[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa

Chương 57



Cầm bó thạch thảo mới có được trên tay khiến Thiên Yết không ngừng mỉm cười. Tâm trạng vì thế mà vui vẻ lên được một chút. Cô quay sang nhìn hai người hầu gái đang đi sau mình, thái độ đối với họ cũng đỡ phần xa cách.

"Hai em chia nhau đi lấy bình hoa, kéo và trà bánh đi. À! Cả nước nữa nhé."

Hai cô gái kia nghe xong thì có chút ngập ngừng, ái ngại nhìn Thiên Yết muốn nói gì đó.

"Yên tâm đi! Ta không đi đâu hết. Ta đợi hai em ở trong phòng."

Có được lời cam kết của chủ nhân, hai người hầu gái kia mới chịu gật đầu, lui xuống đi làm công việc mình vừa được giao. Thiên Yết nhìn theo bóng lưng của họ không khỏi thở dài.

Họ còn sợ rằng cô sẽ bỏ trốn sao? Cô còn có thể sao? Khi thân xác từ lâu đã bị người khác hạ quyết tâm vĩnh viễn giam cầm trong chốn xa hoa phồn vinh này sao?


Hương thơm ngọt ngào của đám thạch thảo thoang thoảng trong không khí giúp Thiên Yết xua tan cơn phiền muộn đang mấp mé muốn ghé thăm. Cô chuyển sự chú ý của mình về bó hoa trên tay, hài lòng đưa sát lên mũi hít một hơi, thưởng thức thứ mùi khiến người khác dễ chịu này.

Những tiếng bước chân đều đều vang lên ngày càng gần chỗ mình đang đứng khiến Thiên Yết chú ý. Khẽ liếc mắt về hướng âm thanh phát ra, đầu mày cô nhướn lên tỏ vẻ bất ngờ nhưng lại nhanh chóng trở về bộ dạng điềm tĩnh mà tiến về phía trước.

Thiên Yết vừa đi vừa ngắm nghía đám thạch thảo, vờ như bản thân không hề biết đến sự hiện diện của hai người đã từng rất thân thuộc ở trước mặt. Đến khi cô đã lướt qua bọn họ được vài bước thì một âm giọng trầm có chút bất mãn vang lên:


"Người không định chào nữ hoàng sao?"

"Tại sao ta phải làm vậy?"

Bình thản đáp câu hỏi của Cự Giải nhưng Thiên Yết vẫn không có ý định quay lại nhìn lấy hai người quen cũ một cái. Cô giữ nguyên tư thế quay lưng về phía họ, dùng thái độ lạnh nhạt tiếp tục cuộc trò chuyện:

"Chắc các ngươi đã biết thân phận thật sự của ta rồi nhỉ. Vậy thì tại sao ta phải ra vẻ cung kính với nữ hoàng của ngươi đây?"

"Người..."

Sắc mặt Cự Giải trông khó coi vô cùng, mọi bực tức đều hằn rõ lên trán. Lúc định đôi co lại với Thiên Yết vài câu thì liền bị Kim Ngưu ngăn cản.

"Hiếm khi thấy chị có nhã hứng ra ngoài dạo chơi như hôm nay đấy. Chị có muốn hôm nào đi một vòng quanh thủ đô không?"

Kim Ngưu ngỏ lời. Từng câu chữ mang theo sự mong đợi, hi vọng rằng Thiên Yết sẽ thôi không xa cách mà đồng ý.


"Ta cảm tạ ý tốt của bệ hạ! Nhưng ta chẳng muốn nhìn thấy đường phố ngập tràn những con quỷ của người cùng nỗi sợ hãi thường trực trên gương mặt của dân chúng một tí nào cả. Xin lỗi vì đã làm người mất hứng!"

Tới đây thì Thiên Yết không thèm khách sáo với Cự Giải hay Kim Ngưu nữa, cũng chẳng muốn ở lại đây thêm chút nữa. Cô toang bước đi về trước, vội vàng rời khỏi trước khi hai người kia kịp nói thêm điều gì.

"Chị định cứ thế mà coi nhau là người dưng sao, Thiên Yết?"

Đối mặt với câu hỏi hết sức vô nghĩa kia của Kim Ngưu, Thiên Yết rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay sang chất vấn ngược lại đối phương.

"Chuyện này thì các ngươi phải tự hỏi bản thân mình chứ? Bệ hạ? Tướng quân?"

