Bạch Dương nhìn chàng trai cao kều đang đứng xếp hàng chờ mua ở gian hàng đá bào không xa. Nhân Mã thậm chí không thể giấu nổi sự vui sướng trên mặt. Anh ta cứ chồm qua chồm lại nhìn xem khi nào tới lượt mình.
Nhìn anh mà cô cứ tủm tỉm cười. Trong mắt cô lúc này anh chẳng khác gì một đứa trẻ to xác đang mong đợi được ăn món nó yêu thích. Đối với người ngoài thì nghiêm túc, rõ ràng từng việc còn với cô thì nhí nhố, nhõng nhẽo một cách quá đáng. Và Bạch Dương không hề ghét điều này.
Cô vui vẻ vẫy tay với Nhân Mã khi anh quay sang vẫy tay với mình. Mong rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Lúc tới lượt Nhân Mã mua hàng cũng là lúc bên tai Bạch Dương vang lên giọng nói quen thuộc ngày nào:
"Ây da! Bạch Dương đang làm gì ở đây vậy?"
Khóe môi Bạch Dương khẽ giật một cái. Cô nhận ra giọng điệu mỉa mai kia. Còn ai khác ngoài Lệ Ngọc Dao năm xưa hay gây ra nhiều phiền hà cho cô nữa. Bạch Dương chỉnh lại cơ mặt, chậm rãi quay sang cười hiền với kẻ không mời mà tới, gật đầu chào:
"Đương nhiên rồi! Lệ gia đang ở phong độ hưng thịnh hơn bao giờ hết. Tất nhiên là mình sống rất tốt rồi."
Lệ Ngọc Dao tay che miệng cười. Ánh mắt dò xét đặt lên người Bạch Dương quét một lượt. Chuyện đấy làm Bạch Dương có chút khó chịu. Cô kín đáo lùi người dần về sau mục đích để tránh xa được tầm nhìn đối phương một xíu.
"Cậu đi một mình à? Anh chàng đẹp trai hay đón đưa cậu về khi đấy đâu rồi? Chia tay rồi à?"
Cô biết ngay mà. Thế nào Lệ Ngọc Dao kia cũng hỏi xoáy những câu khó nghe kia. Cô chẳng muốn trả lời những câu hỏi dò xét như vậy tí nào.
"Cậu không trả lời vậy có nghĩa là chia tay thiệt rồi. Thôi đừng buồn. Người xinh đẹp như cậu chắc chắn sẽ kiếm được người khác mà."
Từng câu từng chữ cất ra từ miệng Lệ Ngọc Dao đều rải đầy sự châm chọc cho người nghe. Bạch Dương cũng chẳng muốn đáp lời với người như vậy. Như vậy thì lại khiến Lệ Ngọc Dao được nước lấn tới, đắc ý luyên thuyên:
"Cảm ơn! Nhưng mình ổn."
Khóe môi Bạch Dương lại khẽ giật. Lệ Ngọc Dao đúng là vẫn như ngày nào. Thấy cô im lặng liền ba hoa một loạt. Cái cô ghét nhất chỉ có dáng vẻ tự cao kia của cô ta. Định bụng sẽ chấm dứt cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ này bằng cách rời đi thì bỗng một bàn tay đặt lên vai cô từ đằng sau.
"Thì ra là em ở đây."
Quay qua thì trong mắt hiện lên gương mặt của Lâm Sang. Anh cười với cô. Cô cũng dùng nụ cười đáp lại. Tiếp theo khi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã quay sang phía Lệ Ngọc Dao ra vẻ hốt hoảng cúi người xuống như đang chào:
"Cháu chào cô ạ!"
Giây phút câu chào kia cất lên cũng là lúc Bạch Dương sặc cười còn mặt người được chào thì tối sầm lại. Lâm Sang ngước mặt lên nhìn kĩ lại thì tá hỏa, rối rít xin lỗi:
Mặt Lệ Ngọc Dao bây giờ nhăn nhó vô cùng nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười méo mó. Bạch Dương mím nhẹ đôi môi mình lại, cô đang ráng nhịn cười. Lâu lắm rồi cô mới thấy lại bộ dạng này của Lệ Ngọc Dao.
"Anh Lâm Sang lớp trên đây phải không? Lâu rồi không gặp!"
Lâm Sang bắt tay với Lệ Ngọc Dao. Anh ôn hòa cười, giọng nói đầy sự ngượng ngùng, hối lỗi.
