[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa

Chương 13



Song Ngư trong tâm trạng sảng khoái cất nhanh bước chân đến phòng Bảo Bình. Búp bê nhỏ đã tỉnh lại được mấy ngày nay rồi nhưng anh vẫn chưa có cơ hội đến thăm. Tất cả mọi người đều bị hai vị thủ lĩnh nắm đầu quay như dế, tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc mừng hòa bình giữa Nhật Giới và Nguyệt Giới.

Song Ngư đứng trước cánh cửa gỗ, chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc mình lại. Một tay cầm chặt chậu sen đá tay kia chuẩn bị chạm vào tay nắm cửa, Song Ngư không cách nào giấu được nụ cười của mình.

"Hôm qua em quên không hỏi chị người chia sẻ mạng sống cho em là ai."

Động tác của Song Ngư dừng lại, anh rụt tay lại. Thật tò mò muốn nghe xem búp bê nhỏ sẽ phản ứng ra sao khi biết người đó là anh.

"Là Song Ngư!"

Thiên Yết trả lời rồi. Song Ngư chẳng hiểu sao tự dưng thấy bồn chồn trong lòng. Anh hồi hộp nắm chặt chậu sen đá trong tay hơn chờ đợi câu trả lời từ Bảo Bình.


"Đó là tên của ông già mà chị định bán em cho à?"

"Em đang đùa chị đấy à Bảo Bình? Là Song Ngư đấy?"

"Sao chị lại gọi người đó thân mật vậy? Tên thật của người đó là gì?"

"Cao Song Ngư. Song Ngư đấy! Em không nhớ cậu ta sao?"

Bảo Bình lắc đầu. Sự xa lạ đối với cái tên vừa nhắc hiện rõ mồn một trên biểu cảm của cô. Thiên Yết kinh ngạc lấy tay che miệng. Đôi mắt cam đào giãn to hết cỡ như ám chỉ việc không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Mặt Song Ngư tối sầm. Chậu sen đá trong tay run run. Những câu hỏi xác nhận lại của Thiên Yết vang vọng bên tai anh. Tất cả đều cũng nhận được một đáp án.

Không biết. Không nhớ anh là ai.

Thiên Yết nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Cô lên tiếng hỏi nhưng không có ai đáp lại. Lúc ngó ra bên ngoài thì thấy bóng dáng Song Ngư vừa khuất. Thiên Yết thở dài. Xem ra muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi.


Kim Ngưu không nhịn được mà ôm chặt lấy Sư Tử. Cuối cùng cũng gặp lại được người bạn thân nhất của mình. Sư Tử bị siết chặt như một con gấu bông sắp ngộp thở tới nơi. Cô không ngừng vỗ lưng Kim Ngưu đẩy vai cô ra để hớp lấy không khí.

"Mày thấy trong người sao rồi?"

Sư Tử thoát khỏi vòng ôm của Kim Ngưu, hít một hơi thật sâu. Kim Ngưu cụp mi mắt xuống, cô vân vê gấu váy nhẹ giọng đáp:

"Bắt đầu lấy lại tự chủ cơ thể rồi. Nhưng đầu vẫn còn nhức ghê gớm lắm."

Sư Tử vỗ vai Kim Ngưu an ủi. Giơ tay phải mình lên nơi có sợi lắc vàng đồng thời chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ người trước mặt cô cười.

"Đừng lo chúng ta như nhau mà. Tao và mày sẽ cùng vượt qua."

Kim Ngưu gật đầu cười lại với Sư Tử. Cô vuốt mặt ngọc xanh lơ trên sợi dây chuyền quanh cổ. Cô ôn nhu nắm tay Sư Tử vỗ nhẹ hai cái ý nói sẽ cùng nhau làm tất cả.


Ánh nắng chiếu xuống tóc Sư Tử làm nó xuất hiện màu cam nhạt trên nền tóc nâu. Kim Ngưu nhíu đôi mày ngang lại đưa tay vuốt tóc Sư Tử.

"Tao tưởng mày không thích nhuộm tóc chứ?"

"À! Nó là tàn dư của việc giải phóng sức mạnh. Nên giờ tao chắc kèo là tóc tao sẽ có màu nâu cam như vậy."

Sư Tử cuốn tròn một lọn tóc của mình. Cô thấy màu này cũng không tệ, lâu ngày còn có ý hài lòng với nó.

"Mày vẫn còn thương anh ta phải không?"

Câu hỏi bất ngờ từ Kim Ngưu khiến Sư Tử khựng người trong phút chốc. Cô cụp mắt mình chuyển hướng nhìn xuống đám tú cầu. Cô chẳng biết phải trả lời ra sao nữa.

Kim Ngưu nhìn thái độ của bạn mình liền hiểu hết mọi chuyện. Tình cảm của Sư Tử dành cho Ma Kết sáng như ban ngày, khổ nỗi anh ta lại là người duy nhất không hề hay biết.