Lần lượt liếc mắt tới người Kim Ngưu và Cự Giải, Thiên Yết gằng giọng. Nỗi thất vọng thoáng qua bên dưới đáy mắt. Cô kỳ thực chẳng còn sức tiếp tục đoạn hội thoại giả tạo này nữa. Ném ánh nhìn chán ghét về phía hai người bạn cũ, không nói một lời mà trực tiếp bỏ đi không ngoảnh đầu.
Ánh mắt Kim Ngưu đượm buồn, luyến tiếc nhìn theo bóng lưng vừa khuất sau ngã rẽ hành lang của Thiên Yết. Cái thở dài ngao ngán là điều không thể tránh khỏi kế sau. Mi mắt Kim Ngưu nặng trĩu, ủ rũ cụp xuống. Hồi lâu vẫn không thấy cô chịu lên tiếng khiến Cự Giải sốt ruột. Anh lay nhẹ vai Kim Ngưu, ân cần hỏi han:

"Có phải lại đau đầu nữa rồi không?"

Lúc này, Kim Ngưu mới hồi tỉnh lại từ dòng suy nghĩ miên man chảy qua tâm trí. Cô lắc đầu bảo Cự Giải tiếp tục cùng mình đi tới thư phòng tìm thêm bản đồ của các lục địa.

Thiên Yết xoay một vòng qua lại chiếc bình hoa thạch thảo mình vừa cắm, tỉ mỉ tỉa bớt những nhánh hoa gãy rụng thừa thãi. Khi đã hài lòng với mọi thứ liền vui vẻ đặt thành quả của mình lên chiếc tủ kê sát cửa sổ, cho đám thạch thảo hưởng ánh nắng mặt trời.
Cô ưng ý ngắm những đóa hoa nhỏ bé kia đung đưa theo gió mà tủm tỉm cười. Nhưng nụ cười ấy nở trên môi chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng lụi tàn. Thiên Yết bỗng chốc thẫn thờ trong giây lát. Cảnh tượng bấy giờ rất giống với ngày xưa, khi Trăng Máu chưa xảy ra, cô và Bảo Bình từng cùng nhau trò chuyện cắm hoa rất vui vẻ.

"Không biết Bảo Bình và mọi người bây giờ như thế nào rồi."

Vào những ngày u ám, tương lai mịt mù này thì Quang Nam và Lâm Vy lại bất ngờ đón chào một sinh linh nhỏ đến với mình. Lâm Vy được Bảo Bình chẩn đoán rằng thai nhi trong bụng đã được hơn hai tháng. Tức là bé con đã xuất hiện được vài tuần trước đám cưới giả của Bảo Bình và Song Ngư.

Cảm xúc của Quang Nam vui buồn lẫn lộn. Anh không sao kể hết sự hân hoan, vui sướng trong lòng. Lúc nhận được tin liền bế bổng Lâm Vy lên xoay vòng, hôn lấy hôn để lên khắp mặt mũi cô trước sự chứng kiến bất đắc dĩ của Lâm Sang và Bảo Bình.
Nhưng khi nhìn vào thực tế hiện tại thì Quang Nam lại khẽ sợ sệt. Tuy không biểu lộ ra bên ngoài nhưng Lâm Vy cũng ngầm ý thức được khi anh thoáng chốc sững người, đặt cô xuống đất rồi đột ngột trao cho cô một cái ôm thật chặt. Ấm áp và an toàn vô cùng.

Lâm Vy hiểu Quang Nam lo sợ chuyện gì. Đứa con của hai người đến quả thật là không đúng lúc. Quả thật là vậy khi trong tương lai, chiến tranh lại sắp nổ ra. Không ai biết được thời khắc tiếng chuông chết chóc ấy vang lên nhưng chắc chắn nhân loại sẽ không thể tránh khỏi tai họa này.

Đứa bé kia cũng chẳng biết là phước lành trời ban hay điểm yếu chí mạng của họ sau này nữa.

Quay về thời điểm hiện tại, để giữ gìn sức khỏe của mình cũng như thai nhi, Lâm Vy đã sớm lui về hậu phương, chăm lo cho những bệnh nhân mà Souman tiếp nhận mỗi đợt trinh sát về.
"Chị đừng có cố gắng quá sức nữa đó nha!"

Bảo Bình sốt sắng đi rót một cốc nước cho Lâm Vy. Cô rõ ràng là đã dặn trong khoảng thời gian này đừng nên làm việc gì quá nặng ảnh hưởng đến sức khỏe của cả mẹ và bé rồi cơ mà. Nhưng Lâm Vy lại hăng hái làm việc quá mức khiến bản thân nhức đầu, chóng mặt xém ngất đi ở ngoài vườn rau.

"Chị biết. Nhưng cứ phải ở yên một chỗ thì chị không tài nào chịu nổi được."

Đón lấy cốc nước từ tay Bảo Bình, Lâm Vy chỉ biết cười xòa cho qua chuyện. Thời tiết hôm nay oi bức hơn mọi ngày khiến cô cảm thấy bứt rứt, khó chịu trong người. Định ra tưới rau xong xuôi sẽ đi nghỉ sớm thì đột nhiên đầu óc quay cuồng, choáng váng không thôi. May mà có Sư Tử đi ngang qua, nếu không có lỡ bị té thì lại không hay.

