[12 Chòm Sao - Fanfiction] Nhà Trọ Siêu Nhiên

Chương 17: Án mạng tại lâu đài manarad (3)



[Lời kể của Song Ngư]

Cả bọn chúng tôi cả thảy bảy người gồm có tôi, Cự Giải, Bảo Bình, Bạch Dương, Sư Tử, Kim Ngưu và Colby Walker quyết định cùng lên đường ra sau núi để tìm Thiên Yết. Khi vừa ra đến cổng lâu đài Manarad thì tôi chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ con đường mòn trước mặt lướt vụt tới với tốc độ khủng khiếp. Khi bóng người ấy dừng lại thì mới hiện rõ hình thù, không ai khác chính là Ma Kết Michaelson.

Đã khá lâu không gặp bây giờ nhìn lại dường như con người này càng lịch lãm hơn trước. Từ đầu đến chân của anh ta vận một bộ âu phục đen khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng để hở hai hàng cúc áo. Tôi dám cá là bất kể thứ gì trên người của anh ta cũng là loại hàng thượng phẩm sang trọng. Tôi bấc giác nhìn vào vùng ngực để lộ của Ma Kết, vô tình bị hớp hồn bởi khối cơ ngực rắn chắc vô cùng lực lưỡng. Khẽ nuốt nước bọt cái ực, tôi thầm mắng cái thói mê trai của chính mình. Khi tôi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi chăm chú, hai hàng lông mày rậm đen nhưng vô cùng thanh tú khẽ nhíu lại. Tôi tằng hắng ấp úng chào hỏi.



- Ma Kết...anh sao lại tới đây ?

Ma Kết khẽ nhìn hết bảy người chúng tôi hết một lượt, nét mặt không chút biến đổi nói.

- Khi ông Raymond gọi điện cho phu nhân Whitmore, tôi cũng tình cờ đứng ở đó. Không ngờ em gái của tôi lại gặp chuyện. Phu nhân Whitmore vẫn còn việc quan trọng tại hồi đồng thành phố. Tôi đến đây trước để giúp giải quyết.

- Phải rồi Ma Kết, dù gì cậu cũng là ủy viên hội đồng thành phố, chuyện này cậu thấy nên giải quyết thế nào ? - Bảo Bình hỏi.

Ma Kết liền đáp.

- Tôi đã cho vài thuộc hạ đến để dọn dẹp hiện trường, chuyện này nhất thiết không thể để cảnh sát biết.

Bảo Bình gật gù tán thành.

- Tuy nhiên tôi cần phải xem qua căn phòng đó trước đã. Mọi người đợi tôi một lúc, sẽ quay lại ngay. - Ma Kết nói rồi quay lưng chuẩn bị bước vào lâu đài.

- Khoan đã. - Kim Ngưu liền cản lại nhếch miệng cười nói. - Vừa nãy tôi có chụp lại hiện trường trong điện thoại đây, cậu không cần mắc công chạy lên đó đâu. Không khéo lại làm bẩn đôi giày sang trọng kia.

Nói rồi cô nàng liền bật cái điện thoại ra, chọn bức ảnh vừa chụp đưa cho Ma Kết xem. Ma Kết chăm chú nhìn bức ảnh một lúc rồi dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh lên.

- Tôi biết những ký hiệu này.

- Anh biết sao ? - Cự Giải tò mò hỏi.

- Đúng vậy. Đây là thần chú thu thập sức mạnh. - Vẻ mặt Ma Kết dường như có nét sắc lạnh.

- Thần chú thu thập sức mạnh ? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy. Mẹ của tôi vốn dĩ là một trong những phù thủy mạnh nhất mọi thời đại. Pháp thuật này mẹ tôi cũng đã từng nghiên cứu qua. - Ma Kết quay sang nhìn tôi đáp. - Tuy nhiên đây là pháp thuật đen tối, giúp cho kẻ sử dụng chúng thu thập sức mạnh của người khác. Thủ đoạn này chỉ có thể là của bọn Lữ Khách.

- Lữ Khách sao ? - Bạch Dương xen vào. - Có phải bọn người tấn công Cự Giải và Song Ngư cách đây một tháng hay không ?

Ma Kết gật gù.

- Tôi cũng đã từng nghe phu nhân Whitmore đề cập tới. Vẫn nghĩ bọn Lữ Khách lần đó hành động tự phát, nào ngờ bây giờ lại ngang nhiên giết một phù thủy khác để cướp ma thuật. Không chừng chúng đang tiến hành một kế hoạch gì đó đen tối hơn nhiều.

