“Đúng vậy thưa Vương gia.” Trần Tuệ chắp tay bẩm báo. Chính hắn cũng không hiểu vì sao vị công chúa kì lạ đó cứ nằng nặc đòi gặp Vương gia cho bằng được. Lúc đến Dịch quán vẫn cứ gọi với theo.
“Mặc kệ cô ta. Ngươi quay lại nói với sứ thần, ba ngày nữa sẽ tổ chức yến hội gặp mặt. Nếu không muốn thì bọn họ có thể ra về.”
“Vâng. Thuộc hạ đã rõ.”
Chỉ là một công chúa nước khác mà dám vào đây hô to gọi nhỏ. Cũng không để mặt mũi Triệu Bình hắn ở đâu nhỉ.
Ở Dịch quán, sau khi nghe lời sứ thần truyền đạt lại, Mặc Mạch Nhi nổi điên lên đập phá tứ lung tung.
“Hắn ta chỉ là một Vương gia, còn ta là Công chúa Dao quốc. Có lý nào hắn bắt ta chờ đợi cơ chứ?”
Mặc Bảo Nhi liếc mắt khinh thường. Đối với người em gái cùng cha khác mẹ này hắn cũng không có tình cảm gì nhiều. Huống hồ, Mặc Mạch Nhi từ nhỏ ỷ được phụ vương yêu chiều nên vô cùng ngang tàng hống hách, đối với mọi việc đều muốn thuận theo ý mình.
“Cửu muội, muội cũng đừng la lối nữa. Ở đây không phải Dao quốc. Vị Bình Nhạc Vương gia đó tuy rằng chưa lên ngôi vua nhưng thực quyền nắm trong tay có khác gì Hoàng đế đâu. Muội muốn trở thành Hoàng hậu của hắn thì đừng khiến người chán ghét như vậy.”
“Hắn dám chán ghét ta sao. Ta đường đường là cửu công chúa, trong khi hắn đã hơn ba mươi. Nếu không phải phụ vương đưa nhiều hứa hẹn, ta mới không sang đây đâu.”
Mặc Mạch Nhi dậm chân thình thịch. Cô ở Dao quốc cũng có vài mối lương duyên nhưng khi nghe nói sang đây làm Hoàng hậu thì bắt đầu lung lay. Thân phận Cửu Công chúa của cô nghe thì có vẻ sang quý nhưng thực chất mẫu phi cô không có quyền hành gì. Nếu như cô trở thành Hoàng hậu của Triệu Bình thì……
Mặc kệ hai vị Hoàng tử Công chúa của Dao quốc có bực dọc khó chịu ra sao, Triệu Bình sau khi phê duyệt hết tấu chương đã vội vã về phủ ẵm bé con của mình rồi.
“Nguyên Duệ của phụ vương đáng yêu làm sao. Tư Tư nàng nhìn con nè, nó vừa thổi bong bóng đó.”
Điềm Tư Tư đang vẽ tranh bên án thư, nhìn phu quân mình hoàn toàn hoá thân thành người bố ngốc từ ái thì buồn cười không thôi. Nếu để đám quan lại đó thấy bộ dáng cười hớn hở dỗ con như thế có khi họ lại giật mình đấy.
Đưa bảo bối cho nha hoàn đem cho bà vú đút sữa, Triệu Bình men lại gần nhìn bức tranh Vương phi nhà mình vẽ. Trên nền giấy trắng, bóng dáng một vị Vương gia cao quý đang ẵm một đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo. Không khí hiền hoà vô cùng.
“Đẹp lắm. Không ngờ Vương phi của ta lại có cả tài năng này.”
Tay Triệu Bình lần mò ôm eo của Điềm Tư Tư. Thấy nàng liếc xéo qua hắn liền cười trừ làm lành.
“Chuyện ba ngày tới, chàng tính sao?”
“Nàng yên tâm. Ta đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Ta cũng muốn xem xem bọn người Dao quốc đó giấu gì trong hồ lô.”
Điềm Tư Tư vô cùng tin tưởng phu quân mình. Gì chứ mấy chuyện đâm sau lưng này Triệu Bình chơi giỏi lắm.
