[12 Chòm Sao] Phi Thường

Chương 18



Cả hai đối thủ lao vào nhau bằng tốc độ cực đại. Lần này con quỷ dưới sự điều khiển của Tử Kiệt có tốc độ vượt trội so với con lúc nãy, di chuyển đều được tính toán tỉ mỉ. Không chỉ vậy, sức mạnh của nó khiến Bạch Dương khó khăn đối phó hơn nhiều.

Tuy vậy Bạch Dương cũng không yếu thế. Miệng nhếch lên một đường thích thú, đã lâu không được tung sức thoải mái như vậy. Tìm được đối thủ như vậy khiến cậu càng hứng chí, động tác cũng vì vậy thuần thục và chính xác hơn. Càng đánh cậu càng tăng thêm lực.

Tử Kiệt cũng sớm đã cười, vẻ hứng thú cũng tăng thêm. Nếu đây là một buổi luyện tập sức mạnh thì cần tận dụng tốt. Cậu cũng chẳng có chút ác cảm gì với Bạch Dương. Đó là bạn của Ma Kết, còn là đối thủ ngang tầm với cậu. Nếu cậu với Ma Kết thân hơn một chút thì... Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ vẩn vơ. Nếu lơ là dù chỉ một chút thì người thua sẽ là cậu.

Theo sự điều khiển của Tử Kiệt, con quỷ tấn công và phòng thủ nhịp nhàng, khó có thể tìm thấy sơ hở.

Roẹt. Tiếng động vang lên, cánh tay con quỷ đứt lìa trong khi Bạch Dương bị cào một vết vào bụng. Bạch Dương nhíu mày, đến lúc kết thúc rồi. Thanh kiếm bùng cháy dữ dội được Bạch Dương nâng ngang ngực. Con quỷ cũng bùng lên sát ý chuẩn bị kết liễu đối thủ. Hai cái bóng lao vào, lướt qua nhau.

Xoẹt. Con quỷ bị cắt làm đôi, lam kiếm cũng biến mất. Bạch Dương nhìn tay mình, lại nhìn con quỷ thu lại thành khối đen trở lại dưới chân Tử Kiệt đã bị thương ở cánh tay. Chắc là cậu ta đã đồng hóa con quỷ với cánh tay để điều khiển. Nhưng vết thương đó khá nhỏ, chứng tỏ cậu ta không đồng hóa nhiều. Vết thương đó nhanh chóng lành lại sau khi được một con quỷ ăn linh lực mà Tử Kiệt tạo ra "ăn".

Lại nhìn xuống bụng mình, Bạch Dương bắt đầu thấy đau. Nếu là vết thương bình thường sẽ tự động lành lại, nhưng do linh lực thì không. Bỗng con quỷ ăn linh lực xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu suýt thì gϊếŧ nó (nó không có khả năng tấn công hay phòng thủ). Con quỷ ăn phần linh lực của vết thương rồi biến mất, vết thương nhanh chóng liền lại. Tử Kiệt cười nhẹ:

- Vậy...

- Chúng ta hòa, lần khác tái chiến vậy. – Bạch Dương hững hờ nói, quay người rời khỏi sân đấu, không quên nói nhỏ. – Dù sao thì cũng cảm ơn.

Đằng nào thì cậu cũng được điều trị khi vào phòng y tế, nhưng đối với lòng tốt của người ta thì cũng nên cảm ơn. Bạch Dương cậu vốn là người chuyện nào ra chuyện đó mà.

Vừa về đến lớp đã nhận được ánh mắt soi mói của đám bạn, Bạch Dương nhăn mặt. Tuy muốn thắng cơ mà vẫn trở về tay không, cũng thật là ngại đi. Kim Ngưu chớp chớp mắt nhìn cậu:

- Rồi hai đứa mày đấu kiểu gì mà cứ thế đi ra, làm ban giám khảo nghệt mặt ra kìa.

Bạch Dương a lên một tiếng, đúng là lúc nãy chỉ thỏa thuận với nhau, chưa tuyên bố gì.

- Thôi kệ đi, dù sao thì mừng trở về mà không thua.

Nhân Mã khoác vai Bạch Dương cười rạng rỡ làm cậu cũng híp mắt cười theo. Cả đám lại cười nói rôm rả, bị bọn còn lại trong lớp ngứa mắt, mượn cớ ăn mừng đè bẹp chúng nó.