- Ban nãy Song Ngư và anh chàng yêu tinh này đã làm phép thuật định vị dựa trên chiếc nhẫn Ban Ngày của Thiên Yết mà chúng tôi tìm được. Kết quả cho thấy vị trí hiện tại của Thiên Yết có lẽ là ở sau núi. - Sư Tử nói.

- Vậy thì tôi sẽ cùng mọi người ra sau núi xem thử. - Ma Kết khẩn trương nói. - Không có chiếc nhẫn Ban Ngày này tôi chỉ sợ Thiên Yết xảy ra chuyện.

Cả bọn chúng tôi đồng loại gật đầu. Vậy là có thêm một con ma cà rồng nguyên thủy cùng tham gia chuyến phá án cùng chúng tôi.

Sau hơn nửa giờ đồng hồ lặn lội đi theo con đường mòn quanh co dẫn qua một khu rừng thưa, chúng tôi cuối cùng đã đến được khu vực được đánh dấu trên bản đồ. Mặt trời lúc bấy giờ đã lên đến đỉnh đầu, nhưng xung quanh nơi chúng tôi đứng là rừng cây rậm rạp nên ánh nắng chỉ xuống được chừng vài ba phần.

Chúng tôi chia nhau đi các hướng để tìm kiếm xem có thể phát hiện ra bất cứ điều gì kì lạ hay không, nhưng dường như nơi này chỉ là một khu vực hoang vắng, ngay cả một bóng động vật cũng không thấy. Sau một lúc tìm kiếm khá lâu, cả bọn chúng tôi tụ họp lại một chỗ, ai nấy đều lắc đầu thất vọng.

- Có khi nào thần chú định vị của cậu có vấn đề hay không ? - Cự Giải chu mỏ hỏi.

Tôi cau mày phản đối.

- Không thể nào, đây là loại thần chú phổ thông, bất kỳ phù thủy nào cũng thực hiện được. Tớ không nhầm lẫn đâu.

- Thế thì tại sao tìm kiếm cả nửa ngày rồi vẫn không thấy gì.

Tôi thực sự không thể trả lời câu hỏi này, tôi nhìn mọi người một lượt, ai nấy đều có vẻ thấm mệt.

- Thực sự xin lỗi mọi người. - Tôi lí nhí nói.

- Không sao đâu cô bé. - Bảo Bình an ủi.

- Chờ đã... - Lúc này Colby Walker đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hớn hở. - Có khi nào, ở chỗ này bị phù phép để chúng ta không tìm thấy gì hay không ?

Nghe vậy tôi cũng liền nhảy cẫng lên mừng rỡ.

- Đúng rồi, thần chú Che Dấu. Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ.

Mọi người đều quay lại nhìn tôi và Colby một cách khó hiểu. Thấy vậy tôi liền mỉm cười nhặt một cành cây khô bên dưới đất rồi ném thật mạnh về một hướng. Cành cây khô bay trong không trung một lúc rồi đột nhiên mất hút trong khoảng không mà không hề rơi xuống đất.

- Quả nhiên là thần chú Che Dấu. - Colby tiến tới đứng bên cạnh tôi nói.

- Chúng ta hãy thử đảo ngược thần chú xem. - Tôi đề nghị.

Colby liền gật đầu, chúng tôi liền đưa tay ra trước mặt rồi đọc thần chú.

- avdekke hva som er skjult, avdekke hva som er skjult !

Thần chú vừa dứt, đột nhiên vùng không gian trước mặt chúng tôi rung động một cái, một làn sóng vô hình lan tỏa, tiếp theo đó là một hang đá xuất hiện một cách thần kỳ.

Cự Giải nhìn cảnh đó liền há hốc mồm nói.

- Wow thì ra ở chỗ này có một hang đá, vậy mà nãy giờ tớ đi qua đi lại khu vực này không biết bao nhiêu lần cũng không thấy.

- Tất nhiên rồi. - Colby đáp. - Thần chú Che Dấu vô cùng lợi hại, nó có thể khiến cho bất cứ thứ gì biến mất như không hề tồn tại.

