1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 40



Vừa tỉnh dậy, Mạc Ảnh Quân liền bị mùi hôi thối xông vào mũi suýt nữa ngất xỉu.

"Hệ thống, đây là chỗ nào?" Mạc Ảnh Quân đứng dậy, nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh.

Thời tiết âm u mây đen, không khí cô đặc áp lực, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng gào thét thê lương cùng tiếng rống giận, đặc biệt là. . . . . thối muốn chết!

Bạch hồ hóa ra nguyên thân nhảy xuống trước mặt Mạc Ảnh Quân, lập tức nhăn mũi.

"Ọe, sao chỗ này thối như vậy, mũi ta sắp điếc rồi!" Hồ ly nhào vào lòng thanh niên, ra sức dùng đầu dúi vào ngực hắn.

May quá, kí chủ đại nhân rất thơm. (//▽//)

Bước ra khỏi ngõ, Mạc Ảnh Quân lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm giật mình. 

Khung cảnh đổ nát thê lương, huyết rơi khắp nơi, quan trọng là có một thứ gì đó giống con người đang đuổi theo những người khác cắn họ, ở góc còn có mấy thứ kia tụm lại cùng nhau xẻ thịt con mồi.

Đây là sao?

"Grào -----" 

Mạc Ảnh Quân vội vàng nghiêng người né tránh thứ vừa phi đến, nó thế nhưng ở ngay bên cạnh mà hắn không chú ý, thật nguy hiểm.

Tiện tay cầm lấy gậy sắt có chút méo mó nằm bên cạnh, Mạc Ảnh Quân giơ tay quật thật mạnh vào đầu nó, não lập tức văng tứ tung.

Bạch hồ ánh mắt sáng rực lên, dùng hai chân trước đập vào nhau cổ vũ, 'Kí chủ, ngươi thật giỏi!' Không hổ là người hắn chọn!

Mạc Ảnh Quân liếc nó, lạnh giọng nói, "Giới thiệu qua về thế giới này cho ta." 

'Kí chủ, đây là mạt thế, nghĩa là thế giới bị sụp đổ và diệt vong vì những thảm họa, cũng có thể hiểu là thượng thiên muốn rửa sạch địa cầu này để ban cho sự sống tốt đẹp hơn. Những thứ đang chạy lung tung đòi cắn người kia gọi là tang thi, họ đã bị nhiễm virus từ thiên thạch rơi xuống. Kí chủ, ngươi tuyệt đối không được để thứ đó đến gần người, kể cả người bình thường cũng thế, mạt thế đến rồi nhân tính cũng không còn bao nhiêu, nhất định phải vô cùng cẩn thận!'

Bạch hồ nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, tiểu móng vuốt nắm chặt cổ áo thanh niên lung lay, chuẩn một bộ tư thế ngươi không đồng ý ta sẽ không thả ra.

"Biết." Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ vỗ đầu nó, "Vậy làm sao gϊếŧ được nó?"

'Kí chủ, ngươi cứ đập mạnh vào đầu nó như vừa nãy là được, nếu không kịp thì chặt chân cho nó ngã xuống rồi đập đầu. Đánh cho não nó văng tứ tung ra!' 

Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy nhìn con bạch hồ dáng vẻ hung hăng trong lòng, bây giờ hắn mới thấy hệ thống hiếu chiến thế này.

"Được rồi, vậy đi đâu tìm nhân vật chính đây?" Mạc Ảnh Quân một bên tiến vào siêu thị bên cạnh, một bên hỏi thăm hệ thống.

'Nga, ở đây ta có 3 gợi ý, nhưng mà có chút khó hiểu.'

[Gợi ý 1: Tố Mạc Hồng Hoang Thuyết Phá Tang Hoàng]

[Gợi ý 2: Dữ Tử Đồng Sinh Nhất Tống Ly Không]

[Gợi ý 3: Vạn Lộ Bách Hữu Tầm La Ma Thành]

(ai đoán được gợi ý của ta ko :v)

Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn thông tin trên bảng, làm nhiệm vụ cũng phải học thơ văn trước sao?

Hệ thống rối rắm nhìn gợi ý, cái này hắn cũng không biết đâu, nhưng mà chủ thần cho mỗi 3 gợi ý này, thật đáng ghét. T^T

'Kí chủ, bây giờ chúng ta làm gì đây?' Bạch hồ ngửa đầu lên trông mong nhìn kí chủ đại nhân.

"Ăn." Thản nhiên bật ra một chữ.

Cái này làm cho hệ thống choáng váng rồi, 'Kí chủ, ngươi không thấy nơi này như vậy sao, ngươi còn có tâm trạng ăn uống?!' 

Mạc Ảnh Quân dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn hồ ly, "Đương nhiên phải tìm chỗ rộng rãi thoáng mát ăn."

'Ở đây có sao?' Hồ ly nhìn qua xung quanh, mờ mịt nhìn lại kí chủ.

". . . . ."

Mạc Ảnh Quân không nói gì, im lặng mở bản đồ định vị ra xem, trên đó dày đặc điểm đỏ và một điểm xanh là hắn.

