Note: Vì chương 52 vượt quá dung lượng mình dự tính nên mình đã cắt bớt một phần đầu của chương này sang cuối chương 51. Nếu mọi người đã đọc qua chương 51 thì hãy quay lại đọc phần mới mình vừa cập nhật để truyện được liền mạch nhé.
Và nếu bạn đọc từ một trong những web như truyệnwiki1, 4u,... thì tất cả đều reup trái phép. Mình chỉ đăng truyện trên W🅰️✝️✝️P🅰️D. Mong là mọi người nếu đọc được truyện của mình ở những nơi khác thì hãy tới ủng hộ mình trên W🅰️✝️✝️P🅰️D
Mình yêu mọi người nhiều lắm! Cảm ơn mọi người đã luôn dành nhiều tình cảm cho tác phẩm của mình! Mình sẽ cố gắng ra chương mới càng sớm càng tốt. Mọi người giữ gìn sức khỏe và có một ngày tốt lành nha!
Vừa dứt lời, tay Kim Ngưu nhắm thẳng hướng tim mà lao xuống. Động tác dứt khoát như muốn đâm thủng lồng ngực trái để chạm đến quả tim đang đập bên trong.
"Anh không muốn mất thêm bất kì ai nữa. Đặc biệt là em. Em đừng biến mất nữa Kim Ngưu! Làm ơn... "
Càng nói giọng Cự Giải càng nhỏ dần, cổ họng như bị mắc nghẹn, không nói nên lời.
"Em xin lỗi! Là em đã liên lụy đến mọi người. Em là người đã hại Bạch Dương."
Hai mắt Kim Ngưu ngấn lệ, cô rúc vào lòng Cự Giải mà nức nở.
"Em hứa em sẽ tìm mọi cách tạo ra một trái tim khác cho Bạch Dương. Hoặc sau khi em đã trả được thù với Mặt Trời, em sẽ đưa trái tim của mình cho em ấy."
Vòng tay ôm lấy Kim Ngưu, Cự Giải thật sự không biết phải làm thế nào. Bạch Dương đã không còn, anh càng không muốn mất đi Kim Ngưu.
Anh không dám nghĩ đến, dù chỉ một giây, hậu quả sẽ như thế nào nếu như anh không cản cô kịp. Hai mắt Cự Giải đỏ hoen, một màng sương mờ phủ xuống cặp đồng tử đen láy. Nhớ lại hành động đáng sợ của Kim Ngưu ban nãy khiến anh dù đã ôm cô vào lòng nhưng cũng không thể hết run rẩy ngay được.
"Đừng ép buộc bản thân phải gánh lấy những gì không thuộc về em, có được không Kim Ngưu?"
Thanh âm của Cự Giải không khỏi nghẹn ngào, có lẽ những suy nghĩ tiêu cực kia khiến anh buồn bã. Nghe thấy Cự Giải tha thiết cầu xin mình quay đầu đến đau lòng nhưng Kim Ngưu vẫn chọn nuốt nước mắt vào trong, lắc đầu rồi đẩy anh ra:
Ánh mắt Cự Giải phức tạp, rơi xuống tấm lưng bé nhỏ trước mặt. Ấn đường lộ ra dần sự bất lực. Anh nhận ra rằng mình không cách nào lay chuyển được ý niệm của Kim Ngưu.
"Anh rời khỏi đây cùng mọi người đi. Hãy khuyên họ đừng can thiệp vào chuyện này nữa. Đây là chuyện nhà của em và Mộc Ly."
Thân tâm Cự Giải rối tung. Lý trí và con tim thay phiên nhau giằng xé nội tâm anh. Khó khăn lắm mới có thể vui vẻ ở bên Kim Ngưu như ngày xưa.
Chưa được bao lâu thì định mệnh lại muốn chia cắt cả hai một lần nữa sao?
Không!
Anh không can tâm. Cho dù kết cục có ra sao thì lần này anh nhất quyết sẽ không buông tay cô.
"Anh không đi đâu hết. Anh nhất định sẽ theo em tới cùng."
Giọng Cự Giải từ đằng sau Kim Ngưu vang lên. Từng chữ một được thốt lên chắc nịch như đinh đóng cột. Kim Ngưu bị anh làm cho bất ngờ, vội vã quay lại, lắc đầu liên tục, đau đớn van xin:
"Xin anh đấy Cự Giải! Đừng vì em mà quay lưng với mọi người. Em không đáng để anh phải làm như thế."
Cô không muốn vì mình mà Cự Giải lâm vào kết thúc bi thảm. Con đường Kim Ngưu chuẩn bị đi phía trước mịt mù, không lối thoát. Đối phương là Mặt Trời, chủ nhân của vũ trụ nơi họ đang đứng. Huống hồ việc công khai đối đầu với hắn chẳng khác gì phản bội cả nhân loại. Cô không thể kéo theo Cự Giải xuống cái vực thẳm không đáy này được.
