1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 33



Còn đang lăn lộn, Mạc Ảnh Quân bỗng nghe thấy âm thanh trầm ấm như violin vang lên bên tai.

"Đừng sợ."

Khẽ nhíu mày, Mạc Ảnh Quân cảm thấy cơn đau trong bụng cũng biến mất, thế nhưng cơ thể lại có chút tê tê.

"Dinah?!" Giọng của Alice vang lên, trong thanh âm tràn ngập sự ngạc nhiên.

Trước mắt cô bé, chú mèo trắng đáng yêu vốn to bằng cánh tay bây giờ lại thu nhỏ đi chỉ bằng một ngón tay, không, còn bé hơn cả ngón út nữa.

Như nhớ ra cái gì, Alice vui sướng kêu lên, "Đúng rồi, chính là nó." Chính là bát thuốc Dinah vừa uống, nó sẽ khiến cô có thể đi qua cánh cửa tí hon mà chú thỏ trắng đã vào kia.

Alice tiến đến bên cạnh bàn, đưa tay cầm bình nước lên uống một ngụm, thế nhưng trái ngược hẳn với chú mèo Dinah, cô bé bị phóng to lên đến mức đầu đụng vào trần nhà, Alice đau đến rớm nước mắt.

"Ô. . ." 

Bé gái bàng hoàng nhìn cơ thể to lớn của mình, lại nhìn cánh cửa tí hon và Dinah nhỏ xíu ở đằng kia, cảm giác ủy khuất bỗng chốc dâng lên.

Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, chỉ trong nháy mắt mà cả căn phòng này ngập nước lênh láng.

Mạc Ảnh Quân hoảng sợ dùng cả tay cả chân bám vào cái bình mà Alice làm rơi xuống, cố sức 'meo meo' kêu lên thế nhưng thân hình quá nhỏ bé, âm thanh yếu ớt sao có thể truyền vào tai bé gái, huống chi người này còn đang gào khóc thương tâm như thế.

Làm sao bây giờ, hắn không muốn chưa làm nhiệm vụ xong đã bị chết đuối ở đây đâu!

"Oa." Một tiếng nói vang lên.

Mạc Ảnh Quân giật mình, quay ra liền thấy cánh cửa mà thỏ trắng chui vào bỗng mọc ra cả mắt mũi miệng. 

Cánh cửa này là yêu tinh tu luyện thành hả?!

"Cô bé, đừng khóc nữa, nơi này sắp ngập đến nơi rồi." Cánh cửa trừng mắt, lớn tiếng kêu la.

Alice ngơ ngác nhìn cánh cửa, nghẹn ngào nói, "Ô ô, ta quá lớn, ta không thể đi qua cánh cửa, ta cũng không thể về nhà được, ô oa oa. . . ."

Những giọt nước mắt liên tục rơi xuống, Mạc Ảnh Quân phải cố gắng ôm chặt lấy cái bình mới không bị trôi đi, bộ lông đã ướt nhẹp dán sát vào người.

"Đừng khóc nữa, hãy xem trên bàn có gì kìa." Cánh cửa một lần nữa nói chuyện.

Alice nức nở quay ra xem, cô trông thấy một chiếc chìa khóa nhỏ bằng vàng, và ý nghĩ đầu tiên của cô chính là nó có thể mở được cánh cửa này.

Cô thử tra chiếc chìa khóa vàng vào ổ, nó vừa khít.

Alice mở cửa và quỳ xuống nhìn qua lối đi đó, cô trông thấy một khu vườn tuyệt đẹp với những khóm hoa rực rỡ và đài phun nước mát lạnh, hơn hết là chú thỏ trắng còn đang chạy nhanh về trước, miệng la hét.

"Ôi! Nữ công tước, nữ công tước! Mong sao bà ta sẽ không nổi giận vì cứ phải chờ đợi mình thế này!"   

Chống tay ngồi dậy, Alice tội nghiệp nghĩ, 'Dù có chìa khóa mở cửa nhưng ta lại không thể đi qua, cơ thể ta quá to lớn, ước gì ta có thể thu nhỏ lại như Dinah."

Bất giác quay đầu lại, Alice phát hiện trên chiếc bàn ba chân xuất hiện một cái chai nhỏ và một tờ giấy 'hãy uống tôi', cô rụt rè nhìn nó không biết có nên uống không, thế nhưng khi nhìn khu vườn qua cánh cửa cô đã quyết định.

Sau khi bé gái đánh liều uống hết thứ nước đó, cô lập tức thu nhỏ lại chỉ bằng 10cm, nhưng gương mặt cô lại rạng rỡ hẳn lên khi nghĩ rằng cô đã đủ nhỏ để đi qua cánh cửa kia.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng mình đang bơi ở trong ao nước mắt, trong lúc hốt hoảng liền nghe thấy âm thanh của Dinah, cô lập tức bơi về hướng chiếc bình rồi chui vào đó.

Chiếc bình thuận theo dòng nước chảy qua cánh cửa.

Sau khi trôi qua cánh cửa, một khung cảnh khác hoàn toàn đập vào mắt Alice, không còn là khu vườn đẹp tươi đâu nữa, nơi đây chỉ có bầu trời âm u cùng với ao nước mắt đang liên tục chạy sang.

Bỗng cô nghe thấy có tiếng hát hò từ đằng trước, có vẻ rất nhiều người.

Dần dần, những thứ trước mặt hiện ra rõ ràng, nào là một con vịt, một con chim Dodo, một con vẹt Lory, một chú đại bàng con và nhiều sinh vật lạ khác.