Hang động vừa xuất hiện cũng khá lớn, cửa hang cao chừng ba thước, lối đi trong hang cũng vừa đủ rộng cho khoảng ba người cùng bước vào, tuy nhiên trong hang khá tối khiến chúng tôi không nhìn rõ điểm cuối cùng nằm ở đâu. Tôi tò mò đặt chân vào bên trong để khám phá kỹ hơn. Khi bước được tầm năm thước, đột nhiên tôi nghe một tiếng động lạch cạch nhỏ. Tôi vốn dĩ không hề có chút đề phòng nhưng liền sau đó tôi nghe thấy tiếng có vật gì đó xé gió lao tới rất nhanh. Tôi chỉ nghe ai đó thốt lên:

- Cẩn thận !

Cùng lúc đó, một cái bóng đen từ bên ngoài hang động lao tới chắn trước mặt tôi. Một tay người đó vung lên chộp lấy cái vật vừa lao tới. Khi tôi định thần lại thì thấy Ma Kết lừng lững xuất hiện, trên tay anh là một mũi tên sắc nhọn, đầu mũi tên còn đọng lại một vệt máu khi nó cắt qua tay anh. Tôi kinh hoàng nhận ra Ma Kết vừa cứu mình một mạng. Nếu anh ta không chụp mũi tên đó lại thì ắt hẳn nó đã cắm thẳng vào trán tôi. Ma Kết ném mũi tên xuống đất, tôi lo lắng nhìn bàn tay anh nhưng vết thương trên đó đã nhanh chóng lành lại. Ma Kết nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị.

- Hãy để tôi đi trước.

Tôi xấu hổ nhận ra mình thật ngây thơ khi xông xáo đi vào một nơi có đầy cạm bẫy.

Lúc này những người còn lại cũng xông vào hang, Bảo Bình vừa chớm tới cửa hang đã hỏi vọng vào.

- Song Ngư em không sao chứ ?

Tôi vừa mở miệng định đáp lại thì đột nhiên hang động rung chuyển dữ dội. Cả người tôi ngả nghiêng không thể trụ nổi, tôi thét lên một tiếng đầy sợ hãi. Đột nhiên tôi cảm thấy một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo của tôi giữ chặt. Tôi quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Ma Kết. Một tay anh bám chặt vào thành hang động, tay còn lại giữ lấy người tôi. Ánh mắt của anh nửa lạnh lùng, nửa lo lắng.

- Không sao chứ ? - Ma Kết hỏi.

Tôi lắc đầu, hai tay bám chặt lấy người anh không dám buông lơi. Hang động tiếp tục rung chuyển dữ dội. Tôi nghe thấy tiếng Bảo Bình và Cự Giải gọi tên mình từ phía ngoài hang nhưng sau đó thì một loạt đất đá từ trần hang đổ xuống lấp kín toàn bộ lối vào hang động.

Cơn chấn động cuối cùng cũng dừng hẳn, tôi nhận ra mình và Ma Kết là hai kẻ duy nhất bị mắc kẹt lại ở bên trong. Tôi lo lắng gọi to.

- Bảo Bình, Cự Giải, Bạch Dương ! Các người có nghe thấy không ?

Không có tiếng trả lời.

- Lớp đá này quá dày, họ không nghe thấy được chúng ta. - Ma Kết ở bên cạnh tôi lên tiếng nói.

Lúc này tôi liền vỡ òa nức nở.

- Chết rồi ! Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết ở chỗ này mất ! À không...anh thì không chết, chỉ có tôi mới chết thôi. Hu hu hu.

Chợt tôi cảm thấy bàn tay Ma Kết đỡ lấy cằm tôi kéo lên nhìn thẳng vào mắt anh. Lồng ngực tôi đột nhiên cảm thấy hồi hộp, lần đầu tiên tôi được nhìn gương mặt Ma Kết ở một khoảng cách gần như vật. Đôi mắt anh có một màu đen sâu thẳm, tưởng chừng như che đậy vô số bí ẩn nhưng cũng chính đôi mắt ấy lúc này lại khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.

- Đừng lo lắng cô bé. Có tôi ở đây, không ai phải chết cả.

Tôi nhìn gương mặt anh hồi lâu, đôi môi Ma Kết mím chặt, ánh mắt thật kiên định khiến sự lo sợ của tôi cũng vơi bớt phần nào. Tôi vội chùi đi mấy giọt nước mắt trên mặt rồi gật đầu.

- Thế anh định làm thế nào ? - Tôi sụt sịt hỏi. - Đúng rồi, ma cà rồng nguyên thủy có sức mạnh hơn người, anh có thể phá một lối qua xuyên qua lớp đá đó được không ?

Ma Kết lắc đầu.

