Buổi tối gia đình Diệp quây quần bên bàn cơm, thức ăn hôm nay có thịt rang gừng, canh cá bơn nấu riêu và su hào luộc. Trên TV đang chiếu bộ phim Ấn Độ tập thứ 101 chưa thấy có dấu hiệu kết thúc dù ngày nào nó cũng chiếu ròng rã hơn ba tháng nay rồi. Nội dung bộ phim kể về một cô gái vì báo thù cho mẹ mà dùng thân phận mới, cải trang thâm nhập vào một gia tộc để làm hầu gái, sau đó phá hủy gia tộc này từ bên trong. Trong những tập gần đây thì cô ta đang mê hoặc cậu con cả của trưởng tộc, tên là Askhan, khiến anh ta nhẫn tâm ruồng bỏ vị hôn thê đã bên anh ta từ ngày còn bé xíu.
Bàn ăn nhà nó có tổng bốn người, bao gồm bố, mẹ, bà nội và Diệp. Bà nội và mẹ rất thích xem phim này, bố ban đầu có hơi miễn cưỡng xem nhưng về sau bàn luận tình tiết phim với mẹ rất nhiệt tình, còn Diệp thì chê.
Tuy chê nhưng gần đây Diệp cảm thấy hứng thú với một vài tình tiết nên cũng liếc mắt xem cùng cả nhà cho vui.
Hôm nay vị hôn thê của anh kia đau khổ vì bị ruồng bỏ nên tự sát hẹo luôn rồi, còn anh ta thì hoang mang không biết bản thân đúng hay sai, đúng thì đúng chỗ nào còn sai thì sai chỗ nào.
"Cái thằng mất dạy này, ngu thế không biết." Bà nội vừa nhóp nhép ăn cơm vừa chửi nam chính.
"Đàn ông bây giờ dễ lung lay quá nhỉ."
Mẹ nói nửa đùa nửa thật, tay cầm bát cơm của bố hơi run. Bố không bàn luận gì cả.
"Tại cái con Tina này giỏi quá ấy chứ. Báo thù ác thật đấy." Bà nội cầm thìa chỉ chỉ vào nhân vật nữ đang cười lạnh trên màn hình.
"Thì thù hận sâu quá nên mới làm đến mức này."
Diệp nghe mẹ nói chợt ngộ ra chân lý. Ngày trước nó cảm thấy mối thù của nó sâu như biển, nhưng lúc này ngẫm lại thấy nó cũng chẳng ghét Đăng đến vậy. Thôi thì đành thôi vậy, chẳng có gì mà phải mất mát.
Nó không báo thù nữa.
Nó từ bỏ.
Ăn cơm xong nó lấy đống thư tình viết dở trong ngăn kéo ra mang đi đốt sạch.
Có điều khi đêm xuống nó cứ hối hận mãi không thôi, trằn trọc không ngủ được.
Tại sao mình phải đốt? Giữ làm kỉ niệm cũng được mà? Hoặc đăng lên mạng cho các bạn khác tham khảo cũng được mà?
Vì mất ngủ nên sáng hôm sau Diệp uể oải không chịu nổi. Vừa đến trường đã phải chạy ra canteen mua một chai Sting vàng uống cho tỉnh.
Lúc nó mua nước mang vào lớp thì thấy vẫn còn sớm, phòng học chỉ lèo tèo vài đứa trong đó có Quân. Thằng Quân rõ ràng là một đứa lười học không cứu vãn nổi, nhưng có vẻ như cậu ta yêu trường lớp lắm nên lúc nào cũng đi sớm về muộn.
Đăng bước vào lớp đúng lúc thấy Quân đang ngửa cổ uống Sting ở bàn Diệp liền nói: "Mày suốt ngày uống ké nước thế Quân?"
Quân cười ha ha hỏi lại Đăng: "Ê Đăng, sao tao cứ cảm thấy dạo này mày chia rẽ tao với Diệp ấy?"
Hở?? Tai Diệp vểnh lên nghe ngóng.