Cô vội vàng gọi bọn chúng và tất cả cùng kéo nhau lên bờ.

Mọi người đã lên bờ hết nhưng dáng vẻ vô cùng thảm hại, những chú chim kéo lê bộ lông ướt sũng lướt thướt trên nền đất, những con thú thì lông ria dính bết vào người. Ai nấy đều ướt sũng và đều thấy khó chịu, bực bội.

Việc đầu tiên tất nhiên là phải làm sao cho khô người cái đã. Cả bọn bắt đầu thảo luận về chủ đề này. Chỉ vài phút sau khi lên bờ, Alice đã chuyện trò thân mật với cả đám chim thú và cô thấy điều đó là hoàn toàn bình thường như thể cô đã quen biết chúng từ đời nào rồi.  

Mạc Ảnh Quân ngồi một bên, im lặng nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng không nén được phiền muộn.

Cổ tích đều là những điều phi lý, thật phi lý.

Ôm lấy một chiếc lá khô, Mạc Ảnh Quân cố gắng cọ bộ lông dính ướt của mình lên đó, cảm giác này thật khó chịu.

Liếc qua cô bé Alice còn đang trò chuyện vui vẻ với thú vật, Mạc Ảnh Quân bĩu môi, xem ra hắn không cần bảo vệ cô bé cũng an toàn, truyện cổ tích thì nguy hiểm chỗ nào.

Dần dần, các con vật cũng đi khỏi đây, rất nhanh chỉ còn mỗi Alice và Mạc Ảnh Quân.

"Dinah, chúng ta phải nhanh lên, chú thỏ trắng đã biến mất rồi." Alice ôm lấy mèo con, vội vã chạy về phía khu rừng.

Mạc Ảnh Quân nhếch môi, không biết là ai ham chơi mà để mất dấu con thỏ kia, bây giờ lại còn bày đặt, xuy.

"Chú thỏ ơi." Alice vừa đi vừa gọi.

Trong lúc vô tình, Mạc Ảnh Quân nhìn thấy đằng sau bụi rậm có hai lá cờ nhỏ, tâm đề phòng lập tức dâng lên.

Mạc Ảnh Quân bám lên vai Alice, trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụi rậm.

Hai người có thân hình to béo giống y hệt nhau đột nhiên nhảy ra, trên đầu mỗi người có một lá cờ, một chiếc khăn xanh đeo trên cổ, mái tóc cam vểnh sang hai bên và bộ trang phục đỏ vàng kì lạ.

"Meo." Mạc Ảnh Quân giật giật tóc Alice, lông tơ trên người dựng đứng lên.

Alice quay lại, nhìn thấy hai người họ cũng giật mình đến nhảy ra sau vài bước, rất nhanh cô liền lấy tinh thần, nhìn thấy trên cổ áo hai người phân biệt ghi 'Tweedle dee' và 'Tweedle dum'.

Tò mò nhìn thân hình tròn trĩnh như quả bóng của hai ngươi, Alice đưa tay chạm vào một người, tên đó lập tức nhảy lên kêu 'Honk'.

Tên bên cạnh cũng lập tức nhảy theo, hai người uốn éo một điệu nhảy kì lạ, một lát sau mới đáp xuống đất.

Alice không có vẻ sợ hãi gì, cô vô cùng thích thú nhìn bọn họ, thậm chí còn xòe váy cúi người làm lễ chào, "Rất vui được gặp các bạn."

Thế nhưng khi muốn xoay người rời đi, cô liền bị bọn họ lao lên trước chặn lại với một tốc độ vô cùng nhanh.

"Meo!" Mạc Ảnh Quân hoảng sợ, vội vàng nhảy ra trước, hạ thấp người cảnh giác. 

Một người trong đó kêu lên, "Cô không được đi."

"Tại sao?" Alice lách người muốn vượt qua, nhưng lập tức bị chặn lại.

"Chúng ta cần nói chuyện." Một tên khác nói.

Alice nhíu mày, "Nhưng tôi đang rất vội, tôi cần tìm chú thỏ trắng."

Hiển nhiên câu nói của Alice không giúp gì cho cô, ba người cứ đứng đó kì kèo mãi, Mạc Ảnh Quân đứng một bên ngáp một cái nhìn bọn họ.

Xem ra cũng không có gì nguy hiểm, hắn thấy hai người này như mấy người làm trong tuồng kịch, tại vì mỗi câu nói đều uốn lên một chút, hơn nữa họ còn đang chắn đường ở đây muốn kể chuyện cho Alice nghe, có lẽ vậy?

Đúng như suy nghĩ của Mạc Ảnh Quân, hai chú hề vừa lôi kéo Alice vừa nhảy múa, trong miệng kể ra một câu chuyện.

Những chú sò con được sinh ra trong biển, nhưng vì tò mò mà trốn người bà của mình để lên mặt biển chơi. Trùng hợp có một tên béo độc ác thèm ăn hải sản, nên hắn đã lừa những chú sò về nhà mình và hưởng dụng bữa ăn.

Kể xong câu chuyện, hai người này lại nhảy nhót, một làn điệu mới toát ra.

 Alice nhân lúc chúng mải nhảy múa ca hát mà ôm lấy Dinah và chạy nhanh vào trong rừng, từ đằng sau vẫn vang vọng tiếng hát của chúng.

Cô đi mãi đi mãi, cuối cùng một căn nhà màu hồng đáng yêu với mái rơm vàng xuất hiện trước mắt.

Một âm thanh bỗng vang lên bên tai Mạc Ảnh Quân, "Thân ái, đừng đi vào ngôi nhà đó."