- Lớp đá này ít nhất cũng phải hơn chục tấn. Sức mạnh của tôi tuy hơn ma cà rồng tầm thường nhưng cũng có giới hạn.

- Vậy chúng ta phải làm sao ?

Ma Kết lặng lẽ nhìn vào sâu trong hang động. Ánh mắt anh ngưng đọng trong khoảnh khắc rồi chợt lên tiếng.

- Tôi cảm nhận được một dòng khí lưu thông từ bên trong hang động, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy lối ra khác khi đi sâu hơn vào bên trong.

- Dòng khí lưu thông. Sao tôi không thấy. - Tôi ngạc nhiên hỏi.

Ma Kết khẽ cười phì.

- Giác quan của ma cà rồng cô bé ạ.

Dứt lời Ma Kết liền nhấc chân tiến về phía hang tối. Tôi sợ hãi lẽo đẽo đi theo.

- Chờ tôi đã !

Tôi cảm thấy Ma Kết ở phía trước đang mỉm cười, nhưng thực sự tôi không thể nhìn thấy gương mặt anh từ phía sau. Tôi bực tức nói.

- Anh cười tôi đó à ?

- Làm gì có. - Giọng anh vọng lại dường như có chút tếu ý.

- Còn nói là không có. Hứ !

- Thỏ đế ! - Anh đáp, giọng nghe có vẻ xa hơn một chút.

Tôi liền ba chân bốn cẳng đuổi theo, nhưng miệng thì cong lên cãi bướng.

- Anh nói gì ! Ai thỏ đế hả ?

Tôi cố gắng đi theo Ma Kết một đoạn khá lâu, chẳng hiểu tại sao anh ta lại đi nhanh được như vậy. Tôi cảm thấy mình cứ phải bước những bước thật dài mới theo kịp. Trong lúc đang tích cực lủi về phía trước thì đột nhiên cả gương mặt tôi ập hẳn vào lưng Ma Kết. Tấm lưng rộng rắn chắc lại thêm da thịt cứng như gỗ của ma cà rồng khiến cái mũi tôi gần như bị dập. Tôi đau điếng mắng anh ta.

- Anh làm gì mà đứng lại đột ngột vậy hả. Bộ anh chạy xe ngoài đường cũng hay đạp thắng phong long vậy sao ?

Ma Kết không trả lời, anh ta đứng tại chỗ một lúc, ánh mắt quan sát xung quanh. Tôi lấy làm lạ cũng chớp mắt nhìn theo. Thì ra chúng tôi vừa đi đến một cơ quan khác trong hang động. Chỗ này tựa như một cái ổ mối, rộng rãi hơn không gian ban nãy khá nhiều, đã vậy trên tường hang còn có vài bó đuốc đang cháy. Rõ ràng có người vừa mới ở chỗ này.

- Quả nhiên có khí lưu thông. Mấy bó đuốc này vẫn cháy rất mạnh. - Ma Kết nói.

- Có người ở trong này. - Tôi lo lắng nhìn anh.

Ma Kết lặng lẽ gật đầu rồi bước lên phía trước, ánh mắt sắc sảo thận trọng. Tôi cũng bước theo anh đi vào trong. Vừa đi được thêm vài bước thì tại một lối rẽ phía trước của hang xuất hiện một bóng người mặc áo chùng nâu xông ra cản đường chúng tôi. Đó là một cả đàn ông gầy gò, nét mặc hung ác. Dựa vào phục trang của hắn tôi có thể nhận ra ngay hắn ta là đồng bọn của những kẻ đã tấn công tôi và Cự Giải.

- Lữ Khách ! - Tôi thốt lên.

Cùng lúc đó, gã Lữ Khách liền chĩa một cái nỏ về phía chúng tôi, hắn nhỏe miệng cười rồi bóp cò bắn một mũi tên về phía tôi đang đứng. Ngay lập tức, Ma Kết lướt tới phía trước tôi, một tay anh phất sang bên khiến mũi tên bị lệch hướng cắm vào thành hang ngay bên cạnh tôi. Tên Lữ Khách liền bắn thêm mấy phát nữa nhưng tất cả đều bị Ma Kết chặn lại. Tôi nghe anh hừ một tiếng rồi nhanh như cắt lướt tới trước mặt tên Lữ Khách, một tay Ma Kết nắm cổ hắn ấn vào vách đá. Dưới sức mạnh khủng khiếp của ma cà rồng, tên Lữ Khách bị nhấc hẳn lên khỏi mặt đất.