Dạo này Đăng có phá đám nó hả? Diệp tự hỏi, đem trí nhớ ra đảo qua đảo lại một lượt. Hình như có. Nhưng chính bản thân nó cũng không để ý tới. Nó mải báo thù tới mức quên cả lý tưởng ban đầu, quên hẳn luôn là nó thích thằng Quân.
Ơ nói mới nhớ, hình như nó thích thằng Quân nhỉ.
...
...
Đếch ổn rồi.
Thế quái nào mà nó lại quên mất thằng Quân?
Đăng nghe câu hỏi của Quân cũng không trả lời vào trọng tâm mà chỉ nói: "Thấy vậy thì nói vậy."
Ý là hay thấy uống ké nước thì bảo hay uống ké nước.
Quân vỗ vỗ vai Diệp nói: "Hảo huynh đệ, sau khát nước bảo tao, tao mua cho mày uống ké."
"Ô kê." Diệp đáp.
Hôm nay có tiết Hoá Học, là một buổi thực hành nên đầu tiết cả lớp phải di chuyển sang phòng thí nghiệm ở tầng hai dãy B.
Khi lớp học chuẩn bị xong hết dụng cụ thí nghiệm, cô Tú dạy hoá chia hai đứa một nhóm để làm bài báo cáo thực hành, chia theo danh sách lớp. Khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, cô vừa thao tác vừa nói: "Ta cho vào ống nghiệm 2-3ml dung dịch protein 10%, như chúng ta có ở đây là lòng trắng trứng. Sau đó ta đun nóng ống nghiệm đến khi sôi trong khoảng một phút và quan sát hiện tượng."
Cô Tú đun sôi một phút thì tắt lửa, dùng kẹp giơ ống nghiệm cho cả lớp cùng xem và hỏi: "Bạn nào cho cô biết hiện tượng và giải thích hiện tượng cho cô."
Không thấy ai giơ tay, cô Tú gọi tên thanh niên đang ngó ngoáy dưới lớp.
"Quân lên trả lời."
Quân ngẩn người đi lên bàn thí nghiệm trên bục, gãi đầu nói: "Cô nhắc lại câu hỏi được không ạ?"
Cô giáo kiên nhẫn hỏi lại: "Em hãy nói cho cô hiện tượng sau khi chúng ta đun sôi dung dịch protein 10% hay còn gọi là lòng trắng trứng trong vòng một phút."
Quân hớn hở: "A cái này em biết ạ. Khi đun thì trứng sẽ chín và ăn được ạ."
Cô giáo cho Quân đặc quyền được đứng trên bảng khoanh tay trước ngực cả tiết học, sau đó gọi Đăng trả lời.
Đăng nhàn nhạt đáp: "Chúng ta sẽ thấy hiện tượng dung dịch protein đục dần sau đó đông tụ lại thành từng mảng bám vào thành ống nghiệm. Giải thích hiện tượng: Vì thành phần chính của lòng trắng trứng là protein nên dễ bị đông tụ khi đun nóng ạ."
Cô Tú gật đầu cho Đăng ngồi xuống, thầm nghĩ giá mà học sinh nào cũng như Đăng thì có phải cuộc sống này dễ dàng hơn không.
Làm xong ba cái thí nghiệm cô giáo đi khỏi lớp cho lớp tự viết báo cáo.
Cô giáo chọn tên trong danh sách để ghép cặp viết báo cáo, phía trên tên của Diệp là Chi lớp phó, hai người ngồi một bàn để thảo luận ghi ghi chép chép. Được ghép cặp với lớp phó làm Diệp nở nụ cười hơi thiếu đạo đức.
Làm xong hơi nhanh, nó chợt nhớ ra một chuyện nên nhỏ giọng lan man: "Ui may quá có Chi, nhóm mình làm báo cáo xong sớm thật ấy. Lớp mình có Đăng với Chi là học giỏi nhất rồi. Mà nói mới nhớ hồi trước cậu học trường Trọng Điểm với Đăng nhỉ? Trường cậu toàn đứa học giỏi."
