1001 Đêm Tân Hôn

Chương 126: Anh ta bắt nạt cô



Kỷ Sênh hiểu rõ ý trong lời nói của Bắc Minh Dục, sắc mặt trắng bệch ra: “Tôi không cần anh nể mặt Lý thiếu gia, tôi và anh ta không hề có quan hệ gì, sự việc lần này tôi thực sự rất xin lỗi, tôi cứ tưởng vú Hà không biết sự việc do anh tạo ra mà đổ hết tội lên đầu Nặc Nặc....”

Thế nhưng, từ những phản ứng của Bắc Minh phu nhân và vú Hà đã cho thấy bọn họ sớm đã biết hết mọi chuyện!

Vậy mà vẫn còn ra tay độc ác muốn cắt tay Nặc Nặc?

Bắc Minh Dục lườm Kỷ Sênh một cái, không nói thêm lời nào, bỏ đi với sắc mặt hết sức u ám.

Ánh mắt anh liếc nhìn bốn phía, anh cầm điện thoại gọi điện cho thư ký Tôn: “Thiếu phu nhân vừa mới chạy khỏi bệnh viện, kiểm tra xem thiếu phu nhân đã đi đâu rồi?”

Nửa tiếng sau, thư ký Tôn gọi điện thoại đến, nhưng nói rụt rè.

“Thiếu phu nhân sau khi ra khỏi bệnh viện đã lên một chiếc xe, sau đó...mất dấu rồi.”

Sắc mặt Bắc Minh Dục càng khó coi hơn, lạnh lùng nói như hét lên: “Tìm.”

Lương Nặc xuống xe, cô bước đi trên đường không phương hướng, cô không có cách nào để chấp nhận sự thật này, những ba tháng trời, những biểu hiện thai nghén khổ sở, biết bao sự mong đợi trông ngóng, vậy mà cuối cùng chỉ là một sự hiểu lầm?

Những điều này cô làm thế nào mới có thể chấp nhận được?

Bíp bíp....

Trên đường phố là tiếng còi xe inh ỏi cùng với những lời mắc nhiếc của những người lái xe liên tiếp dồn vào tai cô, Lương Nặc đột nhiên ngồi sụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi, bỗng nhiên, bên đường dừng lại một chiếc xe.

“Nặc Nặc? Sao con lại ở đây? Bắc Minh Dục đâu?”

Lương phu nhân ngạc nhiên đi tới gần cô hơn, cúi xuống nhìn rõ chắc chắn đó là Lương Nặc mới nói giọng trách mắng.

Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cũng đã những dấu hiệu của tuổi già của Lương phu nhân, giống như vừa tìm kiếm được một nơi để chút nỗi lòng, cô đứng lên, ngả vào lòng bà mà khóc: “Mẹ....con sai rồi....là lỗi của con.....”

Lương phu nhân vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, bà đơ người ra, khi thấy cô khóc như vậy chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng cô vỗ về rồi kéo cô vào gọn bên đường: “Đừng khóc, có phải Bắc Minh Dục nó bắt nạt ăn hiếp con không? Đi, chúng ta đi cho nó một trận.....”

“Không phải, không phải anh ấy bắt nạt con, mà là lỗi của con.....”

Do que thử thai có vấn đề, liên tưởng tới tình hình lúc đó, cô cũng hiểu rằng sự việc này không thể hoàn toàn đều tại Bắc Minh Dục, thế nhưng cô không thể vượt qua được nỗi buồn trong lòng.

Cô đã tin tưởng anh như thế, vậy mà anh lại lừa cô từ đầu tới cuối, đằng đẵng ba tháng trời.....

“Con đã làm si điều gì? Nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con, nếu mà là Bắc Minh Dục bắt nạt con, chúng ta ly hôn với anh ta, ngoài kia còn đầy đàn ông tốt, chúng ta không sợ gì cả.”

Lương phu nhân nhẹ nhàng dỗ dành cô, rồi lại như muốn thông qua cô để nhìn một người khác.