- Nói ! Ngươi đang giữ Thiên Yết ở chỗ nào ? - Ma Kết lạnh lùng hỏi.

Tên Lữ Khách cười khùng khục.

- Ha ha ha, ngươi sẽ không bao giờ biết đâu. Và ngươi cũng không thể thôi miên ta, ta là một trong số ít người trong giáo phái có khả năng đề kháng thuật thôi miên của ma cà rồng.

- Được, nếu như ngươi không nói thì ta sẽ tự đi tìm. Coi như ngươi tự tìm cái chết !- Ma Kết nói một cách lạnh lùng.

Vừa dứt lời, Ma Kết đưa tay còn lại của anh, thọc thẳng vào ngực tên Lữ Khách. Hắn gào lên một tiếng đau đớn, máu hộc ra từ miệng. Tôi kinh hãi chứng kiến cảnh Ma Kết hạ thủ, so với Thiên Yết còn tàn nhẫn hơn mấy phần. Nhưng đột nhiên tôi nhìn thấy tên Lữ Khách nhỏe miệng cười, một tay hắn lôi từ trong áo chùng ra một cái kim tiêm, trong ống kim chứa một dung dịch màu xanh lá.

- Ma Kết cẩn thận ! - Tôi liền hét lên cảnh báo.

Nhưng đã quá muộn, tên Lữ Khách đã dùng chút sức lực cuối cùng, cắm cái kim tiêm vào cổ Ma Kết rồi bóp mạnh si-lanh đẩy thứ dung dịch kia vào cơ thể anh. Ma Kết kêu lên một tiếng đau đớn, anh ném xác tên Lữ Khách sang một bên rồi ôm lấy vết thương trên cổ.

Tôi lo lắng chạy đến xem xét vết thương của anh, thật kỳ lạ, vết kim tiêm vẫn chưa lành lại.

- Làm sao thế này ? - Tôi kinh ngạc hỏi.

Ma Kết cố nén đau trả lời.

- Nước cỏ Roi Ngựa.

- Ha ha ha.

Một giọng cười man rợ vang lên từ trong hang động tối, tôi nhìn về phía đó thì thấy một bóng người ung dung bước tới.

- Thật đúng là Ma Kết Michaelson ! Muốn hạ được ngươi phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu này. - Người nọ vừa nói vừa bước tới.

- Ngươi là ai ? - Ma Kết gắng gượng hỏi, gương mặt anh bây giờ đã trở nên trắng bệt, mồ hôi lạnh đổ ra ở hai bên thái dương.

Tôi cảm thấy cả người Ma Kết vô lực ngã vào lòng tôi, tôi liền bối rối ôm lấy anh.

- Ma Kết...anh sao rồi. - Tôi lo lắng hỏi.

- Hắn đã trúng phải Cỏ Roi Ngựa, là chất kịch độc đối với ma cà rồng. Tuy hắn bất tử, không thể chết được nhưng cũng không thể sử dụng được năng lực. Ha ha ha. - Người nọ đáp lời.

Lúc này hắn đã đến rất gần, một gã đàn ông da đen hết sức cao to. Hắn cũng mặc áo chùng nâu của Lữ Khách, trên trán có một vết sẹo hình xoắn ốc.

- Vốn dĩ ta chỉ cần sức mạnh của Thiên Yết để hồi sinh cho Chủ nhân. Nào ngờ Ma Kết ngươi cũng tự dẫn xác đến. Càng tốt, sức mạnh của hai con ma cà rồng nguyên thủy sẽ càng khiến cho Chủ nhân trở nên vô địch. Đợi khi Chủ nhân hồi sinh, thành phố Lockwood này sẽ là của chúng ta. Ha ha ha.

Lúc này Ma Kết đã hoàn toàn bất tỉnh, đầu tựa lên ngực tôi, tôi cảm thấy hết sức sợ hãi, nhưng tôi cũng không thể để tên Lữ Khách kia lấy sức mạnh của Ma Kết.

- Ngươi đừng tới gần đây. - Vừa nói tôi vừa triệu hồi một quả cầu lửa trên tay ném về phía tên Lữ Khách.

Hắn chẳng hề né trách, chỉ phất tay một cái dập tắt của cầu lửa mà tôi ném tới, liền sau đó tay còn lại của hắn phóng về phía tôi một luồng sức mạnh dữ dội. Tôi cảm thấy có cái gì đó đập rất mạnh vào người rồi mọi thứ xung quanh liền tối sầm lại.