Sau khi Phương Tề cho người dọn dẹp lại Hạ Hoa viện như mới, Điềm Tư Tư đã sai Đại Tráng cùng Tiểu Lệ đem một chiếc ghế quý phi ra vườn hoa. Cô tựa người vào chiếc ghế, nhấm nháp chén trà sen. Hương thơm trà thoang thoảng hòa quyện cùng hương thơm hoa cúc chi, ánh nắng dịu dàng tắm táp cho từng đóa hoa cúc vàng. Thật là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng Hạ Hoa viện của cô nhìn trước nhìn sau gì cũng có phần vắng vẻ, ngoài Tiểu Lệ làm nha hoàn bên cạnh cùng Đại Tráng làm thị vệ thì toàn bộ nha hoàn gia đinh hồi môn kể cả A Lan cô đều tống ra sau để làm việc nặng, không có lệnh không được ra trước viện. Điều này khiến A Lan vô cùng tức tối. Rõ ràng cô ta mới là nha hoàn thiếp thân cho Vương phi thế mà bị Tiểu Lệ giành mất vị trí, còn cô thì bị đẩy đi giặt đồ quét tước. Làm những công việc nặng thế này thì cô đành chết già trong viện này mất. Huống hồ, trước khi đến Vương phủ, Thiệu Phi Phi đã giao nhiệm vụ khác cho cô.
Tiểu Lệ quạt nhẹ cho Vương phi, thấy cô cau mày liền quan tâm hỏi:
“Vương phi, người đau đầu sao? Để nô tỳ xoa bóp cho ạ.”
“Ta không đau đầu. Ta chỉ đang nghĩ cách để kiếm bạc thôi. Chúng ta không thể trông chờ vào tiền mỗi tháng Vương phủ phát được. Chẳng đáng nhét kẽ răng, còn không đủ để bù vào các khoản phí.”
Mỗi tháng, Vương phi sẽ nhận được 100 lượng bạc. Đây là tiêu chuẩn hoàng thất đặt ra. Đối với gia đình Tiểu Lệ, 100 lượng bạc có khi làm lụng vất vả cả đời cũng không có được. Nhưng cô cũng hiểu được cuộc sống mọi người mỗi khác, cây cao thì đón gió nên cũng không lên tiếng. Cô ngập ngừng hỏi:
“Vương phi, người không định lấy lại quyền quản gia từ tay trắc phi sao?”
Ở thời đại này, chủ mẫu luôn là người nắm quyền quản lý các chi tiêu và nhân lực trong nhà. Bình Nhạc Vương gia tuy không được sủng ái, nhưng của cải, cửa hàng không thiếu. Trước kia Vương phủ chưa có chủ hậu viện thì quyền định đoạt nằm trong tay trắc phi Mạn Doanh Doanh. Nhưng bây giờ Vương gia đã đón chính thê rồi mà trắc phi vẫn không có ý nhả ra.
Điềm Tư Tư cưởi tủm tỉm:
“Tiểu Lệ à, quản cả cái Vương phủ rộng lớn này, không thấy mệt sao. Mỗi tháng 100 lượng bạc mà muốn ta lết xác đi làm việc đó, không có cửa đâu. Hơn nữa, sau này tiền bạc chi trả cho Hạ Hoa viện chúng ta sẽ do ta tự kiếm, không cần dựa vào Vương phủ.”
Ai thích quản thì quản, cô không rảnh đi quản thứ không có ích cho mình.
Tiểu Lệ cái hiểu cái không, chỉ đành gật đầu “Vâng” một tiếng. Nhưng cô tin tưởng vào chủ tử của mình, Vương phi thật sự rất giỏi.
Điềm Tư Tư đang thiêu thiêu ngủ thì nghe tiếng bước chân của Đại Tráng bước vào.
“Bẩm Vương phi, trắc phi và các vị thiếp của Vương gia đang ở trước viện muốn vào thỉnh an người.”
Haizz, cuối cùng cũng đến, mặc dù cô không thích tranh đấu hậu viện cho lắm nhưng nếu người đã đến thì vẫn phải mời vào a.
“Đại Tráng ngươi mời người vào đi. Tiểu Lệ chỉnh trang cho ta.”
Triệu Bình có tổng cộng một vị trắc phi, một vị thứ phi và 3 thiếp. Năm người chờ đợi nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thấy Vương phi đâu, trắc phi Mạn Doanh Doanh tức sôi máu, đang định rời đi thì đã nghe tiếng của Điềm Tư Tư:
“Các vị còn chưa thỉnh an mà đã muốn đi đâu vậy?”
Mạn Doanh Doanh ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy trước mặt là Vương phi một thân váy áo đỏ, đầu đội trâm bạch ngọc mà Thái Hậu ban thưởng, cả người lộng lẫy kiêu sa. Quả là có dáng vẻ của chính phu nhân.
“Chúng thần thiếp thỉnh an Vương phi, Vương phi kim an.”
“Tất cả đứng dậy đi, nha hoàn, mời chủ tử các ngươi ngồi xuống.”
Mạn Doanh Doanh lặng lẽ đánh giá Điềm Tư Tư, rồi âm thầm cười nhạo. Thảo nào Vương gia ghét bỏ cô ta, nhan sắc không bằng mình, cũng không có gì đặc biệt.