Nghĩ đến Kim Ngưu càng thấy bực bội.  Bao nhiêu năm như vậy rồi mà sao anh ta vẫn không mảy may được chuyện gì. Là do vô tư thật hay vờ như không biết nhỉ?
Ma Kết hắt xì hơi liên tiếp. Anh có cảm giác mãnh liệt rằng đang có người nói xấu mình. Một tay cầm tờ khăn giấy lên lau mũi, tay còn lại anh lật sang trang sách khác. Một khoảng thời gian được thư giãn, nghỉ ngơi đúng nghĩa bây giờ với anh mới bắt đầu.

Trước Trăng Máu, mỗi khi rảnh rỗi anh lại trốn vào trong thư viện riêng của nhà mình vùi đầu vào đống sách dày cộm. Rất may là căn cứ Nhật Giới lúc xây dựng lên cũng đã thêm cái thư viện bấy giờ vào.

Ma Kết ngồi tựa vào lưng ghế. Khuôn mặt ánh lên sự hài lòng, từ tốn đưa mắt đọc những dòng chữ mực đen. Hôm nay anh dự định sẽ hoàn thành xong quyển sách có bìa cứng màu nâu này. Tựa sách phai mờ, không còn nhìn thấy được nhan đề hay tác giả cho thấy tuổi đời lâu năm của nó.

Mắt vẫn dán vào những con chữ, Ma Kết đưa tay cầm tách trà đen để trên bàn bên lên. Vẫn giữ nguyên ánh mắt mình mà nhấp một ngụm trà khói còn bốc lên nghi ngút.
Tầm nhìn bất chợt bị che mất, chỉ còn màu đen. Anh đặt tách trà xuống, suy nghĩ hiện lên đầu tiên là Sư Tử lại bày trò. Người đầu tiên lôi anh ra thư viện trong mấy năm nay luôn là cô.

"Em lại định giở trò gì nữa đây Sư Tử?"

Anh vừa cười nói vừa gỡ đôi bàn tay đang che mắt mình xuống. Quay lại suy đoán xem lần này mình có suy bụng ta ra bụng người được không.

"Là em?"

Nụ cười trên môi Ma Kết dập tắt. Ánh mắt Ma Kết xuất hiện một chút dao động, có vài phần tránh né đôi mắt xám tro kia.

"Không vui khi thấy em sao?"

Người đứng sau lưng Ma Kết cười mỉm.

"Anh vẫn giữ thói quen này nhỉ?"

Cô gái đi vòng ra phía trước, lật một cái tách lên tự nhiên rót trà vào. Cô thổi nhẹ, nhấp một ngụm. Đôi mắt xám tro lén nhìn cảm xúc lúc này trên khuôn mặt người đang ngồi trước mặt.
"Em tới đây làm gì?"

"Chơi với anh."

Người con gái lém lỉnh trả lời câu hỏi của Ma Kết. Trên môi cô vẫn là nụ cười tươi rói dành cho anh. Ma Kết đóng quyển sách trên tay lại, đặt lên bàn rồi đứng dậy bưng theo khay trà rời đi.

Anh đi nhanh ra cửa cố gắng phớt lờ sự hiện diện của người còn lại. Cô gái không chịu bỏ cuộc, nối gót theo sau anh ngay tức khắc. Trong suốt chặng đường từ thư viện đến bếp chỉ có duy nhất tiếng nói cười của cô gái kia.

Ma Kết kín đáo hít vào một hơi sâu. Anh giữ y nguyên hướng mắt ra đằng trước chẳng thèm đoái hoài gì đến cái đuôi nhỏ kia.

"Anh định coi em như không khí đến bao giờ đây?"

Ma Kết xả nước vào ấm trà sau khi đã đổ hết lá ra. Sẵn tiện anh cũng rửa luôn một lần đám chén bát gần đầy kia. Đúng là việc gì trong cái căn cứ này cũng không tới tay anh ngoại trừ rửa chén.
Cô gái kia cắn môi, hai mắt đảo tròn. Xem ra anh không muốn nói chuyện với cô nhưng cũng đừng tưởng cô không nhìn ra phần tình cảm vẫn còn dày đặc trong tim anh dành cho cô.

Bạch Dương cùng Thiên Yết xuống bếp định bụng sẽ bắt đầu nấu bữa tối cho mọi người. Trên tay hai người cầm theo giỏ rau vừa hái được từ vườn rau sau căn cứ Nhật Giới. Hai cô gái cười nói bàn với nhau tối nay sẽ nấu những món ăn nào.

"Có vẻ anh đã có cảm tình với mèo con nhỉ?"

Thiên Yết và Bạch Dương khựng người. Hai cô nàng nép vào một bên rình xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo sau câu nói vừa rồi.

"Đây chẳng phải là giọng của Hồng Ngọc sao?"

Bạch Dương thì thầm vào tai Thiên Yết. Nhận được cái gật đầu, cô đảo tròn mắt mình. Đây chẳng phải là người có tài điều khiển rối nổi tiếng bên Nguyệt Giới sao? Trước kia còn là người yêu cũ của Ma Kết nữa.
"Anh định không nhận sao?"

