Bắc Minh phu nhân sợ Lương Nặc đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng liền bắt cô nằm im trên giường đợi bác sỹ của gia đình đến, bác sỹ với Bắc Minh Dục trở về cùng lúc, có điều nét mặt Bắc Minh Dục có vẻ trầm mặc, nhìn không ra rốt cuộc anh đang trong trạng thái gì.
“Cô!” Bắc Minh Dục hỏi với giọng đều đều: “Cô ấy có thai thật rồi ạ?”
Bắc Minh phu nhân khẽ nhăn mày, lắc đầu nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập niềm vui và sự hi vọng: “Nó bảo dùng que thử một lần rồi, hai vạch đỏ, nhưng chưa biết tình hình chắc chắn như thế nào vì nó làm cho con xuất hiện trên mặt báo, lộ hết thân phận, đúng lúc ta đang chuẩn bị trừng phạt nó thì nó nói vậy, không biết có phải cố ý lừa ta để thoát tội không, tất cả bây giờ phải đợi kết luận của bác sỹ.”
Bắc Minh Dục nhẩm tính ngày anh và cô ở cùng nhau cũng như tổng cộng số lần, nheo mày: “Tinh trùng của con cũng không tới mức khỏe như vậy chứ!”Bắc Minh phu nhân nhăn mặt nheo mày, nắm lấy hai bàn tay anh: “Phủi phui...phủi phui, thế nếu nó mang thai thật thì sao, nói gì thì nói cũng không được để bị xảy, cô chẳng sống được bao lâu nữa, chẳng lẽ cháu muốn ta đến lúc lâm chung vẫn không nhìn thấy đứa cháu trai bảo bối của ta à?”
“Thế nhỡ là con gái thì sao ạ?”
“Con gái cũng tốt!” Bắc Minh phu nhân lại cười ngoác miệng ra nhìn anh, vuốt vuốt đôi bàn tay anh: “Cô không giống như những bà mẹ chồng bảo thủ cố chấp, trọng nam khinh nữ, cô không bao giờ có suy nghĩ như vậy cả.”
Bắc Minh Dục không nói gì, đứng đó mà mắt hướng vào phía trong phòng nhìn bác sỹ đang cầm những dụng cụ y tế sáng bóng, đột nhiên anh nhớ tới hình ảnh bản thân mình đang phải nằm trên giường bệnh.
“Con vào xem cô ấy thế nào!”
“Được!” Bắc Minh phu nhân vội vàng bỏ tay anh ra, đẩy người anh vào phía trong, mỉm cười mãn nguyện rồi đóng cửa lại: “Nếu như đúng là mang thai thật thì không những đó là người phụ nữ thiên mệnh của con mà còn là đứa cháu dâu tốt của ta, hai người xây dựng tình cảm, quan tâm nhau cũng tốt.”
Cửa phòng đóng lại, trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ y tế va vào nhau.
Anh đi tới cạnh giường nhìn Lương Nặc, sắc mặt cô nhợt nhạt, trắng bệch. Nhưng không biết do quá mệt hay do tinh thần thoải mái mà cô đã ngủ say rồi.
Bác sỹ kiểm tra hồi lâu, lúc thì lắc lắc đầu, lúc thì thở dài, sau cùng thì ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Bắc Minh Dục, sau đó đặt các dụng cụ yê tế xuống, ra ý bảo Bắc Minh Dục đi gọn vào góc phòng.
“Tình hình thế nào rồi?” Bắc Minh Dục hỏi với thái độ đắn đo do dự.
Bác sỹ nhăn mặt ái ngại: “Thiếu gia, việc này tôi thực sự rất khó mở miệng!”
“Ông cứ nói đi, tôi chuẩn bị trước tinh thần rồi.”
“Thiếu phu nhân...thực ra thiếu phu nhân không hề mang thai!” vị bác sỹ nói với vẻ hết sức thận trọng, và cũng không ngừng quan sát phản ứng của Bắc Minh Dục, đúng là anh không tỏ thái độ quá thất vọng, vị bác sỹ nói tiếp: “Thiếu phu nhân trước đây có thể là ăn phải đồ ăn lạ, có thể là một loại thuốc gì đó, dẫn đến mạch đập có phần loạn nhịp, cũng giống với lần trước tôi đã nói với thiếu gia, mạch đập của thiếu phu nhân không ổn định, lúc mạnh lúc yếu, thêm với việc gần đây tinh thần chịu nhiều áp lực, không được nghỉ ngơi đầy đủ đúng mức mới dẫn tới rối loạn chu kỳ sinh lý, ngoài ra còn dẫn tới biểu hiện dạ dày không được thoải mái, dễ có cảm giác nôn ọe...một loạt các phản ứng không bình thường đó dẫn tới hiện tượng mang thai giả, nhìn thì rất giống với mang thai nhưng thực ra thì không phải.”
Bắc Minh Dục ban đầu cứ tưởng cô mang thai thì anh sẽ không vui nhưng trên thực tế nghe thấy tin cô mang thai trước...rồi lại nghe thấy tin cô chỉ là mắc phải hiện tượng mang thai giả, lúc này anh mím chặt môi, hóa ra tin cô không mang thai làm anh càng không vui.
Suy nghĩ một lát, anh nói với vị bác sỹ: “Những lời ông vừa nói tôi coi như chưa nghe thấy gì cả, lát nữa trước mặt cô tôi ông hãy nói làm sao cho bà ấy vui là được.”
“Cái này...?” Vị bác sỹ há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn Bắc Minh Dục: “Nhỡ ra sau này bị phát hiện, công việc của tôi....”
