc lóc đáng thương anh vẫn mạnh mẽ xông thẳng vào, dứt khoát phá vỡ nơi yếu ớt nhất của cậu.
Miên Miểu đầu vai co giật liên hồi, bàn tay siết chặt lấy gối đầu, bên tai là âm thanh trầm thấp khàn khàn của anh.
Cậu ôm lấy ngực thở hổn hển, phía dưới cũng đã động tình.
Không ngờ tối ngủ cậu lại mơ thấy mộng xuân, còn khiến cho cơ thể phát tình bất ngờ.
Miên Miểu cả người ướt nhẹp mồ hôi, tuyến thể nóng rang cần người an ủi.
Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, ông ngoại một phòng, cậu và hai nhóc con ở cùng một phòng. Pheromone quá mức nồng liệt lan tỏa khắp căn nơi, cũng may là hai nhóc hôm nay ngủ cùng ông, nên cậu mới đỡ xấu hổ.
Miên Miểu chỉ kịp viết tờ giấy nhắn gửi ông ngoại liền mở cửa chuẩn bị ra ngoài.
Miên Miểu thật sự không thể cùng anh làm chuyện đó ở tại nhà cậu được. Nếu làm bậy sau này cậu làm thế nào đối mặt với cái giường thân yêu của cậu, còn để hai nhóc con lăn lộn trên giường được!
Tội lỗi tội lỗi.
Dù có làm ở trên xe cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy thẹn như ở nơi này.
Miên Miểu mặc một chiếc áo khoác thật dày rồi mở cửa nhà, cả khuôn mặt đỏ bừng đều giấu sau lớp áo, chỉ chừa một đôi mắt ướt át nhìn ra cửa của tiểu khu.
Không lâu sau Ban Đêm liền xuất hiện, anh nôn nóng ôm lấy Miên Miểu cả người đã mềm như bông nhanh chân lên xe.
Rõ ràng hứa với anh sẽ cố gắng phát tình vào buổi tối, bây giờ đã sắp 4 giờ sáng rồi còn đâu.
Ban Đêm nào còn quan tâm đến mấy chuyện đó, anh chỉ lo ôm Miên Miểu, cắn thật sâu vào tuyến thể cậu, muốn giúp Miên Miểu giảm bớt phần nào khó chịu.
"Ngoan, em nhịn một chút thôi, chúng ta sắp về nhà rồi."
Ban Đêm hai mắt đỏ ngầu lái xe, pheromone của Alpha không ngừng phát tán quấn quanh lấy cậu, giúp Omega nhạy cảm giảm bớt khô nóng.
5 giờ!
Bây giờ còn cách 5 giờ chỉ có hơn một tiếng, Ban Ngày sắp xuất hiện rồi! Anh phải tìm được cách giải quyết!
Quãng đường mất 20 phút, bị anh cắn răng chạy với tốc độ chưa tới 10 phút đã về nhà.
Miên Miểu được ôm lên giường thì hốc mắt đã đỏ.
Ban Đêm nhìn đồng hồ, tuy quá gấp gáp nhưng cũng đủ để anh nghĩ ra đối sách.
Miên Miểu đối với chuyện này luôn thuận theo bản năng, xấu hổ thẹn thùng hay gì gì đó đều là sau khi thanh tỉnh. Lúc này cậu chỉ muốn quấn lấy Ban Đêm mà đòi hỏi.
Có một chú mèo con ngọt ngào làm nũng thì ai mà chịu được.
Ban Đêm rất sẵn lòng đáp lại mọi mong muốn của cậu, đến cả cái miệng ham ăn cũng được đút no no.
Miên Miểu khó chịu nhăn mày, không để cậu lên tiếng bất mãn anh đã mãnh liệt tiến công.
Những giọt mồ hôi nóng bỏng của anh chảy dọc theo cằm rồi nhỏ giọt lên gò má đà hồng của cậu.
Miên Miểu cắn chặt môi, hôm nay không biết anh bị cái gì kích thích mà mỗi động tác đều gấp gáp bá đạo thật sự. Mỗi động tác như muốn ăn tươi nuốt sống các.
"Ưm... từ từ, từ từ đã..."
Miên Miểu thở gấp bắn ra nhưng chưa để cậu hoàn hồn sau cơn cao trào, bàn tay to lớn của anh lại nắm lấy chú em của cậu khiến Miên Miểu phải liên tiếp động tình.
Miên Miểu cả người nhiễm màu hồng phấn, lòng ngực trắng nõn không ngừng phập phồng theo động tác dồn dập của anh, cậu mà lại lần nữa bị đưa lên một cao trào mới. Khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến cậu như muốn chết đuối, nhịn không được nức nở khóc nấc lên.
Chỉ trong chưa đầy 1 tiếng Miên Miểu đã bị anh chơi đùa đến kiệt sức, mà Ban Đêm còn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Miên Miểu mệt rã rời, cậu muốn nhanh nhanh kết thúc, nên ra sức lấy lòng anh. Bam Đêm gầm nhẹ một tiếng, giữ chặt eo cậu, xông thẳng vào trong.
Miên Miểu thét chói tai rồi xụi lơ trên giường, Ban Đêm mới chỉ mới sung sướng một lần, nếu là bình thường thì làm sao đủ nhưng hôm nay anh chỉ có thể nhịn xuống.
Ban Đêm bế Miên Miểu lên, cần cù chăm chỉ giúp cậu tắm sạch rồi thay đổi chăn. Mọi thứ sạch sẽ anh mới an tâm ôm cậu lên giường.
Đừng nhìn Miên Miểu đang rất mệt mỏi, nhưng Ban Đêm biết sau khi cậu làm tình xong sẽ có thói quen ôm chặt lấy anh mà ngủ.
Omega vừa phát tình rất cần Alpha dùng pheromone an ủi cả một đêm, những lần trước đều là như vậy, nhưng hôm nay hiển nhiên là không được.
Ban Đêm liếc nhìn thời gian đã gần 5 giờ, anh đỡ lấy Miên Miểu dặn dò cậu một số điều, thấy Miên Miểu mơ màng đáp ứng anh mới an tâm.
Ban Đêm đứng lên lục tìm đủ đồ, qua 5 phút tự mày mò, sau khi chắc chắn không thành vấn đề anh mới lên giường nằm cạnh cậu.
Ban Đêm mới nhắm mắt lại thì đã đúng 5 giờ.
Ban Ngày vừa mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh tối om, cả người không thể động đậy, anh muốn mở miệng nói chuyện cũng vô dụng.
Tay chân anh bị trói chặt trên giường, theo xúc cảm có thể nhận định thứ đó là thắt lưng, cà vạt che khuất đôi mắt, thậm chí miệng cũng bị một cái cà vạt khác buộc lại không thể lên tiếng.
Sau khi nhận ra tình trạng của bản thân thì Ban Ngày đen cả mặt. Trong lòng có dự cảm chẳng lành.