"Không sao đâu anh Lâm Sang! Ai cũng có lúc nhầm lẫn mà."
Rất nhanh, Lệ Ngọc Dao thu lại dáng vẻ khó coi ban nãy, tiếp tục khoác lên sự hòa nhã, lịch sự của một tiểu thư. Cử chỉ của cô ta cũng dịu dàng hẳn khi nói chuyện với Lâm Sang hơn lúc đối với Bạch Dương.
Nhân Mã vừa mua đá bào xong, quay qua thì thấy Bạch Dương đang đứng với Lâm Sang và một cô gái lạ mặt. Anh cau mày, nhanh chân bước về phía hai mắt đang hướng đến. Chốc lát đã chen giữa Bạch Dương và Lâm Sang không chút e dè.
"Anh có để em chờ lâu lắm không?"
Không để tâm đến vẻ mặt của những người xung quanh, Nhân Mã đổ dồn mọi sự chú ý lên bạn gái của mình. Bạch Dương tiện tay nhéo vào má anh một cái hờn dỗi ám chỉ việc anh đi mua đồ khá lâu làm cô gặp phải phiền phức. Nhân Mã nắm lấy tay Bạch Dương gỡ xuống, không quên hôn một cái lên mu bàn tay của cô như đang dỗ dành cô gái nhỏ này.
Hai người kia bị cho ra rìa nãy giờ đâm ra có phần không hài lòng. Lâm Sang đang định lên tiếng phá vỡ không khí ngọt ngào nọ thì Lệ Ngọc Dao đã nhanh hơn:
"Là Cao đại thiếu gia sao? Rất vui khi cuối cùng cũng được chính thức gặp mặt đối tác của Lệ gia."
Nhân Mã liếc mắt nhìn qua cô gái đối diện. Đầu anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về điều cô ta nói. Lệ gia hình như là chủ tập đoàn Vương Nhã, hợp tác với Cao gia trong dự án khách sạn năm sao gần đây.
"Lệ tiểu thư! Rất hân hạnh khi được gặp cô."
Nhân Mã gật đầu cười với Lệ Ngọc Dao, không quên bắt tay đối phương. Đúng như dự tính của anh, Lệ Ngọc Dao đánh mắt sang Bạch Dương một cách hiếu kì sau khi chứng kiến mọi chuyện lúc nãy:
"Vị này là?"
"Hôn thê của tôi. Có vẻ như hai người quen biết nhau nhỉ?"
Bạch Dương chỉ mỉm cười trước phản ứng ngớ người của Lệ Ngọc Dao. Tên ham ăn này cũng có lúc biết binh cô cơ đấy.
"Chúng tôi trước đây là bạn học cũ của nhau. Quan hệ rất tốt, cậu nói có phải không Bạch Dương?"
Lại tới nữa rồi! Điệu bộ giả nai y hồi còn đi học của Lệ Ngọc Dao. Cô ta còn định tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Bạch Dương ra làm bàn đạp để gần gũi với Nhân Mã.
"Cũng không tốt lắm đâu!"
"Sao lại không tốt được chứ? Hồi đó chẳng phải chúng ta rất thân thiết sao?"
Đối với việc này, Bạch Dương chỉ bình thản thốt lên một câu không tốt lập tức mây đen kéo đến phủ hết mặt Lệ Ngọc Dao. Nhân Mã đã từng nghe Bạch Dương khi xưa hay than phiền với Thiên Bình về một bạn học cứ hay đem lại những rắc rối không mong muốn đến cho mình. Xem ra người khi xưa có lẽ là con gái đối tác của Cao gia.
"Sao mình lại không nhớ nhỉ? Xin lỗi nha! Trí nhớ của mình không được tốt lắm."
Bạch Dương ra vẻ hối lỗi, chắp hai tay trước mặt tạ tội với Lệ Ngọc Dao. Đối phương trông có vẻ như là bị chọc đến tối mặt tối mày rồi. Nhân Mã cũng chẳng muốn lưu lại chỗ này lâu hơn liền ôm eo Bạch Dương kéo đi về hướng khác, trước khi đi vẫn không quên chào tạm biệt cô gái kia xong đi thẳng một mạch.
Lệ Ngọc Dao chưa từng bị người khác bỏ lại trước như vậy đương nhiên khó chịu trong lòng. Định bụng quay sang vài câu trách móc, dỗi hờn với Lâm Sang thì anh đã biến mất từ lâu. Chỉ đành ngậm ngùi ôm uất ức một mình.
