1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 86: TG3 "Tất cả đều có lời giải." (22)



Ngày 22 tháng tư. Yến hội Tư Gia.


Buổi tối đêm ấy, ký ức trong đá lưu quang là căn phòng 109 lúc Tân Mai tranh cãi cùng Tư Vực, anh nhận cuộc gọi khẩn.


Tưởng Kinh Hồng khóc thút thít trong di động nói chị gái anh Tư Hân Hân uống rượu say phát sinh việc ngoài ý muốn với người của Hạ gia, bây giờ tỉnh táo lại thì kích động lên tầng thượng muốn nhảy lầu.


Cô ấy nói khuyên Tư Hân thế nào cũng không được, nhưng chuyện này không thể làm lớn chuyện dù sao hôm nay thương giới khách nhân đều có mặt đầy đủ, nếu làm lớn chuyện Tư Gia thế lực dù chặn được miệng họ nhưng Tư Hân sau này sẽ không còn mặt mũi.


Vả lại Tư Hân chỉ là nhất thời bị đả kích mới quẫn trí, nếu để người lớn biết chuyện sẽ không hay.


Tưởng Kinh Hồng thúc giục Tư Vực đến cứu người.


Anh cũng đáp ứng rồi.


Dù sao đó cũng là người chị lôi anh ra từ vũng bùn lầy, thiếu người nhân tình anh không thể mặc kệ.


Tư Vực dặn dò Tân Mai liền đóng sầm cửa đi rồi.


Anh ấn thang máy gấp rút đi lên sân thượng của khách sạn.


...


Giữa Đế Đô ngàn vạn ánh đèn phồn hoa ánh sáng rực rỡ tinh chiếu, mọi cảnh sắc hỗn tạp màu sắc nghìn nghịt dòng xe tấp nập lẫn con người phong cảnh bên dưới đều thu nhỏ lại thành bức tranh nơi ám mắt.


Phút chốc tất thảy đều chỉ như hạt cát nhỏ bé nhấp nháy tí ti hiến dâng một phần dấu ấn tô điểm thêm màu sắc đêm đen, giơ tay ở nơi đây giống như tất thảy đều có thể với tới. Nhàu nát cũng được, chơi đùa cũng thế.


Đây là loại cảm giác như đang đứng trên đỉnh kim tử tháp giẫm đạp lên vạn người, đứng trên nơi cao tầng nguy nga nhất ở trung tâm thành phố.


Hạ Dĩ Dạ nép mình trong góc tối, tầm mắt âm u loé lên hướng về nơi đang diễn ra xáo trộn.


Gió đêm bốn bề nổi lên, Tư Hân như con rối vô hồn đứng trên lan can rộng lớn trổ đầy hoa, Tư Vực đang ý đồ kéo Tư Hân xuống. Mỗi lần anh nhấc chân một phân, Tư Hân lại nhích bước về sau hơn một tấc.


Tưởng Kinh Hồng đứng sau lưng hết lời khuyên nhủ vẫn không thấy Tư Hân thần sắc biến chuyển.


Tư Vực sợ Tư Hân cứ tiếp tục nguy hiểm chơi đùa mạng mình như vậy sẽ thật sự có chuyện, vả lại anh rất vội.


Dù sao hiện tại anh vẫn chỉ là một thiếu nam 18 tuổi mới lớn, tâm tính đương nhiên cũng có thời điểm bồng bột không kiên nhẫn.


Anh để Tân Mai một người trong phòng, vì chuyện của chị gái gác cô sang một bên còn bắt cô chờ, có khi nào cô gái của anh bây giờ đang tức giận vì những câu nói độc miệng khiêu khích vừa nãy mà sinh buồn tủi không?


Như vậy không được, anh phải mau quay lại ngỏ ý tỏ thái độ rõ ràng. Càng nghĩ Tư Vực lông mày nhíu càng chặt hơn, có chút nóng nảy không muốn dây dưa tốn thì giờ ở đây.


Anh leo lên lan can động tác mau lẹ, lúc túm được người Tư Hân Hân vào trong, bỗng có một bàn tay xông ra cướp lấy, đẩy mạnh Tư Vực xuống.


