Nghe xong mọi việc tôi bàng hoàng đến không nói thành lời vì
không ngờ rằng người bạn thân Ái Hình của tôi đã phải chịu đựng những đau khổ như vậy.
Một người thì vì sự nghi ngờ họ không chung thủy dù chẳng biết
đáp án nhưng vẫn lựa chọn rời đi, người còn lại thì mù quáng đến việc quan tâm
đến cảm xúc của đối phương cứ như vậy mà đổ lỗi và đày đọa nhau dẫn đến chẳng
thể đến bên nhau một cách tốt đẹp. Cả An Minh và cả Ái Hinh đều đã phạm phải
sai lầm trong tình yêu đó là không tin vào đối phương nên dẫn đến kết cục ai
cũng đau lòng.
Nghĩ đến mọi thứ lòng tôi lại đau xót vì cứ ngỡ nụ cười của
sự thoải mái hay hiện lên gương mặt của Ái Hinh chỉ là tạm bộ cho những nỗi đau đang gổng mình chôn giấu. Cậu ấy tốt như vậy, luôn hy sinh như thế ấy vậy mà số phận lại ngang trái như thế.
Vô định, mơ hồ cho một kiếp người tôi gục người về phía vai
Hoàng Minh. Đôi vai mỏng manh cố giấu đi sự run rẩy nhưng vẫn chẳng thể thắng nỗi
hiện thực phũ phầng này.
- Nhi!
Chỉ một tiếng gọi, chỉ một cử chỉ xoa nhẹ làm tôi chẳng còn
sức để gồng mình nữa. Vỡ òa đến mức ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi của anh ấy nhưng
anh vẫn ân cần, nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương của tôi.
Nhìn người con gái anh yêu phải khóc, thấy cậu bạn chơi bao
lâu của anh rơi lệ Hoàng Minh anh cũng chẳng còn tâm tư để vui vẻ chút nào. Hai
người anh yêu quý đều như thế này hỏi thử anh làm sao mà gượng nổi nhưng anh
không thể để nó trôi đi một cách dễ dàng như vậy được.
Bởi còn cô bạn Tạ Khanh của anh cũng đang rơi vào thế nguy
hiểm trong cửa sinh tử mơ hồ như này anh bằng mọi giá phải tìm được tên Khắc
Minh và tìm ra bằng chứng về hành vi mà hắn đã làm để không khiến mọi chuyện trở
nên tồi tệ hơn cũng như kiếm được lối ra cho vấn đề này.
Thành phố Hồng Châu
Tiếng điện thoại reo liên tục nhưng chẳng ai trả lời cứ vậy
mà đổ chuông mãi. Phía trước ban công là hình bóng của người con gái đang thất
thần nhìn ra ngoài phố xa nhộn nhịp ở đăng kia. Họ bận rộn để đáp ứng nhu cầu của
cuộc sống, họ say mê trong khát khao của bản thân còn riêng cô. Tương lai là một
mảng đen tối chẳng có lối đi có thể thấy hình như nó là vực thẩm thì phải bởi
càng đi con người như rới vào hố sâu của chính mình.
- Tách cà phê đã nguội lạnh từ bao giờ, bản nhạc ấy đã kết
thúc từ rất lâu nhưng giọt nước mắt đấy sao vẫn mãi rơi thế. Cố gắng xoa dịu đi, gạt đi nhưng chẳng thể ngưng lại.
Đối với thân hình Ái Hinh gầy gò, ốm yếu xanh xao như lúc
này chẳng còn tìm thấy sức lực cho ý chí của bản thân bởi mọi việc của gia đình
cô mong mỏi đã được giải quyết từ những chuyện của người bạn An Nhi gặp phải
cũng đã được gỡ rối ra rất nhiều. Cô vui mừng lắm, cô hạnh phúc lắm vì mọi thứ
xung quanh đã tốt đẹp nhưng còn cô thì lại khác. Tình yêu thứ cô đợi chờ trong 10 năm giờ đây đổi lấy được gì. Người đàn ông cô từng nghĩ là tất cả, là cuộc đời
sao lại thay đổi như thế. Thứ cô chôn chặt, khắc ghi bao lâu nay có thật sự
đáng giá hay không? Hay chỉ là thứ tạm bợ nhất thời mà cô cứ nuôi hy vọng kéo
dài cả đời?
Rơi trong suy tư, buông mình trong chiều vọng tưởng tiếng gọi
thúc giục vẫn cứ vậy liên hồi.
"Ai Hinh, cô hiện tại có ở nhà không? Tôi Hoàng Quân có việc
muốn nhờ cô giúp."
Đó là lời nhắc từ đầu dây bên kia của Hoàng Quân và cũng
chính nhờ nó mà cô thoát ra khỏi vòng lần quần của chính mình. Sau đó, từng bước
từng bước đi về phía điện thoại rồi mở máy nhận.
Alo? Ái Hinh? Tiếng hỏi xác nhận vang lên.
- Phải. Anh muốn nhờ tôi chuyện gì thể?
Hình như việc Hoàng Quân nhờ rất quan trong hay thế nào mà
chẳng thể nói chuyện qua điện thoại được mà anh muốn gặp trực tiếp để giải quyết
và Ái Hinh cũng đã đồng ý nhận lời.
Địa chỉ anh cứ gửi đi rồi tôi sẽ tự qua. Tôi đang ở quán cà phê dưới chung cư của cô này. Cô cứ chuẩn bị đi rồi hãy xuống. Tôi đợi được.
Nghe anh ấy bảo gần như vậy Ái Hình vì không muốn để người
khác leo cây nên cũng nhanh chân cúp máy rồi bắt đầu vào việc sửa soạn lại bản
thân cho thật tươm tất mới được.
Những quẩng thâm, sự mệt mỏi đang từng chút được che đậy
qua lớp phần khiến sự xanh xao, vàng úa
đã trở nên sắc sảo, đẹp đễ rất nhiều.
Cứ vậy Ái Hinh khi chuẩn bị xong cũng nhanh chóng di chuyển