Chủ Nhật, đám học nhóm hẹn 8 giờ sáng có mặt ở nhà Diệp, nhưng đến đúng giờ có mỗi Đăng và Trâm đang ngái ngủ ngồi yên sau.
Vừa gặp Đăng tim Diệp lại đập như trống bỏi, thầm hỏi tại sao mặt tên này cứ tỉnh bơ vậy chứ?
Hôm qua Diệp không nhắn tin xàm xí linh tinh với Đăng như mọi hôm, chỉ hỏi xem Đăng đã về đến nhà chưa rồi lặn mất tăm khi Đăng trả lời là "rồi".
Dù bị "seen" nhưng đến gần giờ ngủ cậu ta vẫn nhắn một tin chúc ngủ ngon như mọi ngày.
Từ ngày thử quen nhau cậu ta luôn hỏi thăm về chuyện Diệp có về nhà an toàn hay không và nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối. Cái lần đầu tiên được chúc ngủ ngon, nó đã giãy đành đạch, cảm thấy không tin được vào mắt mình. Đến hôm nay nhìn ba chữ "chúc ngủ ngon" nó lại cảm thấy sự thẹn thùng và niềm vui len lỏi mọi ngóc ngách trên cơ thể. Nó chỉ hơi thắc mắc là tại sao Đăng vẫn cứ bình thản như thế?
Chắc không phải là Đăng đang cố tỏ vẻ bình tĩnh chứ?
"Em trào chị Diệp."
"Chị chào Trâm."
Diệp đợi Đăng bắt lỗi chính tả của Trâm nhưng mãi không thấy cậu ta nói gì.
Trâm dụi mắt, tuy hơi ngái ngủ nhưng vừa thấy Bin thì tỉnh hẳn, tự nhảy xuống khỏi yên xe.
Cô bé ôm ấp vuốt ve Bin xong mới chạy ra ôm chị Diệp, nhìn dáo dác quanh sân vui vẻ kêu lên: "Nhà chị Diệp xinh quá!"
"Ò. Mấy chậu hoa này đều do bố chị chăm sóc hết đấy."
Từ lúc bố mẹ mất Trâm cứ phải ở nhà suốt. Khu dân cư xung quanh thì toàn là nhà của cô bác ông bà lớn tuổi, không có một mống trẻ con để chơi cùng. Đăng thì cũng sợ Trâm nhỏ sẽ gặp phải nhiều vấn đề nên chẳng có cách nào khác ngoài việc để cô bé khoá cửa tự nhốt mình trong nhà. Nhốt mãi thành ra chẳng biết nhà cửa người khác trông như nào.
Lúc này có một thằng nhóc hàng xóm nghe tiếng trẻ con cũng ló đầu qua xem, thấy có đứa kích cỡ giống mình trong sân thì lên tiếng hỏi: "Chị Diệp ơi, ai đây ạ?"
Thằng nhóc này tên Nam, năm nay lớp 2, nhà ngay sát bên cạnh, cũng có một tình yêu mãnh liệt với Bin nhưng do bố mẹ không cho nuôi chó nên hay sang nhà Diệp chơi ké, thi thoảng vuốt ve ôm ấp Bin cho đỡ nghiện.
Diệp chỉ vào Trâm giới thiệu: "Đây là Trâm, em gái của anh này. Hôm nay Nam sang chơi với Bin đấy à?"
"Vâng ạ." Nam ngoan ngoãn đáp.
"Vào nhà đi. Hai đứa chơi với nhau nhé."
Bốn người một chó vào trong nhà. Đăng ngồi xuống ghế phòng khách theo chỉ dẫn của Diệp, hai đứa nhóc thì bắt đầu làm quen nhau, rồi thi nhau liệt kê am hiểu của bản thân với Bin.
Diệp và Đăng hoàn thành xong hết đề cương rồi, nhân vật chính của buổi học nhóm hôm nay chỉ còn mấy đứa chưa làm, vậy mà đến giờ chưa thấy đứa nào đến. Kể ra thì học nhóm là thứ gì đó rất mơ hồ, Diệp chưa bao giờ thấy nó hiệu quả cả.
"Tao nhớ là nhà mày còn có bà nội nhỉ?" Đăng hỏi.
Diệp ngồi xuống ghế đối diện đáp: "Ừm. Nhưng đầu tháng âm bà nội vẫn hay đi chùa cùng mấy bà hàng xóm. Các bà bắt xe bus đi với nhau, có lẽ chiều mới về."