Không phải chứ, nghiêm trọng đến vậy sao?

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định tiến về phía rừng cây cách đây không xa, ở chỗ cây cối không khí sẽ thoáng mát hơn đi?

Cũng may ở hai thế giới trước đã thu nhập rất nhiều đồ ăn trong không gian, bây giờ cũng không lo phải kiếm đồ, chỉ là hắn cần tìm một cái vũ khí đây.

'Hệ thống, có vũ khí nào tốt trong thương thành không?" Mạc Ảnh Quân sờ đầu hồ ly.

Bạch hồ tròn mắt nhìn hắn, 'Kí chủ, ngươi muốn vũ khí thế nào?'

"Tiện tay."

'. . . . .' Nói thế ai chả nói được.

'A!' Bạch hồ bỗng hét lên một tiếng, hắn nhớ ra rồi, có một thứ khá hợp với kí chủ.

Vừa kêu xong, hệ thống lập tức mở thương thành ra tìm, đây rồi, chính là nó!

Một thứ thon nhỏ dài hơn bàn tay một chút xuất hiện giữa không trung, toàn thân đen kịt bụi bặm bẩn thỉu.

Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn hệ thống, "Rác?"

Bạch hồ trừng mắt, 'Đương nhiên không phải!' Chỉ là nó để trong góc lâu quá thôi mà.

Mỗi một tiểu hệ thống được sinh ra đều được một bàn quay luân hồi, từ trong bàn quay luân hồi đấy chọn ra một thứ ngẫu nhiên, mà thứ thon nhỏ đen đen này chính là thứ mà hắn rút được.

'Đây là [Mặc Sương Bút].'

Mạc Ảnh Quân còn chưa kịp đưa tay ra cầm, Bút đã tự động bay đến trước mặt hắn.

Sương đen bên ngoài dần dần tản hết đi, hiện rõ nguyên dạng là một chiếc bút lông tinh mỹ, thân bút màu thiên lam trong suốt nhưng bên trong lại lấm tấm sương đen, nhìn qua trông như dải ngân hà, khí chất thanh nhã mà không kém phần mạnh mẽ.

'Không thể nào!' Bạch hồ không thể tin được nhìn chằm chằm cây bút.

Rõ ràng lúc nó quay luân hồi bàn cái bút không như thế này, hơn nữa Mặc Sương Bút vừa ra đã xông lên đập nó một trận te tua đến mức phải nhờ chủ thần chạy ra cứu, nó vốn định nương nhờ thứ này ra để trả thù kí chủ một chút, ai ngờ. . . . .

Mạc Ảnh Quân cầm lấy Mặc Sương Bút, khó hiểu nhìn bạch hồ vẻ mặt sinh không thể luyến.

Tên ngốc này lại làm sao nữa.

"Cái này dùng thế nào?" Mạc Ảnh Quân xoay xoay bút, đột nhiên hướng ra phía ngoài vung một cái.

Ầm ầm ầm

Mọi thứ xung quanh tất cả đều đóng băng lại, nhưng chỉ đợi khoảng 3 giây liền đột ngột vỡ tung ra, máu tươi văng khắp nơi thấm vào trong lớp băng.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn Bút trong tay, may mà hắn vung về chỗ chỉ có vài con tang thi, hơn nữa ở đây đã ngay cạnh rừng cây nên cũng không sợ ai trông thấy.

Vũ khí này thật mạnh nha, lúc đầu hắn còn nghĩ là dùng bút này vẽ lên giấy rồi tung ra.

Di, ý tưởng này không tồi, thử vẽ xem sao.

Nói liền làm, Mạc Ảnh Quân lấy một tờ giấy từ trong không gian ra, tay cầm Mặc Sương Bút nghiêng đầu suy nghĩ.

Nên vẽ cái gì bây giờ?

Tầm mắt bỗng liếc về xác động vật cách không xa cạnh gốc cây, nhìn giống như một con cáo hoặc là chó, nha, vậy vẽ con hổ đi!

Mạc Ảnh Quân đặt bút lên nền giấy, ý tưởng vừa mới thoáng qua trong đầu, tay liền tự động di chuyển, đúng hơn là Mặc Sương Bút tự động vẽ ra một con bạch hổ nhìn giống y như thật, vô cùng sống động.

Nét bút vừa dứt, tờ giấy liền ánh lên tia sáng băng lam, tiếp đó bay ra giữa không trung, ánh sáng càng ngày càng lớn, cuối cùng một con bạch hổ trên đầu có chữ Vương màu thiên lam xuất hiện.

Bạch hổ gào lên một tiếng liền tiến đến trước mặt Mạc Ảnh Quân, hạ thấp người xuống như phục tùng.

Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn nó, tay giơ Mặc Sương Bút lên trước mặt.

"Ngươi thật giỏi nha." Giọng điệu tràn đầy vẻ khen ngợi.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, tia sương đen trong thân bút vừa chuyển sang màu hồng phấn, nháy mắt lại trở về màu mực.

Về phần hệ thống, tên này đã không muốn nhìn diễn biến tiếp theo nữa.

Nhặt được một kí chủ vạn vật mê, làm sao bây giờ?!