Sau khi rời khỏi lâu đài Manarad, Xà Phu không nói một tiếng đã đi mất biệt. Tôi hỏi vài tên thuộc hạ thì biết được mấy ngày nay anh ấy đã dọn đến căn nhà gỗ của mình ở ven sông. Như vậy chỉ còn tôi và Ma Kết ở lại biệt thự nhà Michaelson.
Suốt quãng đường từ Manarad về đến nhà, tôi ngồi trên xe không buồn nhìn mặt Ma Kết. Thỉnh thoảng anh lại quay sang nhìn tôi, mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng người mất kiên nhẫn lại là tôi, tôi quay sang nhìn anh uất ức nói.
- Lúc ở trong hang động, có phải anh vì lo lắng cho con bé Song Ngư kia mà không muốn uống máu nó để giải độc hay không ?
Ma Kết hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi, anh ngập ngừng đáp.
- Anh...ờ...
Tôi cảm thấy máu nóng dâng lên đến tận cổ.
- Đúng như em đã nghĩ ! Thì ra anh quan tâm đến con nhỏ đó hơn em. Anh thà không để nó chịu lời nguyền của ma cà rồng nguyên thủy còn hơn là cứu em có phải vậy không ?
- Thiên Yết em...em nghĩ gì vậy ? Em vốn dĩ không thể chết, còn Song Ngư thì khác. - Ma Kết cố gắng giải thích.
Tôi lắc đầu đầy thất vọng, khóe mắt chợt cay cay.
- Được lắm ! Cuối cùng anh cũng tìm được người con gái mà anh thích, anh không còn để người em gái này ở trong lòng nữa. - Nói đến đó, nước mắt của tôi tự nhiên trào ra.
Nhìn thấy tôi khóc, Ma Kết lo lắng đưa một tay lên mặt tôi định lau nước mắt.
- Anh xin lỗi.
Tôi gạt tay anh ra quay mặt sang phía khác giận dỗi.
- Đừng đụng vào em !
Tôi nghe tiếng anh thở dài rồi im lặng, vài giây sau, tôi không kìm được quay lại nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt Ma Kết nhìn ra ngoài cửa kính ô tô. Anh ấy đang nghĩ về Song Ngư chăng ? Có thật là Ma Kết đã phải lòng con bé đó rồi hay không ? Thậm chí anh còn không thèm chối khi tôi nói rằng Song Ngư là người con gái mà anh thích. Tôi cảm thấy ghen tị với cô ta, một ngàn năm tôi ở bên cạnh Ma Kết cũng không bằng một khắc ngắn ngủi cô ta nằm trong lòng anh. Song Ngư, tôi ghét cô, tại sao cô lại xuất hiện và cướp đi sự yêu thương của anh trai tôi. Tôi chỉ mong cô biến đi ngay tức khắc. Tôi ước gì cô không hề tồn tại.
Đang ra sức mắng chửi Song Ngư trong tư tưởng, bỗng nhiên tôi cảm thấy Ma Kết đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, tôi giật mình nhìn lại thì nhận ra móng tay mình đã xuyên hẳn vào lớp đệm của ghế ô tô. Vừa lúc đó, chiếc ô tô cũng dừng lại trước cổng biệt thự, tôi không nói không rằng mở cửa xe đi thẳng một mạch vào nhà.
[ Lời kể của Song Ngư]
Tôi nằm lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, ánh trăng đêm nay thật sáng rọi xuyên qua cửa sổ. Một cơn gió se lạnh thổi vào phòng, tôi chợt lấy làm lạ. Mình đã quên không đóng cửa sổ chăng ? Tôi nhìn sang giường Cự Giải, cô ấy cuộn mình trong một lớp chăn dầy cui, ngay cả nhịp thở cũng không nhìn thấy được.
Tôi mỉm cười lắc đầu rồi bước xuống giường để đóng cửa sổ lại. Tôi bước đến khung cửa kính nhìn ra bên ngoài. Cảnh tượng ban đêm tại Lockwood thật yên bình, tôi hít một hơi sâu rồi khép cửa lại. Đột nhiên tôi cảm nhận được một mùi hương quen thuộc thoang thoảng bay qua, một hơi thở nhè nhẹ chạm vào gáy.