Hạ Dĩ Dạ khoé môi câu lên một nụ cười tàn ác. "Tạm biệt Tư Vực." Kẻ ngán đường chết đi rồi, Tân Mai đời này chỉ có thể là của anh ta.


Sớm hay muộn cũng phải ra tay, anh là loại người nghĩ đến là làm, Tư Vực giễu võ dương oai lâu như vậy rốt cục cũng đã xuống sàn, về sau đỡ phải chướng mắt.


Hạ Dĩ Dạ từ bi bố thí ánh mắt cho Tư Vực lần cuối, một ánh mắt tràn đầy đắc thắng khốc liệt khiêu khích ở nơi sân thượng kia, hắn vẫy vẫy tay đưa tiễn.


Tư Vực cơ thể rơi từ tầng cao xuống, Anh mới biết mình trúng kế.


Tư Hân Hân bị thôi miên rồi, Tưởng Kinh Hồng chính là đồng đảng của Hạ Dĩ Dạ.


Tưởng Kinh Hồng run rẩy đón lấy Tư Hân Hân từ tay Hạ Dĩ Dạ, kinh hãi không thôi, cô thanh âm đều ở run lên không dám nhìn xem Tư Vực bên dưới. "Anh giết người....."


Hạ Dĩ Dạ đặt tay lên môi khoé miệng độ cung tà tứ cười, hừ nhỏ ra hiệu: "Không. Là chúng ta."


Tưởng Kinh Hồng trợn mắt không biết làm sao đôi chối, cô ấy cũng có phần, nhưng ban đầu thật sự không muốn giết Tư Vực, mục đích nàng là muốn chia rẻ Tân Mai và Tư Vực, nhưng cuối cùng sự việc đã lỡ làng tới mức này.


Dẫu sao Tư Vực cũng là hoá thân của ác quỷ tuy rằng hoá thân này không hề khủng bố ghê tởm bằng một phần vạn của bản thể nhưng không chừng lớn lên sẽ giống như Hạ Dĩ Dạ nói 'cực ác đa đoan' coi như diệt trừ hậu hoạ cho thế giới này đi. Hắn sẽ không thể quấn lấy em gái cô nữa.


Không biết từ đâu một luồng khí cực cụ đáng sợ âm lãnh bốc lên, Tưởng Kinh Hồng thấy Hạ Dĩ Dạ rời đi cô ấy vội dắt theo Tư Hân mà kè kè đuổi theo, liếc mắt qua hiện trường cứ thấy sờ sợ.


Hiện giờ hắn chỉ là cốt nhục phàm nhân, té từ độ cao như vậy xác thịt cũng phân bưa tứ tung rồi đi.


Xác thực Tư Vực dù cố gắng miễn cưỡng thế nào cũng khó thoát khỏi lưỡi hái tử thần.


Tư Vực đã thật ngoan cường bám díu lấy bất kỳ đồ vật nào nhưng cuối cùng vẫn là nặng trĩu từ không trung rơi xuống.


Hạ Dĩ Dạ ra tay đã lựa rất tốt địa thế, làm gì cho đối phương một con đường sống để giãy dụa.


Tân Mai đồng tử co chặt, trơ mắt xem thi thể của anh dần dần tẩm ướt đỏ thẩm một bãi cỏ xanh gồ ghề, thoi thóp sinh mệnh cứ thế trôi đi ở một nơi góc khuất tối tăm bao bọc bằng sự vắng vẻ.


Sau đó chính là bàn tay dài kỳ quái kia cuốn lấy cô còn có cả chiếc khăn mù xoa quen thuộc kia, nó tẩm đầy máu tanh chứ không phải mùi thuốc mê mà cô lầm tưởng.


Cô nằm ở ngôi nhà hoang ba ngày cũng hôn mê ba ngày, có lẽ Tư Vực không muốn cô chịu thiệt mà dịch chuyển chiếc giường ở nhà anh đến chỗ này, từ ngày thiếu nữ ở trong phòng hôn anh, Tư Vực hằng đêm mộng xuân là cảnh cô thoát y nằm trên chiếc giường hồng phấn ấy, anh không kiềm lòng được bất giác dùng đồng tiền đầu tiên của Tư gia cho anh mà đặt mua một chiếc giường.