"Đột nhiên không được ở hàng tiền tuyến nữa thì mỗi ngày trôi qua đều trở nên nhàm chán. Chỗ nào không được đi, cái này không được làm. Biết bao nhiêu quy tắc dồn ép chị lắm em có biết không?"
Lâm Vy càng nói càng hăng. Diễn tả bản thân bị dồn vào thế bí, nghe đáng thương vô cùng. Bảo Bình còn ngỡ nếu không phải chị ta đang giở thói nhõng nhẽo thì chắc hai hàng nước mắt đã sớm lăn dài hai bên má rồi.

"Có chơi có chịu. Đừng có mà khóc lóc với em! Nhớ từ đây đến tối phải nghỉ ngơi đó, không được làm việc gì nữa."

Bảo Bình nghiêm giọng dặn dò Lâm Vy. Để một dĩa dưa hấu cắt sẵn lại trên bàn cho cô rồi rời đi tiếp tục công việc dang dở của mình.

Nhớ đến những lời than thở ban nãy của Lâm Vy, Bảo Bình có chút buồn cười. Nghĩ thầm trong bụng, mẹ con chị ta mà có mệnh hệ gì thì chắc chắn cô sẽ bị Quang Nam đem ra cúng tế luôn mất. Tốt nhất vẫn nên kìm kẹp Lâm Vy từ bây giờ.

Từ khi ngẫu nhiên gặp mặt Thiên Yết ở hành lang lúc nãy, Kim Ngưu luôn trong trạng thái lơ đãng với mọi thứ xung quanh. Cô không thể nào tập trung lâu vào những dòng chữ hay những bản đồ được vẽ trong những cuốn sách dày cộm mà Cự Giải đưa đến.
Cự Giải ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát biểu hiện của Kim Ngưu nãy giờ cũng hiểu được chút nào tâm trạng hiện giờ của cô. Thái độ gay gắt của Thiên Yết đối với họ như vậy là điều hiển nhiên.

Suy cho cùng, thì chẳng ai có thể nghĩ đến chuyện một ngày nào đó họ sẽ phản bội loài người và tuyên chiến với Mặt Trời chứ. Cũng chẳng mấy ai có thể chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng được.

Cứ ngỡ cắt đứt với mọi người vào hôm đó thì sẽ không phải nhìn thấy nhau nữa, đỡ đi được phần nào cảm giác tội lỗi. Ai ngờ Thiên Yết mới chính là hôn thê kiếp trước của Thần Chết. Bảo Bình hóa ra chỉ là tạo hình do cô nhào nặn để chạy thoát khỏi Tuấn Dương thôi.

Dẫn đến chuyện Thiên Yết, lý trí hay ý chí và con tim đều đồng loạt kiên quyết không muốn quay về thân phận thật sự của mình. Mang theo nỗi thất vọng về Kim Ngưu và anh, tự nguyện thay Bảo Bình bước vào địa ngục cùng Tuấn Dương.
Dù biết là nếu có lỡ chạm mặt nhau trên đường thì khó có thể thân thiết được như trước. Nhưng anh không nghĩ rằng nó lại nặng nề đến thế. Cảm xúc của con người chỉ khiến họ trở nên phiền muộn hơn thôi.

"Cao tướng quân sao rồi?"

Kim Ngưu bỗng cất tiếng hỏi, ngẩng mặt lên nhìn Cự Giải. Anh không vội trả lời, chầm chậm sắp xếp lại những cuốn sách theo thứ tự mà chúng nên có từ ban đầu.

"Tuấn Dương tạm thời có thể kiểm soát được cậu ta."

"Tạm thời sao?"

Gương mặt bầu bĩnh kia hiện lên sự bất an. Vậy khả năng một ngày đó Nhân Mã sẽ giật đứt dây cương từ tay Tuấn Dương rồi hóa điên nữa là còn rất cao sao?

Tuy nói con trai trưởng mỗi đời của dòng tộc nhà họ Cao có giao ước phục tùng với Thần Chết. Nhưng sự khát máu của Nhân Mã ngày đó đối với Kim Ngưu mà nói có khi còn vượt qua cả sự hỗn loạn mà Tuấn Dương tạo ra.
Ít nhất thì mỗi con quỷ mà hắn thu về từ nhà họ Cao vẫn còn phần con người bên trong mình. Nhân Mã thì khác. Anh ta đã không còn trái tim. Hoàn toàn mất hết nhân tính. Chỉ còn bản năng săn mồi nguyên thủy của loài động vật ăn thịt cùng khao khát máu tanh vấy bẩn đôi tay của loài quỷ.

"Đừng lo nghĩ nhiều quá! Cậu ta sẽ không sao đâu."

Cự Giải dịu dàng xoa đầu Kim Ngưu, làm dịu đi những cơn sóng trong lòng cô. Song trong đáy mắt của mình lại hiện lên thứ xúc cảm mập mờ của nỗi khiếp sợ.