Tôi liền quay người lại thì bắt gặp ánh mắt đen láy sâu như biển cả của Ma Kết.
- Ma Kết ? - Tôi kinh ngạc, tim bỗng nhiên đập nhanh. - Sao anh lại ở đây ?
Anh không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, ánh mắt ấy thật trìu mến khiến hơi thở tôi dần trở nên gấp gáp. Anh đưa một tay vuốt nhẹ má tôi rồi từ từ trượt xuống cổ tôi. Tôi nhắm nghiền mắt lại, bàn tay anh thật ấm. Tôi chợt nhớ đến lúc ở trong hang động, khi tôi tự cứa vào cổ tay mình để cho anh uống máu, rồi sau đó chính tôi cũng đã uống máu của anh. Tôi vẫn tưởng mình sẽ ghê tởm điều ấy, nhưng ngược lại, giây phút đó tôi cảm thấy một mối liên kết vô hình đã buộc chặt tôi vào Ma Kết. Một phần của anh ấy đã ở trong cơ thể tôi và một phần của tôi đã ở trong anh. Tôi khao khát được kết nối với anh một lần nữa. Bất giác, tôi thì thầm với anh.
- Ma Kết, hãy uống máu của em đi.
Ánh mắt Ma Kết hơi lay động, anh nhìn tôi, không nói một câu. Tôi liền giục anh một lần nữa.
- Làm ơn uống máu của em đi Ma Kết !
Lần này, tôi cảm thấy bàn tay anh siết chặt hơn vào cổ mình, mạch máu nơi cổ tôi bắt đầu nổi lên. Tôi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, nhưng trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc. Ma Kết cúi người đặt môi lên cổ tôi, tôi mỉm cười chờ đợi. Và rồi một cảm giác đau nhói ở ngang cổ, cơ thể tôi nhẹ bâng, một dòng máu ấm tuôn ra từ vết cắn nơi cổ. Tôi không cảm thấy gì nữa ngoài cảm giác hạnh phúc tột bậc. Đôi môi Ma Kết vẫn đặt trên vết thương nơi cổ tôi. Tôi khẽ thì thầm với anh.
- Ma Kết, em yêu anh !
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
- Song Ngư, Song Ngư ! - Tiếng gọi lúc đầu khá nhỏ, sau thì lớn dần.
Rồi đột nhiên một luồng ánh sáng chói chang ập đến. Tôi cảm thấy hô hấp ngưng mất một nhịp, Ma Kết bị ánh sáng bao trùm lấy rồi bất ngờ biến mất.
Tôi giật mình tỉnh giấc, ánh sáng từ ngoài cửa sổ tràn vào chói chang. Tôi nheo mắt nhìn quanh thì thấy Cự Giải đang đứng chống nạnh ở ngay bên cạnh giường mình.
- Này cô kia ! Cô làm gì vừa ngủ vừa nói mớ to thế ? - Cự Giải nói bằng giọng khó chịu.
Tôi giật mình hỏi lại.
- Nói mớ ư ? Tớ đã nói gì ?
Cự Giải cau mày như đang nhớ lại rồi chu mỏ nói.
- Cái gì mà Ma Kết gì gì đó...
Nghe đến tên của Ma Kết, tôi chợt giật thót mình một cái. Trời ơi là trời, đã nằm mơ bậy bạ lại còn nói mớ cho thiên hạ biết. Thế này thì có mười hũ kem chống nhục cũng không đủ mà dùng.
- Rốt cục cậu mơ cái gì mà có dính dáng tới Ma Kết hả ? - Cự Giải nhảy hẳn lên giường tôi ép cung.
Tôi ngượng chín mặt, cố gắng tránh né.
- Làm...làm gì có. Chỉ là nói mớ bậy bạ vậy thôi.
- Tớ không tin ! - Cự Giải chồm tới trước mặt tôi, gương mặt cô ấy gần như chạm vào mặt tôi. - Có phải hôm đó ở hang động sau núi Ma Kết đã làm gì cậu, sau đó cậu đã phải lòng anh ta cho nên đêm ngủ nằm mơ cũng thấy anh ta đến tìm cậu có đúng vậy không ?