Bạch Dương định hỏi tiếp Thiên Yết nhưng lại bị câu hỏi kia chặn lại. Cô chăm chú lắng nghe câu trả lời sẽ là gì.

"Sư Tử như là một đứa em gái của anh."

"Thế mà khi nãy lúc tưởng em là mèo con thì mắt anh lại sáng lên lấp lánh như thế."

Thiên Yết và Bạch Dương nhìn nhau. Tâm đầu ý hợp hiểu ra ngay đối phương đang nghĩ gì.

Chuyện giữa Ma Kết và Sư Tử vẫn luôn là sáng như mặt trời ban trưa với người ngoài. Đáng tiếc thay người trong cuộc lại như mò kim đáy bể vậy.

Tình cảm giữa hai người mấy năm nay tiến triển tốt đến vậy. Ngay cả người khác cũng nhận ra Ma Kết đi xuất hiện cảm giác với Sư Tử nhưng anh hình như vẫn chưa tự nhận ra.

Thật khiến người ta hoài nghi!

Ma Kết lặng thinh. Anh cũng chẳng biết phải đáp lời sao. Hồng Ngọc nói phản ứng anh như vậy khi tưởng là Sư Tử đứng đằng sau thì anh mới ngờ ngợ.
Từ trước tới giờ, anh vẫn luôn coi cô như một đứa em gái nhỏ hay cười và nói rất nhiều. Anh chưa từng nghĩ tới hay cảm nhận được tình cảm của mình đối với Sư Tử đã biến đổi ít hay nhiều theo thời gian.

Nhưng anh biết rõ bản thân mình cũng chưa thể buông bỏ hẳn được bóng hình của người con gái kế bên. Năm đó cô rời đi đột ngột để lại anh cùng một trái tim lủng lỗ.

"Không lên tiếng nghĩa là thừa nhận rồi phải không?"

Câu hỏi của Hồng Ngọc phá tan bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ. Ánh mắt cô đượm buồn, vân vê tà áo hồi hộp chờ đợi đáp án từ Ma Kết.

Có hai người đang thập thò ngoài cửa len lén lú đầu ra nhìn. Bạch Dương lại hỏi khẽ Thiên Yết:

"Này! Chị nghĩ anh ta sẽ trả lời như thế nào?"

"Không rõ nữa nhưng sao tao cảm thấy hắn sẽ lại chối nữa."
Hồng Ngọc nén tiếng thở dài, từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi người con trai trước mặt. Hồng Ngọc hoàn toàn có đủ khả năng khiến Ma Kết nghe theo mọi lời nói của mình nhưng cô lại không làm vậy. Cô không sử dụng năng lực vì muốn nghe câu trả lời thật lòng của Ma Kết.

"Xem ra em thật sự không còn cơ hội quay về bên anh rồi."

"Đúng! Vị trí của em chưa bao giờ thay đổi trong tim anh cả. Nhưng năm đó em nhất quyết dứt áo ra đi thật sự đã để lại cho anh khuất mắt trong lòng..."

Hai người ngấp ngó ngoài bếp đồng loạt trợn mắt mình, bốn mắt mở to. Thiên Yết kịp thời bịt miệng Bạch Dương lại không để cô phát ra tiếng.

Hình ảnh Ma Kết chưa kịp dứt lời thì đôi môi đã bị khóa lại bởi Hồng Ngọc đập vào mắt cả hai cô gái.

Hai người lùi lại về sau vài bước định sẽ quay lại nấu bữa tối sau. Trong đầu cả hai chỉ có suy nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây không được để hai người trong kia phát hiện.
"Những nguyên liệu tụi bây cần bọn tao mua về rồi này."

Chưa kịp quay đầu đi thì tiếng Sư Tử đã ngấp nghé bên tai. Mặt Bạch Dương cùng Thiên Yết tối sầm lại.

Cái tình huống quái quỷ gì đây?

Sao lại là cái người đang tươi cười nhảy chân sáo về phía họ để lại một người đang đi đằng sau mang hết những bịch đồ? Sao lại là ngay lúc này?

Ma Kết còn đang ngớ người ra đó, chưa định hình được chuyện gì vừa đến với mình. Anh nghe thấy tiếng Sư Tử liền giật mình trở lại trạng thái bình thường. Đi vội ra phía cửa bếp như không muốn bị hiểu lầm mình ở riêng với Hồng Ngọc.

Trong lòng anh len lỏi sự bối rối pha chút căng thẳng. Lần đầu tiên anh chẳng biết phải lựa lời giải thích với Sư Tử.

Nhưng lối đi trước mắt lại không một bóng người. Ma Kết thở phào, vuốt vội lại mái tóc rối bời.
Hồng Ngọc đứng sau thấy hết tất cả. Cô tặc lưỡi. Tình thế như này thì cô phải nhanh lên mới được.