“Tôi có dự liệu rồi, sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của ông!” Bắc Minh Dục lạnh nhạt nói: “Có điều, nếu như ông nhất quyết muốn nói ra sự thật, tôi cũng sẽ không ngại gì mà tìm một bác sỹ khác biết nghe lời hơn.”
Đây chẳng phải là đang uy hiếp bác sỹ sao?
Vị bác sỹ mím chặt đôi môi khô nẻ, trên trán toát hết mồ hôi rồi lại cắn môi rồi mới nói: “Tôi sẽ coi như dụng cụ có vấn đề nên kết quả khám ngược lại với sự thật!”
“Tôi thích làm việc với những người thông minh hiểu chuyện!”
Hơn mười phút sau, bác sỹ kéo cánh cửa phòng ra, cố quanh lại nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc đang nằm trên giường, nhìn thấy Bắc Minh phu nhân ông ta nở nụ cười tươi nói: “Chúc mừng phu nhân sắp có cháu bế!”
“Vậy là có thật rồi à?” Bắc Minh phu nhân cười tươi còn hơn bắt được vàng.Bác sỹ gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn một tháng rồi, trước mắt chưa thật ổn định, trong thời gian này hãy để thiếu phu nhân nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc dưỡng thai đầy đủ, qua ba tháng đầu mọi chuyện sẽ ổn.”
“Vú Hà! Nghe rõ lời bác sỹ chưa?”
Vú Hà gật đầu cười, không khí vui mừng như lan tràn khắp căn biệt thực: “Con nghe thấy rồi ạ, lát nữa con sẽ đi theo bác sỹ để lấy thuốc dưỡng thai, hàng ngày nhất định sắc thuốc đúng giờ mang lên cho thiếu phu nhân uống! Chúc mưng phu nhân, nguyện vọng bao nhiêu năm nay, cuối cùng thì cũng thành hiện thực rồi....”
“Đúng vậy! Ta đã mong cái ngày này bao nhiêu năm nay!”
Bắc Minh Dục còn ở trong phòng Lương Nặc thêm một lúc, sau đó cũng đi ra ngoài, Bắc Minh phu nhân nhìn anh cười, liên mồm nhắc nhở anh phải yêu thương Lương Nặc, còn nói không cho phép anh lạnh nhạt với cô, anh không có phản ứng gì rõ ràng, chỉ gật gật đầu ra vẻ vâng lời.
*
Lương Nặc ngủ liền một mạch tới năm giờ chiều, Bắc Minh phu nhân dặn dò tất cả người làm trong nhà không được làm ồn để yên cho cô ngủ, tới lúc cô tỉnh dậy, nhìn thấy toàn bộ thảm đều được thay bằng loại dày hơn có lông lót bên dưới, bước chân lên có cảm giác rất êm, mềm, người cứ lâng lâng vậy.
Lúc đi vào nhà tắm, cô lại phát hiện tất cả các đồ có góc cạnh sắc nhọn đều được bọc chỗ sắc nhọn lại, thậm chí đến các bậc thềm như bậc cầu thanh hay bậc bước vào cửa đều được gián giấy đỏ với cỡ chữ to nhắc nhở: cẩn thận bậc thang.
Cô hết sức ngạc nhiên, nhìn một lượt toàn bộ sự thay đổi trước mặt.
Chỉ là mang thai thôi, có nhất thiết phải khoa trương như thế này không?
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh lại rồi?” lúc này vú Hà cùng mấy người giúp việc gõ cửa rồi tiến vào phòng.
Lương Nặc gật đầu: “cháu vừa mới tỉnh, cháu đi rửa cái mặt rồi xuống, sau này... sẽ cố gắng không ngủ ngày lâu như vậy nữa.” Bắc Minh gia có rất nhiều quy định, một trong số đó là không được ngủ nướng, cô không bao giờ dám ngủ trưa lâu quá.
Vú Hà nhìn cô cười hiền từ: “Không cần, phu nhân đã dặn dò, từ nay về sau, thiếu phu nhân muốn làm gì thì làm, sẽ không ai dám nói gì cô nửa lời.” Nói xong, bà giơ tay vẫy một cái, hai người giúp việc phía sau lưng tiến lên phía trước bưng chậu nước trước mặt cô: “Mời thiếu phu nhân!”
Cô đang nghĩ, nhưng người này coi cô là gì không biết, cũng không phải đứa trẻ, đến việc súc miệng rửa tay rửa mặt cũng có người phục vụ thế này.
Lương Nặc thực sự cảm thấy không quen, liền co hai tay lại, lúng túng nhìn vú Hà nói: “Vú Hà, cháu không sao, vú có thể để họ đi ra ngoài không? Cháu tự làm được!”
“Phu nhân đã ra lệnh, phải luôn có người ở bên cạnh thiếu phu nhân cũng như mọi hành động của cô sẽ đều có người phục vụ, giúp cô thực hiện, kể cả là thiếu phu nhân không cần nhưng tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư cần.” Vú Hà nói.
“Cháu....”
“Các người đứng hết ở đây làm cái gì?” Đúng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng nói lạnh lùng, vú Hà và hai người hầu quay đầu ra nhìn thì phát hiện đó là Bắc Minh Dục, họ liền cúi đầu cung kính: “Thiếu gia.”
Lương Nặc bị mấy người như đứng chặn trong nhà tắm cảm thấy khó chịu, cứ như đang bị giam lỏng vậy, nhìn thấy Bắc Minh Dục, cô liền như tìm thấy cớ thoát thân, liền đi ra trước mặt Bắc Minh Dục.
Ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, hai tay nắm lấy tay áo anh: “Tôi...Tôi mang thai rồi.”