Bị Cự Giải nói trúng tim đen, tôi cứng họng không còn chối được, chỉ lắp bắp nói được mấy chữ.
- Tớ...tớ...
Lúc này Cự Giải liền than trời trách đất.
- Trời ơi, Song Ngư ơi là Song Ngư, cậu có uống nhầm thuốc gì hay không, sao lại thích cái ông Ma Kết đó vậy. Hắn ta là ma cà rồng nguyên thủy hơn một ngàn tuổi rồi đó.
- Thì đã sao chứ ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Còn sao nữa ? Nếu không tính tới chuyện tuổi tác hai người quá chênh lệch thì cậu cũng không nên yêu một con ma cà rồng mang họ Michaelson. Bộ cậu không biết gia đình Michaelson có bao nhiêu kẻ thù trong thế giới siêu nhiên hay sao ? Chưa kể tới chuyện Ma Kết, Xà Phu, Thiên Yết, ba người bọn họ giết người không gớm tay, không phải dạng hiền lương như chúng ta đâu. Cậu không thấy cái cách Ma Kết giết bọn Lữ Khách hay sao ? Thật là tàn nhẫn. - Cự Giải ra sức thuyết phục tôi.
Nhưng càng nghe cô ấy nói, tôi lại càng muốn được tìm hiểu Ma Kết. Tôi muốn biết về cuộc đời anh, về nguyên nhân tại sao anh lại trở thành một con ma cà rồng bất tử. Tôi luôn có cảm giác ở Ma Kết có một điều gì đó khác biệt mà anh cố tình chôn giấu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một Ma Kết Michaelson đầy quyền lực, có thể vì danh dự của gia đình và mục đích của bản thân mà giết người một cách tàn nhẫn. Nhưng tôi thì nhìn thấy nhiều hơn như vậy.
Trong hang động sau núi, khi tôi nhất quyết ép anh phải uống máu mình để giải độc, khi tôi sợ hãi vì bị nhốt lại trong hang tối và khi anh cầu xin tôi giúp anh rút những mũi tên gỗ trên ngực mình, tôi đã nhìn thấy trong ánh mắt của anh một điều mà có lẽ bản thân anh cũng không nhận thức được, đó chính là nhân tính. Ma Kết không phải là một con quái vật, tôi đã nhìn thấy phần con người ở trong anh, dù nó thực sự rất mờ nhạt. Có thể anh đã làm một con ma cà rồng quá lâu nên vô tình quên đi mất nguồn gốc thực sự của mình, nhưng phần người trong anh không hề mất đi. Tôi đã vô tình yêu anh, yêu phần nhân tính ấy của anh và tôi sẽ làm tất cả để đánh thức phần bản ngã đó của Ma Kết.
..::::..
Cuối cùng Cự Giải cũng thôi không tranh cãi với tôi về chuyện Ma Kết nữa, cô ấy nói rằng tuy cô ấy không tán thành chuyện tôi thích Ma Kết, nhưng dù sao cũng ủng hộ tôi dù tôi quyết định thế nào chăng nữa, với điều kiện là tôi phải hứa thực sự cẩn thận, không để bản thân mình bị tổn thương. Cự Giải là một người chị em tốt, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ lo lắng cho cô ấy như vậy. Nhưng hiện tại thì Cự Giải đã có một người khác quan tâm cho cô ấy không thua gì tôi. Từ sau sự việc tại lâu đài Manarad, Bạch Dương và Cự Giải càng trở nên thân thiết hơn trước. Cự Giải cũng thừa nhận với tôi là hai người đã chính thức hẹn họ. Haiz, họ quả thực là một đôi tuyệt đẹp, ma cà rồng và ma sói, đúng là giống y như trong tiểu thuyết siêu nhiên lãng mạn.
Sau khi vệ sinh buổi sáng, tôi liền nảy ra ý tưởng sẽ làm bánh táo nướng để mang sang cho Ma Kết dùng. Tôi dù sao cũng nên cám ơn anh ấy đã cứu tôi lúc ở trong hang động sau núi và cũng thay mặt cô Whitmore tỏ lòng biết ơn. Tuy trong lòng tôi có chút lo lắng không biết Ma Kết sẽ nghĩ về tôi như thế nào. Liệu anh ấy có thích tôi hay không ? Có thể nào những gì mà tôi cảm thấy khi ở trong hang động chỉ là những tưởng tượng của riêng tôi ?