“Mẹ, con rất mệt, mẹ đưa con về nhà được không?” Lương Nặc hai mắt đỏ ngầu vì khóc co ro trong lòng bà, nhất định không chịu rời ra.

“Được được được....nhà luôn luôn là bến đỗ của con, mệt thì về, mẹ đưa con về nhà, đàn ông đều không tin được, chỉ có mẹ là yêu thương con....”

Lương Nặc càng khóc lớn hơn, nhìn rất khó coi, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa cả đi, nửa thân người cô gần như dựa vào Lương phu nhân, nếu không có bà ta thì chưa chắc cô đã đứng vững được.

Lương phu nhân dìu cô lên xe, nói với tìa xế lái thẳng xe về Lương gia.

*

Trời hoàng hôn mùa thu không còn được sáng rõ như mùa hè nữa, nhuộm lên bầu trời một lớp màn đen u ám như chuẩn bị cho một cơn bão lớn ngày mai. Nhưng chỉ nửa tiếng sau, bão ập về.

Chiếc xe sang trọng của Bắc Minh Dục đỗ bên cạnh một gốc cây to bên ngoài Lương gia.

Tiếng mưa rơi lộp độp rớt xuống nóc xe.

Hai ngón tay Bắc Minh Dục đang kẹp một điếu thuốc, do vấn đề sức khỏe, đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc, hôm nay anh cảm thấy thực sự không thoải mái nên mới hút, cửa xe mở một khe hở để khói thuốc bay ra, nước mưa từ bên ngoài thỉnh thoảng lại hắt vào.

Ánh mắt anh tỏ ra lạnh lùng và nguy nhiển, giống như một con thú hoang ẩn núp bên ngoài, thăm dò động tĩnh bên trong thông qua cửa sổ của căn biệt thự.

Một lúc sau, anh hút hết điếu thuốc, anh vứa đầu mẩu ra bên ngoài xe, một cơn gió lạnh lại thổi vào, anh rút chiếc điện thoại ra gọi vào số của Lương Nặc.

Cùng lúc đó, Lương Nặc đang nằm co ro trên giường, điện thoại để bên cạnh gối vang lên tít tít, cô dường như hành động theo phản xạ, nhanh chóng kéo chiếc chăn lên chùm kín cả đầu.

Qua một lúc, Lương phu nhân gõ cửa: “Con ngủ chưa? Mẹ đã bảo người giúp việc hầm một ít canh nóng, con dậy ăn một chút rồi hãy ngủ!”

Lương Nặc không phản ứng gì.

Lương phu nhân lại nói: “Thôi ngoan, nghe lời mẹ, dậy ăn chút gì đó rồi ngủ!”

Trong ký ức của cô, Lương phu nhân chưa bao giờ nhẹ nhàng ngọt ngào nói với cô như vậy, bỗng nhiên Lương Nặc lại cảm thấy rất xa cách, thực ra cô chỉ là con của người vợ trước của Lương Bác Văn, mẹ đẻ cô và Lương Bác Văn sau khi ly hôn rồi mới biết tới sự tồn tại của cô.

Nhưng mẹ của Lương Nặc cùng với Lương Bác Văn sau khi ly hôn đã ra nước ngoài học tập, thế nhưng không hề giống với những câu chuyện đẹp như trong tiểu thuyết, một người phụ nữ đơn độc ở một đất nước xa lạ, với những trở ngại về ngôn ngữ, văn hóa,....để sinh tồn họ đã phải trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, trong sự bất lực, Lương Nặc bị đưa về ở với bà ngoại, sau đó bà ngoại cũng bỏ cô mà về với thế giới bên kia, Lương Nặc lại bị chuyển đến một viện phúc lợi ở một vùng nông thôn.

Khi cô ba tuổi, Lương Bác Văn mới được biết đến sự tồn tại của cô và đưa cô về nhà, từ đó thương yêu cô như báu vật.