“Thiếp thì lại muốn xem, Cửu công chúa Dao quốc đó rốt cuộc là ăn nhầm thứ gì mà có thể xem trọng một lão già như chàng.”
Triệu Bình nghe vậy thì giật mình, sờ sờ gương mặt của mình. Da vẫn còn căng, râu cũng được cạo sạch sẽ. Nào có phải là lão già cơ chứ.
“Nàng ghen chứ gì?”
Triệu Bình hai tay ôm eo Điềm Tư Tư, hôn cái chóc lên má của nàng.
“Ể…. Tránh xa thiếp ra. Nóng.”
“Nào, đừng đẩy ta. Dạo này thằng oắt con đó chiếm cứ nhiều thời gian của nàng quá. Nàng bỏ mặc ta, ta cũng đáng thương chứ bộ.”
“Tránh ra. Chàng đừng có học Duệ Nhi làm nũng.”
“Không tránh.”
————————————————————
Ngày tổ chức yến hội là một ngày đẹp trời. Vì là hội nghị gặp gỡ giữa hai nước nhưng hiện tại không có Hoàng đế nên mọi người thống nhất tổ chức ở Đào hoa viện ở trong cung. Đào hoa viện quanh năm suốt tháng đều có hoa đào nở rộ. Quả là một nơi thích hợp để bàn chuyện nghị thân nha.
“Vương Phi, xiêm y của người hôm nay đẹp lắm ạ.”
Tiểu Lệ thấy Vương phi nhà mình hôm nay đã chịu sửa soạn “lộng lộn” thì vô cùng vui vẻ. Thường ngày Vương phi nhà nàng chỉ mặc các loại trang phục có màu thanh tao, lại rất ít cài các loại trâm quý trên đầu.
Hôm nay thì khác, xiêm y màu đỏ đậm, viền chỉ màu vàng rực rỡ. Nơi cổ tay có kết hợp với vải đen nhìn thế nào cũng thấy sang trọng quyền lực cả. Đầu Điềm Tư Tư cắm một bộ Phượng trâm bằng vàng, điểm nhẹ vài chiếc trâm hoa bạch ngọc.
Tổng thể phải nói là “chặt chém”.
“Thế nào Tiểu Lệ. Bình thường ngươi cứ nói t phải trang điểm lên. Hôm nay ta ăn vận như thế này, đã đủ xinh đẹp hay chưa?”
Tiểu Lệ không nói gì, chỉ lặng lẽ đối với nàng giơ ngón cái. Ý chính là Vương phi quá đẹp rồi.
Mặc A Bảo cùng Mặc Mạch Nhi vừa tiến vào trong cung liền trầm trồ ố á. Quả thực vô cùng lộng lẫy nguy nga a. Dao quốc không thể sánh bằng.
Mặc Mạch Nhi càng nắm chặt tay. Cung son lầu phấn thế này nếu nàng gả vào làm Hoàng hậu chẳng phải sẽ sung sướng đến hết đời hay sao.
“Mặc A Bảo, lát nữa huynh phải giúp ta ghi điểm với Triệu Bình đấy.”
Mặc A Bảo cũng gật đầu. Kết thân được với Triệu Bình chính là trăm lợi không một hại, hắn cũng phải nắm chặt cơ hội này mới được.
Quan lại cùng với các phu nhân trong kinh cũng âm thầm đánh giá hai vị hoàng thất Dao quốc. Quả nhiên như lời đồn. Cửu công chúa xinh đẹp hồn nhiên, nét mặt trong sáng thoát tục. Đây chính là kiểu nữ nhân mà Triệu Bình trước kia thích nhất. Xem ra, Dao quốc cũng đã cho người thám thính rất kĩ.
“Bình Nhạc Vương gia, Bình Nhạc Vương phi giá đáo.”
“Tham kiến Vương gia, Vương phi.”
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên cúi đầu hành lễ. Mặc Mạch Nhi len lén nhìn lên, muốn ngắm nghía dung nhan tương lai của phu quân mình.