[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa

Chương 24



Thiên Yết bận rộn với lũ trẻ trong khu bệnh nhi từ sáng đến giờ. Lũ nhỏ cứ quấn quýt bên cạnh không thôi mỗi khi cô tới. Tiếng cười đùa hồn nhiên vang khắp cả hành lang. 

"Xong rồi đấy Tiểu Mỹ! Em có thể đi chơi với các bạn khác rồi."

Đứa bé gái nở nụ cười tươi để lộ ra hàm răng sún, khuyết đi vài chỗ thường thấy của trẻ con tuổi này nhanh chóng nhảy tọt xuống đất khi Thiên Yết vừa lên tiếng. Cô cất đồ nghề của mình vào trong túi, bất giác mỉm cười, dịu dàng nhìn ngắm đám trẻ chơi với nhau. 

Cô yêu công việc này. Cô yêu lũ trẻ. Chúng hoạt bát, năng động là điều cô muốn thấy nhất khi gặp lại mỗi đứa trong đây. Có chạy nhảy, nô đùa thì mới khỏe mạnh. Mà khỏe mạnh có nghĩa là có thể xuất viện, tiếp tục bước trên con đường dài phía trước của mình. 


Lúc cuộc tranh chấp còn tồn tại thì vẫn luôn có hình nhân thay cô làm những việc này, đồng thời báo cáo tình hình của từng đứa. Dù là có thể yên tâm được phần nào nhưng cô vẫn muốn đích thân mình nhìn thấy tình trạng sức khỏe của bọn trẻ. 

"Mấy đứa ngoan! Nhớ nghe lời mấy cô y tá đó!"

Thiên Yết đứng dậy cầm theo túi đồ nghề, ân cần dặn dò lũ trẻ. Chân chưa kịp nhấc thì đã bị giữ chặt lại, Thiên Yết chống hai tay lên eo, lắc đầu với những đứa trẻ phía dưới. 

"Chị phải đi rồi! Bữa nào rảnh chị lại qua chơi với mấy đứa ha."

Mặc cho lời dỗ dành của Thiên Yết, lũ trẻ vẫn nhất mực không chịu buông cô ra. Chúng nhõng nhẽo, làm nũng đủ kiểu, nài nỉ cô ở lại chơi với chúng. Như bao lần đến đấy thì Thiên Yết đều không được rời đi dễ dàng. 

Mà cô thì lại rất dễ bị mềm lòng với những đôi mắt tròn xoe đầy sự đáng yêu kia. Thật là biết cách giữ chân cô lại mà.  


"Các bảo bối ngoan! Hôm nay chị thật sự bận rất nhiều việc, hôm nào rảnh nhất định sẽ đến chơi với các em."

Thiên Yết cắn rứt lương tâm, cố gắng từ chối lũ trẻ. Thân tâm cô thật sự rất muốn ở lại chơi với bọn chúng nhưng việc hôm nay lại nhiều, không thể chậm trễ được. Nhưng không sao thoái thác ra khỏi những lời năn nỉ của đám trẻ đáng yêu này. 

"Chị Thiên Yết rất bận. Mấy đứa không nên làm chị ấy chậm trễ chứ."

Song Tử từ ngoài cửa bước vào giải vây cho Thiên Yết. Tiếc thay lũ trẻ không chút mảy may đến lời nói của anh, thậm chí còn không thèm ngoái đầu nhìn lấy một cái, đều dồn hết sự chú ý vào Thiên Yết. 

Bị ra rìa đương nhiên Song Tử có chút khó chịu. Lũ trẻ này thích Thiên Yết của anh đến vậy thì phải làm sao đây? Đi cũng không được mà không đi cũng không được. Đành dứt khoát một phen vậy. 


"Hình như chú bán kẹo bông gòn lại tới rồi kìa."

Song Tử chống tay lên thành cửa sổ nhìn xuống đất qua tấm kính. Bình thản nói một lời có tác động rất lớn đối với lỗ tai của lũ trẻ. Bọn chúng ngay tức khắc chạy ồ lại chỗ Song Tử đang đứng, chen chúc nhau chỉ để nhìn món đồ ngọt yêu thích của mình lại tới. 