Vì không có giáo viên trong lớp nên cả đám ồn như cái chợ vỡ. Phòng thí nghiệm hoá học nằm ở tầng 2 dãy B, xung quanh cũng chẳng có lớp học nào khác nên có ồn ào chút cũng không bị ai nghe thấy.
Chi trả lời: "À, cũng không nhiều người giỏi như vậy đâu. Tớ cũng không ngờ được học cùng lớp, à, không ngờ học cùng trường với Đăng. Cứ nghĩ cậu ấy phải học trường Chuyên cơ."
Chi cũng là một trong những cô gái hiền lành nghiêm túc chăm chỉ, Diệp cũng không thân nên chỉ xưng tớ-cậu chứ không mày-tao nổi.
Diệp hỏi: "Vậy hả? Điểm tổng kết 9.9 thì đúng là không phải người nên học ở trường bình thường thế này. Bọn học A1 căng lắm cũng được 9.5 thôi hay sao ấy."
Chi cười cười: "Ừ, tớ cũng được có 8.8 thôi."
Làm lớp phó học tập của một lớp thường, 8.8 đã là cao lắm rồi. Chỉ tại Đăng nó hơi khác người nên mới khiến cảm giác điểm của Chi trông nó thấp thấp. Khoảng cách giữa người đứng đầu và người đứng thứ hai xa vậy thật khiến người ta tổn thương.
Diệp thở dài. Đứa 7.5 như nó không có quyền lên tiếng thương hại 8.8 mới đúng.
"Thế cậu không biết tại sao à?" Diệp hỏi.
Vẻ mặt Chi hơi bối rối, dường như không muốn nói ra cho lắm. Nhưng vì cách Diệp dẫn chuyện khá tự nhiên nên Chi cũng không có cách nào để không nói tiếp: "Bố mẹ Đăng mất do tai nạn... trước ngày thi lên cấp mấy hôm. Chắc là vì thế nên cậu ấy thi không tốt lắm. Hôm tớ đi xem điểm thấy Đăng được có 27 điểm thôi."
Thi vào 10 được có 27 điểm, còn thấp hơn cả Diệp nữa. Diệp được tận 34 điểm. Điểm thi vào 10 được tính bằng tổng điểm Văn x2 + Toán x2 + Tiếng Anh.
Chuyện bố mẹ Đăng mất nó cũng biết từ trước, nhưng giờ mới biết thời điểm mất là khi cậu ta chuẩn bị thi vào lớp 10.
Diệp hơi lặng đi, chẳng biết nói gì.
"Điểm như vậy còn không đủ vào lớp chọn nữa. Nhưng tớ thấy mỗi lần lên lớp 11 hoặc lên lớp 12 sẽ có mấy đứa học tốt xin chuyển lên lớp chọn, hoặc có mấy đứa ở lớp chọn bị chuyển xuống lớp thường. Nhưng tớ thấy Đăng không chịu chuyển, không biết vì sao nữa."
Đây là điều cả lớp không để ý tới nhưng Chi rất thắc mắc. Hôm đó là cuối năm lớp 10, Chi và Đăng được chủ nhiệm gọi riêng hỏi muốn vào lớp chọn để học nghiêm túc và sau này thi đại học vào trường loại tốt hay không. Lúc đó Đăng chẳng nghĩ ngợi mà từ chối luôn. Chi thì từng có ký ức không vui vẻ gì khi học lớp chọn hồi cấp hai, rất sợ áp lực giữa những người học quá giỏi nên cũng chẳng muốn chuyển. Cuối năm lớp 11 cả hai bị hỏi một lần nữa nhưng vẫn đồng lòng từ chối.
Diệp nhăn trán suy nghĩ. Hồi lớp 10 nó với Đăng có khi chẳng nói chuyện với nhau bao giờ, không tài nào nhớ nổi bộ dáng của Đăng khi đó như thế nào. Mới vào lớp cấp ba cả đám đều từ các trường cấp hai khắp thành phố nhập vào một chỗ, hoàn toàn không quen biết nên cũng ngại tiếp xúc nói chuyện.