"Ừ." Đăng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tới tám rưỡi Nhi và Linh mới tới nhà Diệp. Linh gọi điện cho Dương và Phong, thấy cả hai đứa đều nghe điện thoại bằng giọng ngái ngủ không có ý định dậy. Đúng là chẳng mấy ai đánh bại được cơn buồn ngủ sáng Chủ Nhật, đi học còn lười nữa là dăm ba buổi học nhóm.
Cả nhóm chọn ngồi bàn phòng ăn cho rộng rãi, Nhi và Linh ngồi một phía, Diệp và Đăng ngồi phía ngược lại. Diệp và Đăng ngồi cùng bên, thi thoảng nó liếc Đăng bị cậu ta phát hiện, nó lại quay đi nơi khác.
Tới 9 giờ Dương và Phong mới tới. Phong vừa bước vào cửa liền nói: "Nhà bố mẹ vợ đẹp quá nhỉ."
"Thật luôn ấy Phong?" Linh nhìn Phong.
"Đùa tí, không được à?" Phong cười nói.
Từ hồi Phong tỏ tình bất thành vì Diệp thậm chí không coi cậu ta là đối tượng thì Phong cũng chẳng ừ hử gì nữa. Diệp nói với Phong là do không thấy cậu ta nghiêm túc, mà có vẻ như Phong đúng là như vậy thật.
Nghĩ đến thái độ bình thản của Phong, đầu Diệp chợt nhiên so sánh cậu ta với Đăng. Kể ra Phong khá thường xuyên trêu chọc và có mấy hành động thân thiết với nó, trong khi Đăng thì hoàn toàn ngược lại. Những hành vi quan tâm của Đăng đều do Diệp tự phát hiện mà ra, cho đến bây giờ khi đang thử quen nhau thì trông vẻ mặt của Đăng vẫn bình thản như ngày trước, chẳng qua các hành vi quan tâm thể hiện rõ hơn thôi. Ví dụ như lúc đi bộ hay đi xe đạp cậu ta đều đi bên ngoài, thường xuyên muốn tiễn nó về tận nhà, nếu không tiễn được sẽ nhắn tin hỏi, hay mua nước cho nó, và đặc biệt là chăm lo việc học tập rất kỹ càng. Có điều Đăng sẽ không cố tình động chạm tay chân hay xoa đầu véo má gì cả, chỉ riêng hôm qua nó bị Đăng tấn công nên bất ngờ vô cùng, hoảng đến mức não bộ từ chối hoạt động, chỉ biết chạy bay biến khỏi nhà Đăng.
Không ngoài dự đoán, sau chuyện đó trông Đăng vẫn bình thường.
Điều này làm Diệp cũng phải gồng mình tỏ vẻ bình thường theo.
Bàn phòng bếp có sáu ghế, mỗi bên ba chiếc, Phong rất bình thản ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp, dù sao cũng là bạn cùng bàn lâu năm. Bên còn lại của Diệp là Đăng, chợt nhiên trông vẻ mặt Đăng không thoải mái lắm.
Phong và Dương nghiễm nhiên lôi sách vở ra chép, hì hục chép không có ý định hỏi bài hay nghe giảng gì cả.
Linh thấy đông đủ nên lôi gói bim bim Ostar vị muối trong balo ra, đổ vào đĩa để giữa bàn, cả đám vừa ăn vừa chép vừa bày tỏ lòng oán hận thầy cô Toán Lí Hoá vì họ đều độc ác tàn nhẫn như nhau.
Tuy gọi là học nhóm nhưng cả đám đến chỉ ngồi chép đề cương Toán Lí Hoá của Diệp, chỗ nào không hiểu thì nhờ Đăng giảng lại. Diệp và Đăng đã làm xong hết nên chỉ cầm vở ngồi nghiên cứu mấy môn học thuộc.
Chép liên tục một tiếng đồng hồ, Phong quăng bút: "Mỏi tay thật đấy."
"Có chép thôi mà cũng kêu." Linh nói.
Phong bốc một miếng Ostar đưa ra trước miệng Diệp nói: "Ăn đi Diệp, trông mặt mày cứ căng thẳng sao sao ấy. Đề cương thì làm xong hết rồi mà làm bộ mặt đáng sợ quá vậy?"