Nhân cơ hội này, Song Tử chạy nhanh ra cửa vác thêm Thiên Yết trên vai, mọi hành động của anh diễn ra nhanh gọn lẹ đến mức Thiên Yết không biết mình đã được đưa đi từ lúc nào. Chỉ khi nghe tiếng la í ới của trẻ con thì cô mới ngỡ ra rằng cả mình và bọn nhóc đều bị Song Tử lừa. 

Lúc tới hành lang chính thì Song Tử mới chịu đặt Thiên Yết xuống. Chân vừa chạm đất thì điều đầu tiên cô thấy là bộ dạng làm như không có chuyện gì xảy ra của anh. 
"Này! Anh từng tuổi này rồi còn đi lừa con nít nữa. Anh không thấy kì sao?"

"Anh lừa em còn được huống chi là trẻ con."

Song Tử cười khúc khích, dáng vẻ thích thú chọc ghẹo Thiên Yết. Anh bỗng nhớ lại khi xưa lừa cô làm người yêu như thế nào. Đó cũng là lần cả hai cùng mất nụ hôn đầu. Dĩ nhiên lúc ấy Song Tử cũng đã phải dày công thăm dò tâm tư của Thiên Yết đối với mình ra sao thì mới dám đánh liều động thủ. 

Vào mùa đông năm lớp 12, anh đi đấu giải bóng rổ lần cuối cùng để sau này tập trung ôn thi đại học. Cô cùng Bảo Bình đi cổ vũ cho anh và Song Ngư. Lúc đấy mái tóc đen bóng dài thướt tha kia vẫn còn ngang vai. Đôi mắt cam đào tinh nghịch như hai vì sao lúc nào cũng như tỏa sáng trên khuôn mặt bầu bĩnh khả ái kia. 

Giờ nghĩ lại chắc lúc đó có Thiên Yết đi cổ vũ nên trận chung kết đó đội anh đã giành chiến thắng. Sau cùng hai người đánh lẻ cùng nhau đi ăn kem ốc quế. Anh lừa cô bằng một thủ đoạn rất đơn giản, kem dính mép môi. Không để cô kịp phản ứng thì môi đã kề môi. Mặt cả hai nhanh chóng đỏ ửng như quả cà chua. Chiều đó ngại ngùng nắm tay nhau cùng đi về nhà. 
Thiên Yết biết Song Tử nhắc lại đoạn kí ức nào liền lúng túng, lắp bắp ráng cãi lại nhưng cũng chẳng biết nói gì. Chỉ có thể giận hờn bỏ vào phòng làm việc cất đồ mặc Song Tử muốn làm gì thì làm. 

"Không biết Bảo Bình chuẩn bị tới đâu rồi." 

"Em lo cũng có làm được gì đâu. Song Ngư giành đón con bé rồi."

Song Tử lái xe, Thiên Yết ngồi ghế phụ, mắt cả hai hướng về phía trước nhưng vẫn trò chuyện cùng nhau. Bạch Dương hẹn mọi người tối nay cùng xem pháo hoa. Cũng lâu rồi cả bọn vẫn chưa có dịp đi chung. 

Bạch Dương ngồi bên giường Thiên Bình thở dài không ngớt. Tối nay là lễ hội pháo hoa nhưng chắc là Thiên Bình không đến được. Nhân Mã đứng cạnh cũng vô cùng sầu não. Hai ngày, đứa em gái này của anh đã ngủ hai ngày. 

Kết quả khám bệnh của Thiên Yết vẫn như mọi lần. Cơ thể suy nhược nên dẫn đến tình trạng ngủ liên miên cộng thêm việc đứng dưới ánh nắng tuy không gắt như mùa hè nhưng cũng ảnh hưởng đôi phần. Hơi thở và nhịp tim đều đặn, chậm rãi, không có gì đáng quan ngại. Cũng chẳng thèm động đậy một cái cứ ngỡ đã khuất nếu không phải bụng em ấy còn phập phồng hít thở. 
"Đây là lần tệ nhất từ lúc Thiên Bình bị đấy. Em cứ cảm thấy bất an. Lỡ Thiên Bình không bao giờ tỉnh dậy nữa thì em biết phải làm sao?"

Chất giọng Bạch Dương lộ rõ sự lo lắng pha lẫn sợ sệt. Bạn cô giờ như một chân bước vào cuộc sống thực vật vậy. Bình lặng đến rợn người. Tay cô nắm chặt lấy bàn tay buông lỏng của Thiên Bình, không phút nào lơ là. 

