1000 Tiếng Yêu

Chương 34



Thả ra, mau thả tôi ra. Các người không có quyền nhốt tôi ở đây. Mau thả ra đi mà, thả tôi ra đi…

Vang vọng phía sau cánh cửa mục nát ấy là hình bóng của Cao Trang Lâm. Cô ấy đã bị chính ba ruột của mình bắt và nhốt trong căn nhà kho cũ kĩ, dơ bẩn ấy. Nó không được xem là căn phòng mà phải nói là địa ngục là điểm tận cùng của đau khổ.

Bên trong ấy chỉ có một ngọn đuốc được đốt lên thắp sáng của căn phòng tối tăm này. Ánh sáng yếu ớt đấy chỉ đủ chiếu rọi vào một góc phòng còn lại xung quanh mang màu đen huyền bí. Mùi hôi mốc bốc lên rất nhiều, những mạng nhện được giăng lên từ lâu như muốn trói buộc cô ấy trong nơi ghê tởm đến đáng sợ này. Tiếng la hét ầm ỉ kèm với tiếng những côn trùng đang bò quanh dưới đất.

Hốt hoảng, sợ hãi đến man rợ cô chạy nhanh về phía chiếc giường gỗ mục nát và tiếp tục khóc to hơn. Cô ghét nơi đây bởi nó là địa ngục tăm tối cho kiếp sống của Trang Lâm. Đây không phải lần đầu cô bị giam giữ mà đã là lần bao nhiêu trong đời đến cô cũng chẳng nhớ nữa chỉ biết rằng mỗi lần rơi vào đây cô như hóa điên giữa nhân gian này. Nó là điểm chết chóc ám ảnh trong từng khoảnh khắc sống của cô.

Cô sợ ở đây lắm, cô chán ghét nơi âm u, tối đến hiu quạnh, chẳng có tiếng trò chuyện của con người với nhau chẳng có ánh nắng chói chang của bầu trời rộng lớn kia và kể cả bữa ăn nguyên vẹn cũng không dành cho cô khi rơi vào nơi này.

Bởi vậy, chỉ cần nhắc đến “Căn nhà kho họ Cao” cô không còn đủ sức để tiếp tục cuộc sống nữa. Nằm sảng ra chiếc giường chẳng có tấm nệm lót lên không có một mảnh chăn để đắp khiến cô tự chễ giễu chính bản thân mình.

Được người đời biết đến là một thiên kim tiểu thư có tiếng của nhà họ Cao ấy vậy ai có hiểu hết được nỗi niềm của cô không? Chẳng ai ôm lấy để chia sẻ năm tháng đau thương này, không một bóng người cứu vớt cô ra khỏi vũng tăm tối đấy chỉ mình cô tự níu lấy chính mình, kéo mình khỏi vực thẩm chết người.

Chẳng còn nghe thấy tiếng khóc không còn ai cảm được tiếng la chửi của cô gái ấy cả. Dù có nghe được họ cũng không thể làm được gì ngoài bỏ mặc cả. Bởi cái giá của sự không nghe lời ông chủ là quá lớn không ai có thể dám cãi lời và giúp đỡ cô ấy cả. Với lại họ đã quen với điều này từ lâu. Mỗi lần Cao Trang Lâm làm phật ý ông chủ, dám chối cãi lời nói của ông chủ nhà họ Cao luôn sẽ bị đưa đến nhà kho đấy.

Họ nghe bảo chỉ khi cô hồi tâm chuyển ý chịu nghe lời của ông chủ thì sẽ được thả. Chậm nhất là một tuần còn lâu nhất gần đến một tháng. Nhưng mỗi đêm họ đều sẽ trông thấy ông chủ đến đó rất muốn tìm hiểu nhiều hơn nhưng cái mạng nhỏ của họ vẫn là quan trọng nhất.

Đừng nên biết những chuyện không cần thiết bởi nếu như chính mình đã thấu được một chút cũng nghĩa là giây phút tử thần sắp đến gần. An phận thủ thường vẫn đắt giá hơn nhiều.

…….