Diệp đang hơi phân tâm, tuy vậy vẫn còn đủ tỉnh táo để không ăn đồ ăn từ tay Phong mà chỉ lịch sự cầm lấy.
Cứ tưởng Đăng đang tập trung học nhưng thực tế cậu ta vẫn để ý xung quanh, thản nhiên đoạt miếng snack trong tay Diệp bỏ vào miệng, sau đó giải thích: "Đĩa snack hơi xa."
Linh nhìn cánh tay với độ dài vừa tầm với đến đĩa Ostar của Đăng, không ngần ngại đưa ra ý kiến: "Tao thấy hai đứa này có vấn đề. Đi học thì vô tình tới cùng lúc, tan học đứng đợi nhau, trông kiểu gì cũng thấy không đúng."
Linh chỉ tay Đăng và Diệp nói tiếp: "Hồi trước tao ngồi sau lưng Đăng thấy chúng mày hay đấu khẩu, dạo này ngồi trên nên không để ý lắm nhưng mà chúng mày lạ lắm đấy."
Dương chen lời: "Đừng bảo chúng mày đọc fic của tao mà tình giả thành thật nhé? Tao chỉ viết fic lấy tên chúng mày kiếm lượt xem từ hội đu couple thôi."
Diệp nghĩ hai đứa mới quen nhau nên có lẽ không nên công khai, ai dè Đăng thẳng thừng thừa nhận: "Bọn tao đang quen nhau."
Cả đám mắt trợn tròn bao gồm Diệp.
"Cái gì?"
Bốn đứa kia đồng thanh.
Vì quá bất ngờ nên Diệp cũng trợn tròn mắt nhìn Đăng đợi câu trả lời. Nó cứ nghĩ ở trên lớp Đăng không thể hiện thân mật nhiều là do cậu ta không muốn cả lớp biết chuyện hai đứa (thử) quen nhau.
Đăng khó hiểu hỏi: "Có gì mà bất ngờ thế?"
"Thật hay đùa vậy?" Nhi biết chuyện Diệp để ý Đăng nhưng không hề nghe cô bạn thân chia sẻ cái gì. Tốc độ này có phải hơi nhanh không?
"Thật." Đăng nói xong nhìn Phong bằng một ánh mắt đầy ý tứ.
Phong nhếch môi cười: "À hiểu rồi hiểu rồi. Ra là vậy. Thảo nào dạo này không thấy Đăng chơi game. Lâu rồi không thấy online, không ai gánh nổi thằng Hùng nữa rồi."
Đăng không hay chơi nhưng chí ít cuối tuần cũng đăng nhập làm vài ván. Trận game mà có thêm Đăng sẽ chiến thắng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy đứa con gái ít nghe về vấn đề game nên cũng hứng thú hỏi: "Đăng chơi game hay thật à?"
"Ờ, chẳng hiểu sao ấy." Phong nhún vai, "Thế hai đứa mày quen nhau lâu chưa? Chẳng thấy tín hiệu gì thế. Đừng bảo là chúng mày chưa cầm tay nhau nhé?"
Không ngờ ăn Ostar mà cũng hóc được, Diệp ho khụ khụ một lát mới khiến miếng snack trong họng trôi xuống. Đăng đi lấy một cốc nước đặt vào tay Diệp.
Cả đám nhìn từng thao tác nhanh gọn của Đăng liền coi như tự xác nhận quan hệ của hai đứa này, đồng thời xác nhận cả vụ chúng nó chưa nắm tay nhau luôn.
Im lặng.
Linh vỗ tay: "Vậy là lớp mình có cặp đôi đầu tiên rồi đấy nhỉ! Tao phải loan tin mới được."
Dương hơi hoang mang: "Sao lại thế được? Truyện tao viết cho vui mà lại thành couple thật ư?"
"Mày còn viết couple nào nữa không vậy?" Nhi hỏi.
"Quân Tú."
"Hết chưa?"
"Còn một bộ tình chị em nữa, nhưng không lấy tên mấy đứa lớp mình."
"Ồ." Nhi gật gù.
Phong - chàng trai lạc loài lần đầu nghe mấy chuyện như thế này, khó hiểu hỏi lại: "Vừa nãy mày nói mày ghép cặp Quân với ai cơ?"
"Quân Tú." Dương nhắc lại.
"Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú?"
"Ừ."