Cô Băng Ngọc gật đầu hài lòng, lại liếc nhìn Vũ Phong – chủ nhiệm A1 đắc ý. Chỉ thấy Vũ Phong không nói gì, cũng không biểu hiện gì đặc biệt. Khuôn mặt lúc nào cũng giữ vẻ trầm ngâm có phần lạnh lẽo.

Phần đấu giao hữu giữa các lớp. Kết quả bốc thăm là 4 lớp: A4, A5, A8, A10. Thấy không có lớp mình, A12 thở phào tìm chỗ nghỉ ngơi, xem lớp khác đấu. Bọn thi đấu đã mệt, bọn xem còn mệt hơn. Vừa hồi hộp vừa lo... mất tiền. Đứng nhất tiền thưởng cũng được kha khá, cơ mà nếu có hai lớp đứng nhất không biết có giảm đi không.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến phần công bố kết quả.

Thầy Anh Hùng – tổ trưởng tổ thể dục đứng lên phát biểu:

- Trước khi công bố kết quả và khen thưởng, thầy chúc mừng các em và rất vui vì các em đã đóng góp cho đại hội thể thao những giây phút tuyệt vời. Giờ là kết quả của đại hội:

Phần 1: Thể thao không pháp thuật

+ Nhất: 12A1

+ Nhì: 12A2, 12A12

+ Ba: 12A5

Phần 2: Đấu bóng trên không

+ Nhất: 12A12

+ Nhì:12A1, 12A7

+ Ba: 12A2

Phần 3: Đấu đối kháng

+ Nhất: 12A1, 12A12

+ Nhì: 12A2

+ Ba: 12A7

- Như vậy, vị trí quán quân thuộc về hai lớp 12A1 và 12A12. Xin chúc mừng hai lớp. Phần thưởng năm nay có chút thay đổi so với khóa trước, chính là giải nhất sẽ được thưởng một chuyến đi chơi tới đảo Cổ Tích thuộc sở hữu của nhà trường.

Sau 3 giây im lặng là một tràng những tiếng la hét kích động. Ai chẳng biết tài chính nhà trường là một ẩn số, và đảo Cổ Tích tuyệt vời như thế nào. Không ngờ năm nay may mắn như vậy, khỏi nói cũng biết các lớp khác ghen tị thế nào và hai lớp kia vui mừng ra sao.

- Chuyến đi sẽ bắt đầu vào tuần sau, trong vòng 5 ngày, trước khi hoạt động chính của trường (thu gom rub) diễn ra.

------------------------- 

Đúng 7:00 sáng, tất cả mọi người đều có mặt chuẩn bị cho chuyến du lịch tới đảo bằng tàu thủy. À, không phải tất cả.

- Cho thêm 1 phút nữa.

Giọng cô Ngạn Linh vang lên đầy sát khí khiến đám học viên thầm nuốt nước bọt, nhất là 12A12. Nếu 1 phút nữa không xuất hiện thì bọn nó sẽ là kẻ thế mạng mất. Và tội đồ đó không ai khác ngoài...

- Hộc hộc, tôi xin lỗi, đến hơi muộn.

Cô Băng Ngọc thở dốc bước ra từ cánh cổng không gian. Đúng hôm nay lại dậy muộn mới xui xẻo chứ. Cô Ngạn Linh sát khí lại càng dày đặc, cô chú trọng nhất là thời gian mà cái con người kia...

- Hơi muộn hả? Có biết tất cả phải chờ cô bao lâu không? TẤT CẢ.

- Thôi được rồi, đến giờ rồi, mọi người lên tàu nhanh thôi.

Thầy Anh Hùng lên tiếng giải vây, chỉ sợ cô Ngạn Linh xông lên cạp đầu cô Băng Ngọc mất. Thấy Ngạn Linh đã thôi lườm mình, cô Băng Ngọc lấy lại hình tượng, e hèm 1 tiếng, lơ đi ánh mắt khinh bỉ đám học trò mất nết nhìn mình, chỉnh đốn hàng ngũ.

