101 Mẩu Chuyện Của Đôi Ta

Chương 10



CHUYỆN THỨ 28

Cuối tuần này, tui và Y tiên sinh không cần đi làm, hai người ở nhà cả ngày. Chạng vạng, tui tưới hoa ngoài ban công, hoa hồng nguyệt quý đã leo lên lan can ban công, rất có xu hướng leo khắp ban công. Y tiên sinh nấu cơm và món tráng miệng ở trong bếp. Canh trong bếp đang sôi phát ra tiếng “ồ ồ”. Nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài và bóng dáng người đàn ông bận rộn trong bếp, tui chợt dâng lên một cảm giác khó tả, là cảm giác ấm áp và rất an toàn. Tui để đồ trong tay xuống, đi tới ôm ảnh từ phía sau và nói: “Y tiên sinh, em yêu anh.” Ảnh cũng bỏ bó rau trong tay xuống, rửa tay, quay lại ôm tui: “Anh cũng yêu em, Y thái thái. Cơm sắp chín rồi.” Tui cảm giác tui có cả thế giới.

Đường tình duyên của đời người có 3 điều may mắn: Một, người bạn yêu cũng yêu bạn; Hai, bạn và người bạn yêu đang ở bên nhau; Ba, bạn và người bạn yêu có thể ở bên nhau cả đời.

CHUYỆN THỨ 29

Tháng trước tui đi dạo phố với Y, thấy thích một cái váy liền áo ngắn màu xanh nhạt cổ chữ V không có tay áo, sau khi thử Y tiên sinh cũng thấy đẹp nên mua. Một tuần sau có người bạn kết hôn, tui mặc chiếc váy đó, để phù hợp với chiếc váy đó tui đặc biệt trang điểm tỉ mỉ hơn.

Bọn tui đến nơi khá sớm trước khi hôn lễ bắt đầu, hầu hết mọi người đang tụ tập nói chuyện phiếm. Tui tán dóc với mấy đứa bạn cũ đã lâu không gặp, phát hiện không biết vì sao có nhiều người tới chào tui, người quen và người lạ đều có, hơn nữa phần lớn là nam giới. Tui đối phó với vài người theo phép lịch sự. Tám chuyện xong tui kích động kéo Y tiên sinh nói: “Sao hôm nay có nhiều người chào em vậy? Chẳng lẽ số đào hoa muộn N+1 năm của em cuối cùng đã tới!” Y chưa nói gì, nhưng biểu cảm thoạt nhìn không tốt lắm – ghen, hiếm khi thấy ảnh ăn dấm (chủ yếu vì không có cơ hội)! Lúc ấy còn nửa tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu, không thể quay về thay quần áo. Ảnh ngẫm nghĩ, cởi áo khoác ra, phủ lên người tui, sau đó cứ kéo ngón áp út tay trái của tui để xoay chiếc nhẫn chơi, ý đồ vô cùng rõ ràng, ra oai, nói cho mọi người biết, đây là hoa đã có chủ. Ừm, không thể phủ nhận, người đàn ông này đôi khi thật trẻ con và đáng yêu.

CHUYỆN THỨ 30

Hôm qua là mùng một Tết, sau bữa tối đêm giao thừa, người lớn bắt đầu phát lì xì. Bọn tui chưa có con, Y tiên sinh lại là con một nên không cần lì xì cho đám con nít (che miệng cười lén lút), hai đứa tui nắm tay nhau lượn lờ khắp xóm, xem nhà người khác phát lì xì. Y tiên sinh đột nhiên nói với tui: “Anh thấy tụi mình nên nhanh chóng tạo ra một tiểu Y hoặc tiểu Z đi, nếu không thì chẳng thu được bao lì xì nào, nguồn thu nhập sẽ ít đi.” Tui lập tức phì cười, cười xong tui nhõng nhẽo đòi ảnh lì xì, ảnh nói sáng mai (sáng mùng một) sẽ cho tui, tui cũng không để trong lòng, sở dĩ đòi ảnh lì xì là nói giỡn. Kết quả ngày hôm sau tui còn chưa tỉnh ngủ đã bị ảnh dựng đầu dậy! Đang định nổi giận, ảnh lập tức nhét cho tui một bao lì xì, một bao lì xì rất nặng. Tui tỉnh ngay lập tức, đặc biệt mở bao lì xì không hề rụt rè đếm tiền ngay trước mặt ảnh, đếm đếm, phát hiện tổng cộng là 131 nguyên và 4 giác. Không biết vì sao, nhìn 4 giác đó khiến tui buồn cười.



Tiền ở Trung Quốc bao gồm nguyên, giác và phân. Nguyên là tiền giấy, giác và phân là tiền kim loại. 1 nguyên = 10 giác, 1 giác = 10 phân. (Wikipedia)

131 nguyên khoảng 460000 đồng