"Em đừng bi quan thế chứ! Anh nghĩ con bé đang lúc thể chất yếu mà lao lực quá thôi. Nay mai là tỉnh." 

Nhân Mã đặt tay lên vai Bạch Dương vỗ về an ủi. Lòng anh rối bời, nơm nớp lo sợ không kém cô là bao. Anh thực sự chẳng nuốt nổi một Thiên Bình suốt ngày cười cười nói nói, hùa với Song Ngư trêu anh giờ lại nằm im bất động không lên tiếng. 

Song Ngư dừng xe trước cổng ngôi nhà hai tầng màu be. Anh bước xuống xe, tay chỉnh trang lại quần áo, hồi hộp nhấn chuông cửa. Một người phụ nữ cỡ bước vào đầu tuổi trung niên, mái tóc đen nhánh búi sau đầu chầm chậm ra mở cửa.
"Chào cô! Con đến đón Bảo Bình tới lễ hội pháo hoa ạ."

Song Ngư toàn thân cứng đờ, trong chất giọng chứa sự căng thẳng, cúi đầu lễ phép chào người phụ nữ kia.

"À! Chắc con là người mà Thiên Yết nhờ đến đón Bảo Bình. Con vào nhà đợi một xíu đi."

Người phụ nữ nở nụ cười hiền từ. Bà dịu dàng mở cánh cổng mời anh vào. Song Ngư động tác ngoan như một con mèo nhỏ theo chân người phụ nữ có vẻ là mẹ của hai chị em Thiên Yết, Bảo Bình vào nhà.

Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha xám nhung, Song Ngư đón lấy ly nước từ tay người phụ nữ, lễ phép gật đầu nói câu cảm ơn. Miệng nhấp một ngụm, hai mắt đảo qua đảo lại quan sát không gian phòng khách. Rốt cuộc dừng lại ở tấm chân dung nhỏ được đóng khung treo lên chỉnh chu trên tường kế bên chậu cây lưỡi hổ liền không nhịn được mà đứng lên bước tới gần để nhìn kĩ hơn.
Gương mặt bầu bĩnh quen thuộc, đôi mắt xanh ngọc bích to tròn híp lại một chút khi đôi môi chúm chím kia cười mỉm. Mái tóc trắng lúc này mới chỉ ngang eo, hai bên còn thắt thêm một cặp nơ màu hoa cà. Chiếc áo tay dài cổ tròn màu tím nhạt tôn lên nước da trắng hồng không tì vết từ chiếc cổ nhỏ nhắn.

Song Ngư tấm tắc, xoa cằm không ngớt lời khen ngợi bật lên trong đầu. Cái tên "búp bê nhỏ" anh đặt cho cô không phải vô duyên vô cớ mà có. Ngay từ nhỏ, Bảo Bình đã đích thị là một vẻ đẹp thanh khiết đến khó tin.

"Anh đang tự cười gì vậy?"

Bảo Bình bước từ cầu thang xuống, cảnh tượng xuất hiện đầu tiên chính là Song Ngư nhìn chằm chằm vào tấm chân dung lúc nhỏ của mình mà không dứt được nụ cười. Bảo Bình đặc biệt có một cảm xúc cực kì phiền toái khi ở gần người này không cần biết anh ta có mang cô từ cõi chết về không.
Thử nghĩ xem nếu có người nhìn ảnh lúc nhỏ của mình và tự cười một mình, có thể nào không cảm thấy bất an, khó chịu không. Vả lại không phải lần này cô mới phát giác cảm giác này mà là từ rất rất nhiều lần trước.

Ban đầu anh ta còn rụt rè, hay đơ người ra một lúc mỗi khi nói chuyện với cô. Dần dần mấy lần sau biến thành một con người hoàn toàn khác. Miệng lưỡi nhanh nhạy, từng lời nói thoát ra khỏi miệng trôi chảy, khẩu khí cũng rõ ràng không lí nhí, rời rạc như lúc đầu.

Song Ngư nhoẻn miệng cười tươi rói khi thấy Bảo Bình mặc cho hành động kì quặc cả mình ban nãy có lọt vào mắt cô đi chăng nữa. Anh đối với việc mất trí nhớ của Bảo Bình lúc mới tiếp nhận thì đúng là khó có thể chấp nhận. Thậm chí còn không biết phải đối mặt, cư xử với cô như thế nào mới phải dẫn đến việc ấp a ấp úng mỗi khi hai người trò chuyện với nhau.
Thử hỏi anh biết làm sao với người từng rất quen thuộc với sự hiện diện của anh trong phút chốc đến cái tên anh cũng khăng khăng là chưa nghe qua bao giờ.