Hơi ấm từ tay Cự Giải len lỏi vào lòng bàn tay Kim Ngưu. Cô ngước lên đối mặt với anh. Sự dịu dàng luôn dành cho cô vẫn mãi ở đó nhưng như vậy chỉ khiến cô càng muốn phản đối ý định sai lầm của anh.
"Đừng từ chối anh, Kim Ngưu!"
Cự Giải âu yếm hôn nhẹ lên mu bàn tay của Kim Ngưu rồi để tay cô chạm lên mặt mình. Một nụ cười ấm áp cùng ánh mắt kiên định như muốn bảo cô rằng anh ở đây.
Anh luôn ở đây với cô.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má Kim Ngưu. Cô cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của mình được Cự Giải siết chặt. Dáng vẻ cứng đầu của anh ngay cả một chút cũng không khác cô là mấy. Ngón tay cái mân mê, miết vào gò má người đàn ông trước mắt, Kim Ngưu bật cười, tinh nghịch nhéo mũi Cự Giải.
"Chẳng giống tên ngốc mà em đã biết gì cả."
Tiếng gọi Thiên Yết gấp gáp văng vẳng bên tai cô. Nhìn về phía khu rừng đằng sau mình, hình ảnh Bảo Bình đang cõng Song Ngư chạy đến hiện ra trước mắt. Thân thể đẫm máu, tàn tạ của cả hai khiến mọi người khiếp đảm.
Ngay lúc đó, một tiếng cắt gió lướt qua, vừa dứt, toàn bộ rễ cây mọc ra từ tóc Bảo Bình đều đồng loạt bị chém đứt. Cô và Song Ngư lập tức ngã sõng soài xuống nền đất cứng.
Thiên Yết thấy thế càng thêm sốt ruột, đẩy bàn tay của Song Tử đang đỡ lấy mình ra, hớt hải chạy đến chỗ em gái nhưng bị chặn lại bởi kết giới. Điên cuồng đập liên hồi vào màng chắn vô hình, cô liên tục gào thét đòi Diên Vĩ thả. Nhưng những con quỷ bao quanh kết giới dày đặc không chút sơ hở làm cho Diên Vĩ không cách nào hạ kết giới xuống được.
Bảo Bình yếu ớt mở mắt nhìn gương mặt trầy xước của Song Ngư. Cô cảm nhận nhịp tim đang nhỏ dần của anh, không kiềm được mà rơi lệ. Cả hai đã sớm không còn nhiều thời gian.
Dùng chút hơi tàn còn sót lại, Bảo Bình cố gắng vươn tay chạm lên mặt Song Ngư. Cô muốn lưu giữ cảm giác về anh một lần cuối. Tiếc nuối thốt lên hai chữ xin lỗi chỉ có bản thân nghe thấy với anh.
Nếu có kiếp sau, cô sẽ báo đáp lại hết những ân tình mà anh đã trao.
Đôi mắt xanh ngọc bích chậm rãi nhắm lại. Lặng lẽ chấp nhận số phận ngắn ngủi của mình.
Mãi không thấy Bảo Bình và Song Ngư động đậy càng khiến Thiên Yết mất bình tĩnh. Gương mặt vốn hiền lành bỗng chốc hóa hung dữ. Hai mắt cô đỏ ngầu, không ngừng hét lên muốn Diên Vĩ hạ kết giới xuống.
Đột nhiên, cô dừng lại. Đồng tử dãn ra, lặng người nhìn kẻ đang thong thả đi ra từ khu rừng đằng xa, bất giác nghiến răng.
Không ai có thể nhìn ra được tâm trạng trùng trùng lớp lớp kia của Thiên Yết. Một chút thù hận, một chút tuyệt vọng. Không phải cũng chỉ có vậy thôi sao.
Trước khi rơi vào mê man, Bảo Bình cảm thấy thân thể nặng như đá của mình được ai đó nhấc bổng lên. Đôi tay đang chạm vào da thịt của cô, một chút hơi ấm cũng không có. Lạnh lẽo như trái tim của chủ nhân chúng vậy.
"Kể từ bây giờ, nàng chỉ là Tuyết nhi của ta thôi."
Giọng nói quen thuộc loáng thoáng thoảng qua tai Bảo Bình. Trái tim như bị ai đâm một nhát, không cách nào tiếp nhận được danh xưng mà Tuấn Dương vẫn luôn gọi mình.
Nếu như cô miễn cưỡng gật đầu với hắn thì có lẽ anh đã được bình an.
Nhân Mã trầm tư nhìn gương mặt yên tĩnh đang chìm vào giấc ngủ thật sâu của Bạch Dương. Cẩn thận chạm nhẹ vào từng đường nét trên khuôn mặt bầu bĩnh kia như sợ sẽ lỡ tay khiến cô thức giấc.