Tập đoàn cao cấp của họ Cao vừa mở xong cuộc họp gấp vì giá cổ phiếu trong công ty đã bị giảm sút rất mạnh nhiều vấn đề khó khăn đã ập đến họ khi vụ việc Cao Trang Lâm gây nên.

“Gầm”

Bàn làm việc bị đập một lực rất mạnh bởi người đàn ông với những nếp nhăn đã xuất hiện trên gương mặt nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến vẻ đẹp của chủ tịch tập đoàn Cao Đại – Cao Bắc Long. Khuôn mặt đã đỏ ửng lên vì tức giận, đôi mắt sâu hút vào nhìn rất dữ tợn và cả biểu cảm càng làm tăng lên độ đáng sợ của người khác khi nhìn ông.

- Ba kêu tôi đến đây làm gì?

Giọng nói ấy là của Cao Tuấn Vỹ. Anh không có quá nhiều tình cảm với người ba của mình bởi ông lúc nào cũng chỉ biết đến công việc và luôn ra tay một cách tàn bạo với nhiều người. À không phải, nói về độ tàn bạo thì có lẽ Hoàng Minh cậu ấy xứng đáng với vị trí đấy hơn. Bởi chưa đầy 1 tiếng đồng hồ, tập đoàn Cao Đại đã tụt dốc cực mạnh bởi cú xoay chuyển cục diện đỉnh cao của tập đoàn M&N mang lại.

Không hổ danh là tên lửa bạc trong giới kinh doanh này. Và còn phải công nhận một điều đó là Hoàng Minh cậu ấy đã thật sự biết yêu rồi không chỉ yêu mà còn lún vào nó rất sâu. Tuấn Vỹ nghĩ vậy liền bật cười trong dòng suy tư của chính mình.

Ba cậu ấy phía bàn làm việc nhìn hết tất cả biểu cảm đấy và khó chịu hỏi

- Con vui vẻ khi chúng ta gặp chuyện lắm sao?



Anh nghe thế chỉ nhún vai và đứng lên phủi lấy bộ vest đang mặc trên mình rồi đáp

- Không, tôi chỉ đang suy nghĩ về sự thảm hại tiếp theo của công ty này thôi.

Càng nghe được điều đó sắc mặc Cao Bắc Phong đen sịt lại, cố kìm chế lại cảm xúc bộc phát của mình rồi hỏi lại đứa con rất có tài về kinh doanh này của ông.

- Vậy con định giúp ba thế nào? Hay con đi nói với chủ tịch Hoàng Mình để cậu ấy buông tha cho mình đi. Dù sao con với cậu ấy cũng thân mà, không phải sao?

Như nghe được câu chuyện cười Tuấn Vỹ bật cười lên

- Không. Tôi không thể giúp được. Dù tôi có thân với cậu ấy cũng không thể khiến cậu ấy hồi tâm chuyển ý đâu. Ông nên tự giải quyết việc con gái lớn của ông gây ra đi.

Xoay người đi về phía cửa, mặt anh nghênh ngang cười khẩy một cái rồi bỏ lại một câu.

- À quên mất. Khuyên ba một câu “Đừng nên dùng mấy cái chiêu trò mèo chuột nhảm nhỉ của mình để tuyên chiến với Hoàng Minh vì tôi chắc ba sẽ chẳng thể thắng nổi” vậy nhé.

Nói xong còn vẫy tay chào ba mình rồi mới rời đi.

Bóng dáng thoải mái, thư thả ấy cứ y như rằng mọi việc công ty này suy sụp không ảnh hưởng đến một chút nào với Tuấn Vỹ cả. Mà cũng phải, với một người không hề hứng thú gì với việc kinh doanh của gia đình thì lấy đâu ra một chút mà sót thương anh chỉ muốn nó mau tàn phai hơn là mong nó tốt đẹp.

Đi về phía hầm đỗ xe, anh lấy điện thoại ra và điện vào số quen thuộc.

- Cậu rảnh chứ, chú ta gặp nhau một lát được không?

