Tống Tiểu Từ sắp bắt đầu đi học lại, hôm nay là ngày cô trở về. Tống Tiểu Từ sợ độ cao và say máy bay nên tàu hỏa và đường sắt cao tốc đã trở thành phương tiện di chuyển phổ biến nhất của cô khi ra ngoài.
Ngồi trong xe của anh Cố, Tiểu Từ nhìn anh Cố giúp cô đặt hành lý qua gương chiếu hậu, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác không nỡ.
"Chúng ta đến ga tàu cao tốc vẫn còn hơi sớm. Tôi dẫn cô đi ăn món ngon gần ga tàu cao tốc được không?"
Một tay Anh Cố cầm vô lăng nhìn Tiểu Từ ở ghế phụ, trong lòng có chút giằng co, anh Cố rất có cảm tình với Tống Tiểu Từ, từng vẻ mặt của cô đều được anh ghi nhớ nhưng anh không phải là nam sinh 17 18 tuổi, anh muốn yêu đương với Tống Tiểu Từ nhưng anh càng muốn mối quan hệ này lấy hôn nhân làm tiền đề, tuy nhiên, cô có đồng ý không, cô mới 20 tuổi thôi, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa.
Sau khi sửng sốt một lúc, Tiểu Từ vẫn từ chối.
"Không được rồi, tôi muốn đến sớm để gọi video cho mẹ."
"Ừm, được."
Anh Cố không ép buộc, vì dọc đường có đài FM nên dù hai người có suy nghĩ riêng nhưng không gian cũng không yên tĩnh.
Cô gái và chàng trai trong đài FM cứ trêu chọc nhau cho đến khi họ phát ca khúc "Siêu Nhân Không Thể Bay" của Châu Kiệt Luân.
"Chúng ta, có thể tiếp tục liên lạc không?"
Tiểu Từ bối rối nắm lấy áo của mình, hỏi.
"Có thể, điện thoại của tôi 24 giờ cũng không tắt máy."
"Được..."
Tiểu Từ dừng một chút, không biết nên nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài nói: "Cố Nam, cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn, chúc cô đi đường thuận lợi."
Anh Cố giơ tay chạm vào đầu Tiểu Từ trước khi quay lại xe, dù sao thì anh cũng không thể dừng lại lâu được, không sao, còn có thể liên hệ bằng điện thoại mà, anh Cố tự nhủ với bản thân.
Tống Tiểu Từ vẫy tay với xe của anh Cố, anh Cố hạ kính nhìn, anh biết, bản thân mình không thể thoát khỏi ánh mắt quá thuần khiết của Tiểu Từ.
Cô bước qua khu kiểm tra an ninh với chiếc vali và hai chiếc túi nhỏ, cho đến khi lên tàu, Tiểu Từ vẫn không lấy điện thoại ra xem vì sợ thất vọng, sợ không nỡ.
Cô thừa nhận mình không nỡ xa Cố Nam, nhưng sau khi cô rời đi, Cố Nam không hề tỏ tình, có lẽ anh chỉ coi cô như một người qua đường, một đứa em gái cần được chăm sóc.
Tuy nhiên, khi Tiểu Từ mở chiếc túi nhỏ cô mang theo để tìm tai nghe, cô thấy anh Cố đã chuẩn bị một hộp cơm trưa màu hồng và tờ giấy nhắn nhỏ.
Đôi lông mày căng thẳng lập tức biến mất ngay khi mở hộp cơm trưa.
Những miếng sườn chua ngọt được xếp gọn gàng một bên, một bên hộp cơm là đậu bắp, trên cơm có vài con tôm đã được bóc vỏ, được xếp thành hình trái tim, ở giữa là dưa muối do anh Cố làm, không quá mặn hay cay nhưng rất ngon miệng.
Món sườn chua ngọt trong hộp cơm hôm nay chắc chắn là do chính tay anh Cố làm. Thật ra bản thân món sườn chua ngọt đã là một món ăn có vị chua ngọt rồi, vị chua ngọt là vị được nấu nhiều nhất trong ẩm thực Trung Quốc, nhưng cách làm lại khác nhau hoàn toàn, không biết vì sao, lúc này, Tiểu Từ cảm thấy món sườn xào chua ngọt do anh Cố chuẩn bị là món ngon nhất trên thế giới, hơi cay, không quá chua ngọt, quả nhiên giống hệ khẩu vị của anh, hơi cay, không thích ăn chua.
Hộp cơm trưa ấm áp chứa đầy chân tình của anh Cố khiến Tống Tiểu Từ lặng lẽ đưa ra quyết định trên chuyến tàu trở về, nhưng cô không vội nói ra, được rồi, thật ra bây giờ cô rất muốn nói với Cố Nam, nhưng điện thoại di động của cô bị hết pin, cô lại bị mất sạc dự phòng khi đi mua sắm ở phố người Hồi vào vài ngày trước. Ban đầu, anh Cố đề nghị mua cho cô một cái mới nhưng cô đã từ chối!
Tống Tiểu Từ! Từ đây về sau! Tuyệt đối! Đừng từ chối người khác mù quáng như vậy!
Cô rất muốn nói, Cố Nam tỏ tình đi, cô sẽ chấp nhận!