Điềm Tư Tư đưa mắt nhìn các nữ nhân dưới nhân. Người nào cũng đặc biệt xinh đẹp. Lúc nãy cô đã cố tình mặc chiếc váy đỏ thế mà lại trùng màu với Mạn Doanh Doanh; trông cô ta xem, ánh mắt kiêu ngạo và xem thường Vương phi thấy rõ. Các vị còn lại có lẽ bị Mạn Doanh Doanh thường xuyên đè đầu nên trông ai cũng an phận thủ thường.
“Tiểu Lệ ngươi đem quà ra mắt ta chuẩn bị cho các muội muội dưới đây.”
“Ta tuy rằng là Vương phi, nhưng lại vào phủ sau các vị muội muội. Sau này chúng ta hầu hạ Vương gia, phải sống chung hòa thuận, đừng làm chuyện không nên vứt mặt mũi Vương phủ đi. Sau này mỗi sáng các muội cũng không cần phải thỉnh an ta.”
Tiểu Lệ đem ra năm hộp gấm. Tất cả mở ra thì đều là khuyên tai bạch ngọc. Đây là Điềm Tư Tư đã sai người rút ra từ của hồi môn đem tặng. Cô tiếc đứt ruột a.
Mạn Doanh Doanh thấy quà ra mắt của mình giống với các vị thiếp thất danh phận thấp hơn thì vô cùng tức tối. Khuyên tai bạch ngọc? Thứ này vào trong viện cô ta tùy tiền lấy đại một thứ trang sức cũng đáng tiền hơn. Mạn Doanh Doanh lập tức đứng lên, nói lời cảm tạ rồi châm chọc:
“Muội muội đa tạ tỉ tỉ. Bất quá, muội muội có lời này vẫn phải nói với tỷ tỷ. Trong phủ chúng ta tôn ti trật tự rõ ràng, phẩm cấp mỗi người mỗi khác. Tỷ Tỷ tặng quà như thế này, e rằng sẽ bị người khác nói ra nói vào?”
Không khí ngưng trọng nặng nề. Dường như mỗi người đều cố gẳng giảm sự tồn tại của bản thân mình. Các vị thiếp thân đồng loạt cúi đầu, không một ai có ý định tham gia vào chiến này. Điềm Tư Tư nhìn vị trắc phi kiêu ngạo đứng dưới, ánh mắt vẫn cười, cô đặt tách trà lên bàn:
“Muội muội sai rồi. Ta gọi các ngươi một tiếng muội muội chẳng qua là nể tình chúng ta hầu hạ chung chồng. Bất quá về sau các người đừng gọi ta là tỷ tỷ, gọi là Vương phi đi.” Không thèm để ý đến vẻ mặt như ăn phải ruồi của Mạn Doanh Doanh, cô lạnh giọng: “Các ngươi dù cho là trắc phi, thứ phi hay là thiếp. Chung quy lại vẫn chỉ là nô tỳ hậu hạ ta. Ta ban thưởng cái gì cũng chính phúc phận của các người. Ta là Vương phi do Thái Hậu thân phong, các ngươi thiếu tôn trọng ta là khi quân phạm thượng. Còn kẻ nào dám nói ra nói vào….”
Điềm Tư Tư ngừng một chút rồi nở nụ cười lạnh gáy: “…. Đánh gãy chân, đuổi ra khỏi phủ; tội danh bàn loạn chủ tử.”
Mạn Doanh Doanh siết chặt tay, tội khi quân phạm thượng cô không dám phạm vào. Hơn nữa Vương gia không có ở đây, Điềm Tư Tư có sai người đánh chết cô cũng không có ai cứu cô cả.
Các thiếp thất khác thấy vậy vội vàng quỳ xuống:
“Bẩm Vương phi, chúng thần thiếp hiểu rõ.”
“ Vì là lần đầu các muội đến thăm ta nên ta không muốn trách phạt, nhưng nhớ kĩ không được có lần sau. Được rồi, tất cả lui xuống đi.”
Đợi đám người kia đi hết, Điềm Tư Tư mới thở phào ra: “Đối phó với đám nữ nhân này mệt chết. Mấy kẻ nhìn tưởng chừng an phận kia cũng đáng gờm thật.”
Điềm Tư Tư nhắm mắt an thần. Đến đây chưa được một tháng mà đã đối phó với mấy kẻ điên rồi, tốt nhất là nhanh nhanh rời khỏi Vương phủ nếu không cô sẽ chết sớm mất.
- ----------------------------
Mạn Doanh Doanh trở về việc của mình thì điên cuồng đập phá đồ, la hét om sòm.
“Nô tỳ”. Đúng vậy, dù cho cô có leo lên làm trắc phi thì chỉ cần có Vương phi đè trên đầu, cô mãi mãi chỉ là nô tỳ. Mạn Doanh Doanh yêu Vương gia đến như vậy nhưng người được kiệu tám người khiên rước vào cửa chính Vương phủ lại không phải cô, người bái đường thành thân với Vương gia không phải cô. Mạn Doanh Doanh cô chỉ được một chiếc kiệu nhỏ đi từ cửa sau hậu viện, hôn lễ không có, bái đường cũng không.
“AAAAAAAAAAAA….. Điềm Tư Tư ta phải giết cô, ta phải giết cô.”
Điềm Tư Tư một ngày nào đó Mạn Doanh Doanh ta sẽ giết chết cô rồi ngồi lên vị trí đó.