Ban đầu khi chọn lớp trưởng cả lớp đã vote bừa. Tới giữa kì năm lớp 10 Đăng mới làm lớp trưởng. Cô chủ nhiệm đổi người do thấy lớp trưởng cũ quản lý lớp không tốt, một phần cũng do sớm nhận ra khả năng của Đăng nữa.
"Vậy thì cũng lạ nhờ?" Diệp cũng thắc mắc nhưng không có câu trả lời.
Đột nhiên Diệp hỏi: "Chi có thích Đăng không?"
Chi nhăn trán: "Không, sao lại hỏi thế?"
"Thấy hai người có duyên, học chung lâu vậy mà?"
"Học chung lâu nên mới thấy bình thường. Với lại Đăng chảnh lắm."
Diệp: "........ Thế cậu thích ai?"
Chi liếc mắt nhìn Quân đang múa giẻ lau bảng trên bục giảng trong nháy mắt, sau đó nhìn Diệp đáp: "Hỏi vô duyên."
Diệp thầm kinh hãi trong lòng.
Như nghĩ gì đó, Diệp thử sờ tay Chi. Chi giật mình rụt tay lại: "Gì đấy??"
Diệp gật gù. Thì ra Chi cũng giống Diệp. Bị cái sự thân thiết lúc nào cũng động chạm, tay bắt mặt mừng của Quân làm cho rung động.
Quân là một thằng con trai không có miếng duyên nào, thích động chạm ai sẽ động chạm người ấy, chẳng buồn để ý đến việc bọn con gái đang tuổi xuân chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai sẽ có suy nghĩ như thế nào. Dường như Diệp cũng vì những cái động chạm thân thiết đó làm cho lòng rung rinh một ít.
Đăng thì ngược lại. Giữa Đăng và con gái không hề có một mi li tiếp xúc nào, cảm giác vô cùng xa cách khiến người ta không hề có mảy may rung động trong người. Thêm nữa lại bị Đăng chê bai bắt chẹt trong lớp nên chỉ có ấn tượng xấu đi.
Diệp liếc nhìn Quân đang múa quạt trên bàn giáo viên, hồi ức bay về hồi lớp 10 khi lần đầu nó bị Quân nắm vai. Lúc đó Diệp còn ngây thơ nghĩ, "A, bạn đẹp trai này thích mình à?".
Về sau lúc Diệp thấy Quân ôm chặt Hải, nắm vai Đăng, bắt tay Linh, sờ mông Tú, bẹo má Nhi, sờ bụng Sơn, búng tai Nhung, xoa cằm Hoàng, véo mũi Ly, bá cổ Huy, kéo tóc Trà, đấm eo Minh, xoa đầu Chi, cướp kính Tùng, kéo tay Trang, bế công chúa Duy, đá khuỷu chân Hùng, chặt chuột Giang, dâm dê Nam... Diệp hiểu ra mình bị ngộ nhận hơi sâu.
Có điều về sau nó vẫn hơi hơi thích Quân như vậy vì năng lượng tích cực mà cậu ta mang tới.
Đăng thì đâu có chút năng lượng tích cực nào đâu?
Mọi thứ về Đăng cứ trầm lặng chẳng có chút vui vẻ nào.
____
[Đàm đạo với tác giả]
Diệp lật bàn: "Đây là truyện học đường hài cơ mà? Tại sao lại dảk như vậy? Tác giả mau cho bố mẹ Đăng đột ngột trở về và nói với Đăng rằng 'hihi bố mẹ giả chết mấy năm nay để con học được cách tự lực' đi!"
Tác giả: "Quá khứ không bi thảm thì không phải nam chính."
Diệp: "..."
____
[Ngoại truyện nhỏ: Bậc thầy hoá học]
Cô Tú: "Nếu ta quấn dây đồng vào chiếc đinh sắt và ngâm trong cốc nước muối, ta sẽ thấy có hiện tượng gì xảy ra?"
Quân: "Em thưa cô dây đồng và đinh sắt sẽ bị ướt ạ."