Trong lúc đang nặn bột bánh thì chợt tôi nghe có tiếng ai đó bước vào bếp, tôi quay lại nhìn thì nhận ra đó chính là Bảo Bình. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà có cảm giác như đã qua rất lâu. Gương mặt anh vẫn vậy, chỉ có bộ râu lâu ngày không cạo đã rậm rạp hơn một chút, nhưng nhìn như vậy lại thấy anh ta có thần thái chững chạc hơn.
- Bảo Bình ! Anh đã về rồi à ? - Tôi vui mừng chạy đến ôm anh, mặc cho hai tay mình dính đầy bột bánh.
Bảo Bình cười lớn.
- Gượm đã nào lọ lem ! Em định trét đầy bột bánh lên người anh đó à.
- Cái gì mà lọ lem. - Tôi chu mỏ nói.
Anh cười tít mắt.
- Không phải lúc trước em hay khó chịu với anh hay sao ? Bây giờ anh đi có vài hôm mà đã nhớ như vậy ! Không phải thích anh rồi đó chứ ?
Tôi đỏ mặt cong miệng đáp.
- Xí ! Anh tưởng bở à ?
- Haiz ! Cái thứ bùa Dịch chuyển Thần linh đó thiệt là ác quá mà. Nó đẩy anh đến tận Nam Cực làm anh phải bơi mệt cả hơi mới trở lại được lục địa.
- Cái gì ? Anh bơi vượt biển à ? - Tôi vừa nói vừa tiếp tục nắn bánh.
- Chứ bộ ở Nam Cực có tàu hay sao ? - Bảo Bình khoanh tay tựa người vào quầy bếp. - Không ngờ toàn bộ sự việc là do bọn Lữ Khách bày mưu. Anh đã đánh giá quá thấp bọn chúng. Làm cho cả bọn chúng ta một phen trầy trật.
Tôi mỉm cười trêu chọc.
- Anh thì sướng rồi, được đi chơi cả nửa vòng Trái Đất, trong khi mọi người ở đây phải chiến đấu chống kẻ địch.
- Cái miệng của em chỉ biết nói xấu người khác. - Anh giận dỗi trách móc. - À mà sao hôm nay em lại có hứng thú làm bánh vậy ? Có phải biết anh về nên chuẩn bị thết đãi hay không ? - Vừa nói Bảo Bình vừa vỗ vỗ cái bụng.
Tôi mỉm cười lắc đầu.
- Không, mẻ bánh này em làm cho Ma Kết. Em định hôm nay sẽ sang biệt thự nhà Michaelson để cám ơn anh ấy.
Ánh mắt Bảo Bình đột nhiên có sự thay đổi, nụ cười trên môi anh có phần kém tươi. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ nét mặt bình thản.
- Ma Kết à ? Em với hắn thân thiết từ khi nào thế ?
- Thì lúc em bị nhốt ở trong hang động cùng với anh ấy đó. Nếu không nhờ Ma Kết thì chắc em bị chôn sống trong đó luôn rồi. Anh ấy còn giúp tụi em giải cứu cô Whitmore và ông Raymond nữa.
- Nghe như một anh hùng ấy nhỉ ? - Giọng Bảo Bình có phần không vui.
Tôi lấy làm lạ liền hỏi.
- Anh sao thế ?
Bảo Bình không trả lời, anh chỉ đứng nhìn tôi một lúc rồi tằng hắng nói.
- Anh cảm thấy hơi mệt, chắc là sẽ lên phòng nghỉ. Gửi lời chào tới Ma Kết giúp anh nhé.
Tôi gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc. Biểu tình ban nãy của Bảo Bình dường như có chút kỳ lạ. Nhưng tôi liền gạt chúng ra khỏi đầu, ngay lúc này tôi không thể suy nghĩ được gì hơn ngoài việc sẽ đối mặt với Ma Kết như thế nào. Chỉ nghĩ đến anh ấy thôi là hai má tôi đã nóng bừng. Cầu trời cho mọi chuyện suông sẻ.