Mặc dù có chút xanh xao nhưng ai lại nghĩ rằng cô thật ra đã ngừng thở tự bao giờ chứ.
Nhân Mã lại ngước mắt nhìn một lượt xung quanh. Mọi người đều đã kiệt sức sau trận đánh với Mộc Ly. Kết giới của ngài Diên Vĩ e là không còn giữ được bao lâu.
Cách tốt nhất hiện giờ là kéo dài thời gian để mọi người chạy về căn cứ Nhật Giới, nơi còn lại có cổng dịch chuyển giao giữa nơi đây và thế giới thực.
Anh tiếp tục nhìn sang Thiên Bình người đầy vết thương rồi tới Song Ngư nằm bất động giữa vũng máu bên ngoài kết giới kia. Những tia máu bắt đầu xuất hiện chằng chịt chỗ tròng trắng, phần thịt bàn tay bị anh bấu chặt lại đến rỉ máu.
Là anh vô dụng. Không bảo vệ được người mình yêu. Ngay cả hai người em của bản thân cũng không quản được.
"Tôi sẽ ở lại giữ chân lũ quỷ. Trong lúc đó mọi người hãy chạy đến cổng dịch chuyển bên Nhật Giới để thoát ra khỏi đây."
"Không được! Ta sẽ ở lại câu giờ. Còn cậu thì đi với mọi người."
Quang Nam phản đối kịch liệt ý định của Nhân Mã. Chừng nào anh còn ở đây thì tuyệt đối sẽ không có một ai bị bỏ lại.
"Xin phép chỉ huy! Cho tôi được hoàn thành trách nhiệm của một tướng quân."
Nhân Mã cúi người trước Quang Nam. Sự quyết tâm được thể hiện qua từng câu chữ. Ánh mắt kiên định, không chút trốn tránh khi ngước lên nhìn Quang Nam.
Tất cả điều này khiến Quang Nam cũng đành lòng chấp thuận cho anh ở lại cản chân lũ quỷ. Đấm nhẹ vào ngực Nhân Mã, Quang Nam lên giọng cảnh cáo nếu Nhân Mã dám bỏ mạng ở đây thì đừng hòng yên thân. Nhân Mã nghe thế thì không kiềm được mà bật cười, gật đầu đồng ý.
"Phiền chỉ huy trông coi Song Ngư giúp tôi. Ngài đừng lo, nó mang họ Cao nên không dễ dàng chết như vậy đâu."
Nhân Mã cúi đầu nhờ vả cậu em trai của mình cho Quang Nam. Sau đó bế Thiên Bình đặt vào tay Ma Kết, giao phó cô lại cho đồng đội:
"Hãy chăm sóc cho con bé. Nhớ là khi đưa Ngọc Hồn vào lại cơ thể Thiên Bình thì phải đảm bảo đã tạm thời cắt đứt được mối liên kết giữa con bé và Thần Chết."
Ma Kết cẩn thận đón lấy viên ngọc trong veo từ Nhân Mã. Gật nhẹ đầu với Nhân Mã, anh hứa rằng sẽ chăm sóc Thiên Bình thật tốt cùng lời dặn dò Nhân Mã nhất định phải gặp lại nhau. Nhân Mã để tay lên vai Ma Kết nắm chặt một cái thay cho lời đồng ý.
Anh tiến tới nơi Bạch Dương đang nằm, ân cần đỡ người cô dậy dựa vào lòng mình. Hàng mi rủ xuống trước ánh mắt u buồn kia, Nhân Mã nhìn vào lồng ngực trái trống rỗng của cô, nơi đáng lý ra phải có một trái tim đang đập kia.
Đầu mày anh chau lại như đang nghĩ ngợi điều gì. Và rồi trước những gương mặt hốt hoảng ở xung quanh, Nhân Mã tự tay đâm thủng ngực. Trái tim còn đang đập của anh đã sớm nằm gọn trong tay. Anh muốn dùng nó để lắp đầy khoảng trống trước ngực Bạch Dương.
Bỏ ngoài tai những lời can ngăn, mặc kệ cơn đau thấu xương lan dần khắp các tế bào trong cơ thể, Nhân Mã tỉ mỉ chỉnh lại vị trí của quả tim rồi đóng lỗ hổng trên ngực Bạch Dương lại, lành lặn không một vết sẹo.
Mi mắt Bạch Dương động đậy. Lúc lấy lại được tầm nhìn liền thấy máu không ngừng tuôn từ khóe miệng Nhân Mã.
Bạch Dương có linh cảm không tốt. Vừa tỉnh giấc thì cảnh tượng hoang tàn đã làm cô sửng sốt. Thêm bộ dạng thảm hại của Nhân Mã ngay lúc này khiến tâm trí cô chồng chất những nghi vấn.