Lúc cô nằm ngay ngắn trên chiếc giường đó. Linh hồn của Tư Vực cũng không rời mắt chính là nhìn chằm chằm công chúa nhỏ của anh.


Cho đến lúc cô tỉnh lại, thi thể Tư Vực bị người phát hiện.


Người nọ là một bác dọn vệ sinh, ông cụ bất ngờ là sờ đến mũi anh vẫn còn thở.


Mất rất nhiều máu nhưng sinh mệnh của anh quật cường đến khiến người khiếp sợ.


Bác sĩ chụp giám định toàn thân phát hiện các chức năng xương bị gãy trong cơ thể phục hồi phi thường nhanh, thương tích cũng mau khép mài hơn người thường.


Đây là loại gen hi hữu, không thể phân tích giải thích bằng bất kỳ ngôn ngữ bình thường nào trên phương diện y học. Có thể đành nói cậu trai trẻ này may mắn nghịch thiên, cơ thể quá mức khoẻ mạnh.


Nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ trong ba tháng túc trực ca bệnh này đều nghĩ vấn đề không mấy khả quan, có lẽ nhặt được mạng nhưng cả đời chỉ có thể làm người thực vật.


Tư chủ tịch nghe tin đau lòng con trai mời tiến sĩ nước ngoài tốt nhất đến để chữa trị. Nếu anh còn không tỉnh sẽ mang ra nước ngoài tìm kiếm kỳ tích.


Tờ giấy ngoằn ngoèo kia trong tay  Hạ Dĩ Dạ cũng có lời giải, chính Tư Vực dùng linh hồn cường đại của mình đi tra tấn Tưởng Kinh Hồng làm cô ấy hoảng sợ nhập viện, anh chẳng qua tiện tay xé một tờ giấy trong cuốn sổ đầu giường của Tưởng Kinh Hồng vẽ bùa uy hiếp Hạ Dĩ Dạ.


Tân Mai nhìn hình ảnh cây bút tự viết mà không nói nên lời.


Ba tháng qua người bắt cóc cô thế mà là một con ma, Tư Vực thần hồn đã ở cấp độ nào mới có thể làm những điều đó mà không cần phụ trợ của thân thể người.


Tuy rằng chỉ phát lại tới đó, Tân Mai đại khái hiểu được Tư Vực nguyên do là lòng ghen tuông độc chiếm mới đem cô giấu đi đặt ở trong tầm mắt canh giữ.


Tân Mai không trách anh, cô đau xót mà kéo mặt anh áp sát gần, vuốt ve da thịt nhẫn mịn trên mặt ngón trỏ khẽ lướt tới chỗ ót, cô thì thầm: "Còn đau không?" Cô nhớ nơi đây chảy thật nhiều máu.


Tư Vực rũ xuống đôi mắt bỗng nâng lên, sáng rực quang mang nhìn cô không rời mắt, anh nhẹ lắc đầu: "Không đau." Bây giờ hồi tưởng chính là lúc đó cũng không có cảm giác mấy, khi anh vừa tỉnh lại toàn thân ê ẩm khớp cơ khó khăn cử động cũng không bằng nổi lòng cồn cào nhớ cô.


Đúng như dự kiến cấu tạo chức năng phục hồi của cơ thể, trước một tuần ngày 16 tháng 8, anh đã tỉnh lại.


Anh liều mạng tập đi đứng trong vòng một tuần hồi phục.


Từ quỷ môn quan trở về, Tư Vực đã không còn là thiếu niên âm u đơn thuần nữa, anh trước tiên là muốn diệt sạch mọi chướng ngại để có thể bên Tân Mai dài lâu.


Tân Mai nhẹ nhàng hôn lên gáy của anh, thanh âm nhu nhu kiều mềm giống như ngưỡng nguyện nói: "Hy vọng năm tháng sau này dù bất kỳ nơi nào anh cũng sẽ hạnh phúc, sống an nhiên trường cửu (*). Một đời như anh ước muốn." Ở tương lai dù cho thời không chia cắt không thể gặp nhau, em cũng mong anh sống thật tốt.


(*)Trường cửu: lâu dài, bền vững.