"Anh đang làm gì vậy?"
Bình Minh đứng nhìn xuống dáng hình đang ẩn mình sau tủ kem để trước cửa một gian hàng. Người tóc vàng kia tạm thời không để ý đến câu hỏi của Bình Minh, chỉ chăm chú nhìn về phía cô gái tóc đen nhìn có vẻ bực tức đến mức phải dùng dằng dậm chân vài cái đằng kia.
Tim Bình Minh vừa ngưng một nhịp. Một cơn bão tuyết bùng lên trong thâm tâm. Cô gái đấy có phải là người cô luôn lo sợ sẽ xuất hiện trong cuộc đời người con trai này không? Bình Minh bây giờ đứng trước hai lựa chọn. Một là biết được đáp án ngay lúc này, hai là ngó lơ chuyện này tiếp tục lừa dối an ủi bản thân.
Lâm Sang nhích chân mình ra sau chút đỉnh, toàn thân từ từ đứng dậy xoay lưng lại định bỏ đi thật nhanh. Vì mắt vẫn đang lo quan sát động thái của cô nàng tóc đen nên chẳng chú ý đến sự hiện diện của Bình Minh. Hai con người cứ thế đâm sầm vào nhau.
Chiều cao giữa Lâm Sang với Bình Minh chênh lệch gần một cái đầu. Khi Lâm Sang quay người lại lập tức cằm anh ta đập vào trán Bình Minh một cái điếng người. Hiển nhiên theo phản xạ, Bình Minh ôm trán mình kêu đau. Lâm Sang giật mình khi đụng trúng người khác, lại còn là Bình Minh, cảm giác tội lỗi dần chiếm đóng tâm trạng của anh.
"Em không sao chứ, cô gái? Có đau lắm không? Cho anh xin lỗi!"
Lâm Sang bắt đầu hỏi han Bình Minh. Thấy cô cúi mặt hoài chưa ngẩng đầu liền sợ rằng cú va chạm ban nãy mạnh quá làm cô đau đến giờ vẫn chưa hết.
"Không sao đâu! Một xíu là hết."
Bình Minh ngước mặt lên, tay xoa xoa chỗ đau, ái ngại nhìn Lâm Sang. Không ngờ lại rơi vào tình huống dở khóc dở cười này. Lâm Sang nhìn thấy mặt người quen lại càng thêm áy náy. Miệng ríu rít xin lỗi Bình Minh không thôi. Bình Minh nhoẻn miệng cười hiền, lắc đầu bảo không sao, cũng vừa hay nhân cơ hội làm rõ khuất mắt trong lòng:
"Em để ý thấy anh không rời mắt khỏi cô gái tóc đen đằng kia. Người trong mộng à?"
Nín thở, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Lâm Sang là việc Bình Minh đang cố gắng che giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh ngoài mặt. Lâm Sang khá bất ngờ với câu hỏi kia, im lặng mấy giây sau đó phủ nhận sự nghi hoặc của Bình Minh:
"Làm gì có! Em nhớ con bé Lệ Ngọc Dao năm xưa nổi tiếng trong trường không? Lúc nãy anh có tới nói giúp Bạch Dương với nhỏ đó. Sau đó thì Nhân Mã đã kéo Bạch Dương đi trước. Anh sợ mình ở lại chắc chắn sẽ bị nhỏ lôi đi cùng nên mới trốn ở đây tránh bị nhìn thấy."
Trong phút chốc, Bình Minh cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái như một cái vươn vai vào buổi sớm vậy. Cô nhanh trí rủ anh đi cùng vì hiện tại mình cũng đi một mình, đi chung cho vui. Lâm Sang không ngần ngại đồng ý, vui vẻ đồng hành cùng Bình Minh.
Sự hạnh phúc dâng trào trong tim Bình Minh, cô mãn nguyện không đòi hỏi gì nhiều chỉ cần nhiêu đây là đủ. Chỉ cần được bên Lâm Sang một phút giây ngắn ngủi cô cũng cam lòng vì đó như là giấc mơ thành hiện thực.
Và Lâm Sang chính là giấc mộng của cô. Giấc mộng mười mấy năm này chưa một lần thay đổi. Nhưng cũng chỉ có thể mãi mãi là một giấc mộng.