Nhân Mã gửi gắm Bạch Dương lại cho Lâm Sang. Bây giờ Bạch Dương mới thấy được lồng ngực đẫm máu, trống trải của Nhân Mã. Đôi mắt hổ phách trợn tròn, xâu chuỗi mọi việc lại trong đầu, cô cuối cùng đã hiểu được cội nguồn của sự đau đớn trên mặt anh.
Giương ánh mắt tuyệt vọng nhìn Nhân Mã, Bạch Dương như đang van xin anh đừng làm chuyện dại dột như vậy. Nhân Mã hiểu ý, nhưng chỉ dịu dàng mỉm cười với cô. Bạch Dương sợ hãi lắc đầu không thôi, nước mắt đầm đìa, lã chã rơi xuống hai bên má từ lâu.
Nhân Mã không nói gì, lặng lẽ xoa đầu Bạch Dương rồi hôn lên trán cô. Sau đó kiềm nén nỗi đau thể xác, khập khiễng bước tới hồng tâm của kết giới. Đại dương trong mắt lần nữa bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc. Anh kêu tất cả cúi thấp người xuống rồi bảo Diên Vĩ hạ kết giới xuống.
Tiếng cắt gió quen thuộc xuất hiện trong không trung. Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng. Nhưng cũng chẳng được bao lâu khi những tiếng gầm rú của lũ quỷ lại một lần nữa vang lên. Âm thanh quái dị lan rộng ra khắp không gian đổ nát.
Mọi người bắt đầu chạy thục mạng về phía khu rừng. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải sống sót thì mới có thể tính được chuyện ngày sau.
Thiên Yết đột nhiên giật tay mình ra khỏi tay Song Tử trong lúc chạy. Anh đờ người, khó hiểu nhìn về phía Thiên Yết đã đứng trước mặt gã Thần Chết kia từ lúc nào.
Song Tử chết lặng , cố đến mấy cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Anh thấy Thiên Yết nói gì đó với Thần Chết. Gương mặt hắn lập tức lộ rõ ra sự vui mừng. Sau đó cô đã đặt Bảo Bình vào vòng tay anh cùng một cái hôn lên trán.
"Thay em chăm sóc Bảo Bình. Em yêu anh."
Cô đã nói với anh như thế.Và trước khi anh kịp nhận thức được mọi chuyện thì Thần Chết đã cầm tay Thiên Yết biến mất vào hư vô.
Quốc Bảo vội vàng kéo Song Tử đứng dậy nhắc nhở anh giữ chặt lấy Bảo Bình. Mặc dù cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Thiên Yết nhưng cậu vẫn cảnh tỉnh Song Tử rằng anh phải sống để có thể gặp lại được Thiên Yết hỏi rõ sự tình và quan trọng nhất là thay cô ấy chăm sóc Bảo Bình ngay bây giờ.
Ngũ quan Song Tử tối đen. Ánh mắt vô hồn, động tác cứng nhắc như một cỗ máy chạy về phía khu rừng trước mặt. Trong đầu thấp thoáng hình ảnh khuôn miệng Thiên Yết chuyển động như đang nói gì với anh trước khi rời đi. Tựa hồ như một giấc mơ.
Bạch Dương giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi tay Lâm Sang mặc kệ lời can ngăn của anh. Cô phải ngăn Nhân Mã lại. Nếu không thì anh sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối mất. Lâm Sang khuyên không được Bạch Dương, nên đành phải đặt cô lên vai chạy khỏi chiến trường này.
"Phá bỏ lớp phong ấn, giao ước hàng vạn năm vẫn vẹn nguyên cho đến ngày không còn người kế thừa."
Những tia sáng màu đen quấn lấy toàn bộ cơ thể Nhân Mã. Ngón tay anh bắt đầu biến thành móng vuốt, trên đầu mọc lên cặp sừng quỷ. Đôi cánh đen giang rộng đằng sau lưng khiến anh đau đớn gầm lên một cách bất thường. Ở giữa làn sương mù trong mắt hiện lên con ngươi mang màu đỏ của sự chết chóc.
Anh hung tợn, điên cuồng lao thẳng vào lũ quỷ mà xé xác chúng thành từng mảnh. Hiện trường hỗn loạn, kinh khủng đến nỗi không thể tưởng tượng được.
"NHÂN MÃ, ANH KHÔNG ĐƯỢC LÀM NHƯ VẬY!"
Tiếng hét của Bạch Dương xé toạc cả bầu trời máu. Thương tâm đến tột cùng.
Tim Bạch Dương vỡ nát. Điều cuối cùng cô không muốn thấy nhất trong cuộc đời này đó chính là việc Nhân Mã hóa điên.