Trai thẳng 18 năm Trịnh Đình Phong sợ xanh mặt nhưng cũng phải thừa nhận: "Hai thằng này có khả năng lắm. Thằng Quân dạo này nghỉ chơi với đám con trai khác, chỉ loanh quanh cạnh thằng Tú thôi, từ hồi Tú ra viện."
Cả đám rơi vào trầm lặng lần thứ hai.
Ba đứa Nhi, Linh, Dương nhìn nhau đầy thâm ý, sau đó chép vội chép vàng cho xong rồi cuốn gói ra về. Phong chưa chép xong cũng bị ba đứa con gái nhất quyết lôi đi, chỉ còn lại mỗi Đăng và Diệp trong phòng.
"Cũng đến lúc phải về rồi nhỉ." Đăng nhìn đồng hồ.
"Ừm..." Diệp không biết phải nói gì.
Vừa rồi Trâm nô nghịch quá sức cộng thêm việc tối qua quá hào hứng vì chuyện sắp được sang nhà chị Diệp chơi tới mức mất ngủ, giờ đã thấm mệt lăn ra ngủ trong phòng Diệp, còn Nam cũng bị mẹ hò về.
Đăng vào phòng đánh thức Trâm, cô bé ngơ ngác, vừa tỉnh dậy liền đòi đi vệ sinh.
Lúc này Diệp mới nhận ra nó đang ở cùng Đăng trong căn phòng riêng của mình, vội vã nhìn quanh xem có vứt đồ đạc lung tung không.
Hiếm có lúc ngồi riêng với nhau, đột nhiên Đăng hỏi: "Mày có ghét tao không?"
Diệp hỏi: "Sao mày lại hỏi thế?"
"Thì, hôm qua tao thấy mày chạy về. Nhắn tin cũng không trả lời."
Diệp không ngờ được Đăng lại nghĩ theo hướng là nó ghét Đăng nên vội vàng giải thích: "Không phải, đó là do tao bất ngờ. Vì tao chẳng thấy mày chủ động nên trước đó cảm thấy hơi bực. Đột nhiên mày lại làm như vậy, mà trông vẫn rất bình tĩnh nên tao không biết phản ứng thế nào."
Nghe câu trả lời của Diệp, cậu lập tức nói: "Xin lỗi. Thật ra tao cũng không biết phản ứng thế nào. Tao không bình thản như mày thấy đâu." Hiểu ý Diệp, Đăng quyết định bày tỏ một chút suy nghĩ của mình thay vì cứ cố ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc như thường ngày: "Thật ra muốn làm vậy từ lúc mày đồng ý quen tao rồi. Nhưng tại mày hơi né tao. Tao cảm thấy thế, vậy nên mỗi lần ở cạnh tao rất sợ mày hợp tác với tao chỉ vì bị ép buộc. Mỗi lần ngồi gần mày tao rất muốn động tay động chân, tao sợ tao làm gì đấy quá giới hạn. Tao đã cố nhịn nhưng không được." Lúc đó, nhiệt độ cùng mùi hương dễ chịu của Diệp khiến đầu óc cậu hơi mụ mị, đến khi Diệp nhìn thẳng vào mắt cậu từ một cự li gần như vậy, mọi chống đỡ gần như sụp đổ.
À không, sụp đổ rồi.
Trong cái đầu đầy bánh răng máy móc của Đăng cứ nghĩ sẽ phải tiến hành mọi thứ theo thứ tự, bắt đầu từ nắm tay trước, rồi ôm. Nhưng Đăng đã làm một việc ngoài kiểm soát của bản thân nên cậu cũng chẳng biết phản ứng thế nào khi ấy.
Thật ra nụ hôn thứ nhất cậu có kiểm soát đôi chút, chỉ dám hôn lên khoé môi. Nhưng ngay sau đó cậu đã rất hối hận vì suýt chết chìm trong cảm giác thiếu thốn, tự mắng bản thân nếu đã hôn tại sao không hôn vào môi đi lại còn nhấm nháp ở khoé môi làm gì? May mắn làm sao Diệp quay đầu lại lần nữa khiến Đăng có cơ hội tiếp tục thực hiện điều khiến mình tiếc nuối.
Kế tiếp, Đăng thấy Diệp hoảng loạn chạy đi, nên cậu nghĩ mình khiến người ta phản cảm.
Nghe lời tâm tình của Đăng, Diệp thực sự cảm thấy vui muốn chết nhưng vẫn hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đăng: "Mày cũng mất bình tĩnh ấy hả?"
