100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 25: C25



Lúc Tử Tuấn dìu Sở Kiều xuống phòng y tế, đứng ngoài cửa đã nghe thấy những âm thanh đáng hổ thẹn như vậy, thật làm ô uế tai của Tiểu Thịt tươi.

Sở Kiều thở dài, nói :"Dương Minh, tối nay tôi ngủ ở nhà bạn"

"Nhà bạn?" Hắn đứng bật dậy :" Tôi không đồng ý"

Bụng đang đau đến nỗi mặt Sở Kiều méo mó, cô cố nhịn, vịn vào người Tử Tuấn đi ra ngoài.

"Sở Kiều...cậu đang..."

Sở Kiều mỉm cười miễn cưỡng:"Tớ ổn...tớ khỏe rồi..."

Dứt lời, đầu óc cô trở nên mông lung, mọi vật xung quanh cứ xoay vòng vòng, cảnh vật đột nhiên trở nên tối sầm, bên tai cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng hai nam nhân hét lớn :" Sở Kiều..."

....


Cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng, không biết cô đã ngủ bao lâu rồi, chỉ biết khi tỉnh dậy rất khó khăn, mí mắt cô nặng trĩu.

Đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng, trên người khoác bộ đồ kẻ sọc của bệnh nhân, dưới bụng nhói lên, đau đến nỗi trán cô rịn mồ hôi hột.

Nhìn quanh thì đây có vẻ là phòng bệnh VIP, phòng rất rộng còn được trang trí rất sang trọng. Sở Kiều gắng gượng ngồi dậy, cơn đau dưới bụng vẫn không dứt, cô cẩn thận vén áo lên nhìn xem dưới bụng rút cục có gì.

"Bênh nhân tỉnh lại rồi thưa Viện trưởng" Một cô y tá bước vào, đắp chăn trùm kín bụng cô, nhẹ nhàng nhắc nhở :" Không được để bụng bị lạnh"

Sở Kiều có chút sợ hãi, cổ họng cô khô khốc cố cất tiếng :"Tôi...tôi bị làm sao vậy?"

"Tiểu thư không sao hết, chỉ là bị viêm ruột thừa nhẹ, vừa trong phòng mổ ra"

Một người toàn thân mặc áo blouse trắng bước vào, anh ta cầm hồ sơ bệnh án, lật giở một hồi rồi nói :"Tầm 1 tuần cô có thể xuất viện, trong thời gian đó hãy ăn uống những thứ nhiều chất dinh dưỡng"

Sở Kiều bị ngây ngốc trước vẻ đẹp của anh ta, mái tóc màu xám bạc hơi rối cộng với đôi mắt đôi mắt thờ ơ kia ... thật sự rất hoàn mỹ!

"Tôi còn có nhiều việc phải làm ở bệnh viện, lần sau mong Sở tiểu thư tìm bác sĩ khác" Hắn đặt hồ sơ bệnh án lên bàn, ánh mắt nhìn cô thậm chí còn có chút chán ghét :"Còn nữa, mục đích cô tiếp cận tôi, tôi biết. Loại người dơ bẩn như cô đừng mong bước một ngón chân vào Lý gia"

Tên này là ai vậy? Hắn nói cái gì mà tiếp cận? Dơ bẩn? Chưa làm gì đã bị người ta mắng nhiếc thậm chí còn coi là dơ bẩn, Sở Kiều vô cùng tức giận, nhưng não cô đột nhiên phản ứng với hai từ "Lý gia"

...đây không phải là Lý Hàn Phong đó chứ?!

Sở Kiều nhớ lại khuôn mặt đã xuất hiện khi cô xem TV lần trước, đúng là anh ta rồi! Chẳng lẽ trước đó hai người đã có hiềm khích gì chăng?

Nhìn anh ta đang tránh cô như tránh tà thế kia thì sao mà tiếp cận được? Sở Kiều vô cùng ủ dột chẳng còn tâm trạng mà cãi nhau nữa chỉ đơn giản ừ một tiếng.

Lý Hàn Phong sau khi biết Sở Kiều bị viêm ruột thừa đương nhiên trong lòng rất vui, so với những gì cô ta làm, cô ta còn xứng đáng nhận nhiều hơn thế. Nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng cô ta không tốt. Bình thường khi gặp anh, cô sẽ giở đủ mọi cách để dụ dỗ anh lên giường cô ta?


Đây không phải chuyện tốt sao? Lý Hàn Phong lấy cây kẹo mút trong túi áo, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng.

Anh ta ăn kẹo mút? Sở Kiều đang ăn nho, quả nho suýt bị mắc kẹt ở cổ họng. Đường đường là một Viện trưởng ở bệnh viện Quốc tế không ngờ cũng có sở thích này.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở,"Sở Kiều..." Phương Hân Nghiêm mở cửa phòng bệnh, mặt mày trông rất ủ rũ nhẹ nhàng bước vào, cô ta đứng bên giường bệnh Sở Kiều giọng nghẹn ngào :" Tớ...tớ...xin lỗi cậu huhuhu..."

Sở Kiều mới tỉnh dậy nên rất mệt, tâm tình có chút không tốt, cô cố nhẫn nhịn, hỏi :" Cậu xin lỗi tôi về chuyện gì?"

"Học trưởng...học trưởng... nói nếu tôi không xin lỗi... thì anh ấy sẽ tuyệt giao với tôi... hhhuhuu..."

Sở Kiều nhìn cô gái khóc bù lu bù loa trước mặt, cô day day trán, giọng có phần khó chịu :"Được rồi..."

"Cô đến bây giờ vẫn còn thói quen bắt nạt người khác?" Hàn Phong đứng cạnh không kìm được lên tiếng ngắt lời cô.

Bắt nạt? Sở Kiều vô cùng đau đầu cũng không muốn đôi co nhiều với anh ta. Phương Hân Nghiêm lại tiếp tục sụt sùi :" Tử Tuấn...cậu ấy... cậu ấy nói ghét tôi...tôi...hức hức... tôi thật sự xin lỗi..."

Choang! Chiếc cốc thủy tinh để trên bàn bị Sở Kiều hất đổ tạo nên âm thanh không hề nhỏ, trên sàn đầy thủy tinh vỡ vụn.

"Lỡ tay" Sở Kiều nhìn Phương Hân Nghiêm bằng ánh mắt cảnh cáo, đương nhiên không phải là cô lỡ tay.


Phương Hân Nghiêm run lẩy bẩy, vô thức giật lùi ra sau, cô ta hoảng sợ đến nỗi ngã xụp xuống đất, thủy tinh găm đầy lên tay.

"Cô bé này, em không sao chứ?" Hàn Phong lườm lạnh Sở Kiều rồi chạy ra đỡ Phương Hân Nghiêm ngồi dậy, động tác rất dịu dàng.

"Bệnh viện của tôi không phải nơi để cô làm loạn, nếu cô thích có thể xuất viện sớm, tôi không cản" Dứt lời, anh ta nhấc bổng Phương Hân Nghiêm đi ra ngoài phòng bệnh.

Đến cả Lý Hàn Phong cũng bị Phương Hân Nghiêm lấy mất rồi... Sở Kiều thở dài.


-----


Đôi lúc đang viết mà còn quên mất là mình đang viết truyện H ;-;
Thôi thì cố ăn chay vài chương đi, chắc chương sau sẽ có thịt :>