Đáp lại anh là lời từ chối thẳng thừng chẳng để ý đến mặt mũi, sỉ diện của thiếu gia họ Cao này. Có lẽ chỉ có mình người đó mới có thái độ thù địch, chán ghét Tuấn Vỹ đến vậy.

- Sao vậy Hoàng Minh thân yêu. Đang ủ ấm tình yêu bé nhỏ của mình à?

Nghe được sự trêu chọc chẳng mấy tốt lành đấy anh cũng không ngần ngại rải cơm chó cho cậu ấy nếm thử.

- Phải đó, đang nằm bên tình yêu thứ mà cậu sẽ chẳng nếm được. Còn nữa đừng điện làm phiền tôi lo cho công ty nhỏ bé của cậu đi. Không chừng lại phá sản mất đó.

- Haha

Tiếng cười giòn giả của Tuấn Vỹ cũng phát ra giống như đang nghe một câu chuyện hài từ mỏ hỗn chẳng nể nang ai của Hoàng Minh.

- Thì sao chứ. Không ảnh hưởng đến tớ tại sao phải bận lòng. Nhưng mà, nếu được cũng mong cậu nể tình mà làm nhẹ lại chút.

Hiểu được từng lời Tuấn Vỹ đang muốn nhờ giúp đỡ Hoàng Minh cũng chỉ ồn tồn đáp lại



- Chưa biết để xem xét lại.

……

- Này!

Tôi vừa mới từ cơn mỏi mệt trong giây phút tình ái lúc nảy giờ cả người nhức mỏi vô cùng nhưng cũng gắng gượng để xuống giường. Vừa mới mò lấy điện thoại để xem có thông báo gì không thì đập vào mắt tôi và video Cao Trang Lâm nhục nhã khóc lóc khi bị chúng tôi chừng trị kèm với đó là tin tức tập đoàn Cao Đại cổ phiếu rớt giá quá nhiều.

- Cao Đại? Sao cái tên nghe quen quá nhỉ?

Tôi tự lầm bầm trong miệng về sự liên quan giữa hai tin tức này thì chợt nhớ ra buổi tiệc lần trước tôi tham gia chính là nhà họ Cao tổ chức. Vậy là Cao Đại là tập đoàn của tiểu thư Trang Lâm. Thì ra là vậy. Nhưng mà sao lại bị giảm sút đến thế nhỉ, không lẽ chỉ vì video đó lại khiến mọi chuyện thành ra như thế.

Vòng lẩn quẩn ấy cứ lặp lại trong đầu tôi khiến tôi trầm lặng suy xét thì cả người bị nhấc bổng lên.

- A

Tôi giật mình đến mức la lên và chợt phát hiện Minh anh ấy đang ôm mình về phía bàn ăn. Tôi được ăn đặt vào ghế xong rồi anh đi lại bếp lấy đồ ăn đã nấu ra.

Tôi suy nghĩ rồi hỏi anh về vụ tin tức đó

- Minh, anh đọc tin tức về tập đoàn Cao Đại chưa?

Gương mặt vô tội ấy vẫn tỏ vẻ chẳng biết gì mà cứ vậy nói lại tôi.

- Sao thế?

Tôi nghe vậy nghi ngờ về người đàn ông này. Anh cái gì cũng nắm rõ hơn tôi và luôn biết trước tôi hết nhưng lần này lại tỏ ra không biết ngộ ghê.

- Thật sự không biết?

Tôi nhứơng mày lên cố hỏi anh thêm lần nữa.

Lần này anh nghe được giọng tôi có vẻ đang kìm lại nên vừa bưng bát canh đến bàn rồi ôm chầm lấy tay tôi hôn hít lên đó. Mỗi lần anh làm vậy có nghĩa như đang chuộc tội của mình vậy. Tôi thấy thế cố nhịn cười và ra oai ra hùm với anh ấy.

- Minh, anh càng ngày diễn mỗi lúc giỏi quá rồi đấy.

Từng chữ nói lên như cung tên đang từng chút từng chút đâm về hồng tâm của người anh ấy vậy.
— QUẢNG CÁO —