Đăng suy nghĩ một lúc, chạm vào tay Diệp. Nó giật mình nhưng cũng không rút tay ra.
Đăng cảm thấy như được cho phép nên cũng cầm tay nó lên, đặt tay nó lên ngực cậu.
"Cảm thấy chưa?"
"Ngực hơi phẳng." Diệp nhận xét.
"Không phải. Tốc độ tim đập ấy." Đăng nói, "Tao không cảm thấy bình tĩnh như tao đang cố tỏ ra. Chỉ là tao quen vậy rồi, cũng không biết phải thể hiện thế nào."
Diệp hơi ngơ ngác vì sự bày tỏ trực tiếp này của Đăng. Kì thật đúng là thái độ dửng dưng của cậu ta luôn khiến Diệp nghi ngờ với tất cả tình cảm này. Nó chỉ có thể cảm nhận được khi nhắm mắt suy nghĩ tới những hành vi cử chỉ lúc ẩn lúc hiện của Đăng. Còn những hành vi thái độ rõ ràng của cậu ta thì cứ quay ngoắt.
Lần duy nhất nó thấy biểu cảm bối rối cực độ của Đăng có lẽ chỉ là hôm nó và Đăng thay trang phục Romeo và Juliet.
Đăng thấy Diệp im lặng nên đành hỏi: "Mày có nghe không đấy?"
"Tao hiểu rồi." Diệp đỏ mặt rụt tay lại, "Tao không ghét mày. Cũng không ghét những gì mày làm hôm qua."
Nó cúi gằm đầu.
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng cùng câu xác nhận của Diệp, một tên khô khan như Đăng cảm giác như vừa được tưới thêm nước, lòng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Cảm giác nặng nề khó chịu dồn nén mấy hôm nay dần biến mất dạng.
Diệp đang ngồi ở mép giường, còn Đăng thì đang đứng. Cậu ngồi xuống cạnh Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Nếu mày không ghét thì..."
Đúng lúc này Trâm đi vệ sinh xong quay về phòng, hớn hở nói: "Em đi xong rồi! Anh Đăng ơi nhà vệ sinh nhà chị Diệp đẹp lắm!"
Anh Đăng và chị Diệp nhìn Trâm yên lặng.
"Trâm, đi lấy cho anh cốc nước lọc."
Trâm không ý kiến gì, chỉ "dạ" một tiếng. Vừa đi ra đến cửa thì thấy Đăng nói thêm: "Nhớ dùng thìa khuấy cốc nước lọc 100 lần rồi mang vào đây."
Trâm không hiểu lắm nhưng cũng không cãi lời anh trai, đi xuống phòng bếp lấy một cốc nước lọc, sau đó dùng thìa khuấy đúng 100 lần để H2O tan trong nước rồi mang vào cho anh trai yêu quý.
Lúc cô bé bước vào thì thấy chị Diệp tóc hơi rối, mặt đỏ au, ngực phập phồng vì thở gấp như vừa chạy mấy vòng sân. Lúc nãy còn thấy hai anh chị ngồi ở giữa mép giường, khi quay lại đã thấy chị Diệp hơi nghiêng người về sát đầu giường, anh Đăng ngồi ngay cạnh, một tay cầm lấy tay chị Diệp.
"Anh ơi nước nè, em khuấy thừa một lần thành 101 lần rồi."
"Ừ. Không sao."
Đăng nhận lấy cốc nước rồi quay ra hỏi Diệp: "Uống không?"
Diệp gật đầu, sau đó lặng lẽ uống nước.
Trâm thấy anh trai của mình hơi chìm vào suy tư, giác quan thứ sáu của bé gái mơ hồ nhận thấy anh có gì đó bất mãn với mình.
***
[Ngoại truyện: Bóng đèn rời sân]
Chín năm sau, ngày Trâm xách vali đi khỏi nhà để chuyển vào kí túc xá trường đại học, chẳng hiểu sao cô bé thấy anh trai mình cười tươi hơn bình thường.
Giúp Trâm chuyển đồ vào phòng ký túc xong xuôi, Đăng và Diệp lập tức trở về.
Đăng cầm tay Diệp đi một mạch vào nhà, thao tác khoá trái cửa nhanh gọn.
Cửa nhà hơi run lên, phát ra những tiếng kêu khó hiểu.