Nhưng sau một thời gian nghĩ thông rồi thì anh vực dậy tinh thần tiếp tục vui vẻ làm quen cô lại từ đầu. Cao Song Ngư anh đây không ngại theo đuổi nàng búp bê nhỏ của mình thêm một lần nữa.

Huống hồ tên thần chết kia vẫn là mối bận tâm lớn hơn. Không cần chạm trán quá nhiều cũng biết hắn ta là một con rắn gian xảo, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách tiếp cận Bảo Bình. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì Bảo Bình chẳng khác nào bước một chân xuống vực cả.

Dù cô có thấy anh phiền phức hay không thì anh vẫn sẽ quấn lấy cô như lúc trước thậm chí là chặt hơn.

Bảo Bình thấy vẻ mặt ranh ma của Song Ngư liền cau mày. Hành động mờ ám đã thế đến lúc được hỏi thì không trả lời, chỉ dùng nụ cười thích thú kia đáp lại. Cô quyết định phớt lờ điều này, ngước đầu nói vọng lên lầu một câu "thưa mẹ con đi" rồi một mạch băng qua Song Ngư tiến thẳng ra cửa.
Đã quá quen thuộc với việc bị bơ như vậy, Song Ngư chẳng lấy làm lạ, tinh nghịch nói lớn câu "thưa mẹ con đi" giống y chang Bảo Bình vừa nói. Như sét đánh ngang tai, Bảo Bình quay phắt ra sau liếc Song Ngư. Không ngờ bây giờ anh ta còn trêu chọc mình nữa.

Đôi môi Song Ngư mím lại nhịn cười. Anh đi nhanh về cửa, mở nó ra sau đó đứng nép qua một bên cúi người, hai tay đưa ngang ra bên ngoài ý mời cô đi trước còn cộng thêm câu "mời quý cô đi trước". Bảo Bình cũng chẳng muốn đôi co với Song Ngư đành hậm hực bước đi.

"Anh cũng ga lăng quá nhỉ?"

Khi đã ngồi yên vị bên ghế phụ lái trong xe Song Ngư thì Bảo Bình mới lên tiếng. Anh ta mở hết tất cả những cánh cửa cho cô dù hiển nhiên cô không cần điều đó. Cô cứ có cảm giác người mà chị mình đánh giá cao này lại là một tra nam trá hình.
"Có phải câu tiếp theo của em sẽ là chắc anh đã làm vậy với rất nhiều cô gái rồi chứ gì?"

Mắt Song Ngư hướng về phía trước, thản nhiên cho xe lăn bánh. Bảo Bình chột dạ. Cô len lén nhìn sang Song Ngư. Anh ta có thuật đọc ý nghĩ người khác hay sao mà đoán ra được hay vậy. Cô cũng đâu có biểu lộ ra trên mặt.

Song Ngư hiểu được lý do của sự im lặng của Bảo Bình. Bên cạnh cô lâu đến thế đương nhiên chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều lần trong quá khứ. Làm sao anh có thể không biết được.

"Hồi đó em hay chất vấn anh chuyện này. Đương nhiên là anh biết câu tiếp theo thốt ra từ miệng em là gì rồi."

"Xin lỗi! Tôi không nhớ những chuyện lúc trước."

Cảm giác khó chịu nhanh chóng bao trùm lấy tâm trạng của Bảo Bình. Song Ngư lại nhắc đến chuyện hồi trước thật sự khiến cô không thoải mái. Có lẽ là do áy náy vì không nhớ được anh ta là ai chăng? Hoặc cũng có thể chuyện quên mất đoạn ký ức nào đó khiến cô không thể chấp nhận được.
"Không sao. Em không phải nhớ. Chỉ cần anh nhớ là được rồi."

Song Ngư lại một lần nữa làm Bảo Bình ngạc nhiên. Hai tay bất giác bấu chặt vào hai đầu gối. Những giọt mồ hôi căng thẳng bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay. Cả người Bảo Bình cứng ngắt, cô quay mặt qua chỗ khác tránh để người khác thấy sắc mặt hỗn độn cảm xúc của cô ngay lúc này.