Còn Lương phu nhân và Lương Vân, hai người luôn coi cô là kẻ đã cướp đi hạnh phúc của họ, là người mà họ phải san sẻ tình yêu thương của cha của chồng, có điều Lương phu nhân đối xử với cô cũng không tới nỗi khắc nghiệt quá, Lương Vân cũng chỉ là thích cướp những đồ thuộc về Lương Nặc chứ cũng không làm gì quá đáng, Châu Thụy chỉ là một điều ngoại lệ.

Sự ân cần dịu dàng đó, giống như bà tay mẹ đang vuốt ve che chở cho linh hồn cô vậy.

Cái cảm giác đó chưa bao giờ Lương Nặc được trải qua.

Cô bỏ chiếc chăn ra khỏi người, trả lời: “Con xuống nghay bây giờ đấy, mẹ đi nghỉ đi ạ, không cần lo lắng cho con đâu, con không dễ dàng gục ngã vậy đâu, con phải kiên cường.....”

Nói xong cô đứng lên đi ra mở cửa.

Lương phu nhân khẽ cười khi nhìn thấy Lương Nặc, sau đó liền đơ ra vài giây có chút thất vọng lướt qua, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về với thái độ quan tâm chăm sóc: “Không sao. Mẹ không mệt, mẹ nhìn con nghỉ ngơi là được rồi.”

Tít tít tít....

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, cắt ngang lời nói của Lương phu nhân.

“Ai gọi điện cho con vậy?” Sắc mặt Lương phu nhân có chút biến đổi, vội nói: “Nếu là cái tên xấu xa kia gọi đến thì con đừng có nghe, lập tức tắt máy đi, sau này chúng ta sẽ gặp người khác tốt hơn anh ta ngàn vạn lần!”

Lương Nặc cầm điện thoại lên hình số hiện trên màn hình, tắt máy luôn, miễn cưỡng nói: “Không phải anh ta, mẹ, mẹ nhanh đi nghỉ đi, con thấy mắt mẹ mệt mỏi đỏ cả lên rồi....nếu cứ tiếp tục thế này, chị mà về lại không nhận ra mẹ nữa ấy!”

“Thật á?”

Lương phu nhân vội vàng lấy tay đưa lên má mình, rồi dặn dò Lương Nặc thêm vài câu mới chịu đi nghỉ.

Tít....

Tiếng báo hiệu có một tin nhắn tới.

Lương Nặc cúi đầu nhìn tin nhắn, sắc mặt càng khó coi hơn, đi tới cửa sổ kéo tấm rèm cửa ra, ánh mắt dừng lại ở chiếc xe đỗ cách nhà cô không xa, cô trả lời tin nhắn.

Rất nhanh sau đó cô lại nhận được tin nhắn trả lời của anh, Lương Nặc có chút bất lực lại kèm chút tức giận, gần như muốn ném chiếc điện thoại đi, nhưng cô là người biết rõ nhất, Bắc Minh Dục đã nói được là làm được, nếu cô không đi xuống gặp anh, anh nhất định sẽ tự tìm lên.

Đi tới phòng để đồ, cô cầm một chiếc ô, giấu diếm Lương phu nhân, đầu tóc vẫn còn bù rù đi ra giữa trời mưa.

Bắc Minh Dục ngồi trong xe, ánh mắt không rời khỏi cổng lớn nhà Lương Nặc để đợi tình hình, khi thấy Lương Nặc bước ra, anh cũng vội vàng mở cửa rồi bước ra ngoài, do không mang ô nên nước mưa trút xối xả vào người anh.

Rất nhanh sau đó, cả người anh ướt như chuột lột, cuối các sợi tóc còn rớt xuống lõng bõng những hạt nước mưa.

Lương Nặc cầm chiếc ô đứng sát vào anh, khuôn mặt trắng bệch.

Bốn mắt hai người nhìn nhau trong cơn mưa lớn, nhưng không ai nói một lời nào, anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai cũng không biết làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.