Con tàu tuy không phải to khủng bố nhưng cũng đủ rộng cho 1000 hành khách thoải mái. Không nói tới nội thất sa hoa, sang trọng trên tàu cũng đủ mua một khu trò chơi lớn. Bọn nó tuy không phải nhà nghèo hay khó khăn gì, nhưng mà đẹp thì vẫn phải trầm trồ nhìn ngó khiến đám A1 nhìn với ánh mắt coi thường.

Vấn đề này phải kể đến Thiên Yết. Tuy là đang say mê ngắm mấy món đồ có giá trị cao, nhưng với lòng tự trọng cao ngất ngưởng (?), thấy ánh mắt bọn A1 nhìn mình thì nhướn mày:

- Muốn ngắm trai đẹp thì đưa tiền trước.

Nghe vậy bọn A1 xì dài khinh bỉ rồi quay ngoắt sang chỗ khác. A12 được phen cười nắc nẻ. Sau khi lên tàu, bọn nó sẽ được chia phòng. May là hai lớp ở hai khu riêng biệt, nếu không ra vào nhìn mặt nhau chắc cũng tức chết mất.

Lại nói A1 ghét A12 là chuyện mấy đứa chăm ngoan học giỏi ghét mấy đứa phá phách còn vênh váo. Còn A12 ghét A1 là ghét mấy đứa giỏi mà chảnh chó. Vậy là hai lớp cứ gặp nhau là ngứa mắt, giờ đi du lịch còn đi chung thì cảm thấy độ vui giảm phân nửa.

Đến giờ ăn, cả hai lớp cùng tới phòng ăn. Bọn nó đi theo nhóm, Thiên Bình có nhiệm vụ tìm chỗ. Cô tia được một bàn có phong thủy đẹp liền nhanh chân tới đó. Chỉ là vừa kéo ghế định ngồi xuống đánh dấu lãnh thổ thì chớp mắt đã hiện ra một người ngồi trên ghế. Phép dịch chuyển?

Thiên Bình cau mày nói nhẹ:

- Này, không thấy tôi lấy chỗ này trước à?

Cô bạn kia nghe vậy nở nụ cười thách thức:

- Gì? Ai ngồi trước là của người đó thôi.

Thấy mặt Thiên Bình đen lại, Sư Tử vội kéo con bạn lại.

- Thôi, ngồi chỗ khác cũng được. Đâu thiếu bàn.

Tuy cũng đi theo đám bạn ra bàn khác nhưng Thiên Bình cô là người có thù nhất định phải trả, hừ nhớ đấy.

Thức ăn ở đây cũng gọi là tuyệt hảo đi. Bọn nó trò chuyện rôm rả. Phòng ăn ồn ào đa phần chính là lối nói "không to không phải người" của 12A12. Sau khi đã no nê cả bọn ra về. Chưa đầy 3s Thiên Bình đã tia được con bé "có duyên" nào đó dám gây thù chuốc oán với kẻ thù dai số một lớp 12A12. Cô tiếp cận đối phương một cách nhẹ nhàng nhất có thể, và... Oạch. Cô gái xấu số ngã sấp mặt ngay trước bàn dân thiên hạ. Thiên Bình chớp mắt, thản nhiên:

- Ầy, đi đứng phải nhìn đường chứ. Thấy quả báo không?

Vừa tức vừa xấu hổ, chưa kịp để bọn bạn bất bình hộ, cô gái đó đã quay ra gằn giọng:

- Là cô cố tình gạt chân tôi.

Thiên Bình vẫn giữ vẻ mặt đó, như trêu tức:

- Thế hả? Là tôi để chân ở đó, cô vấp vào mà. Tôi còn chưa bảo cô phải xin lỗi vì đá vào chân tôi đấy.

- Này, rõ ràng là cô thấy Miên Ly đi qua bước lên cố tình để cậu ấy vấp vào.

Cô bạn bên cạnh lên tiếng bênh vực, tố cáo hành động không có gì là vô ý kia.

- Thì tôi tưởng không cần biết cô có bước qua đó không nhưng cứ đặt chân vào trước thì là chỗ của mình. Tôi bước vào chỗ đó trước thì cô phải tránh đi chứ, còn cố tình bước vào.

Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Miên Ly mặt xám xịt. Rõ ràng là trả đũa vụ lúc nãy. Uất ức nhưng không thể nói được gì, dù gì thì lý lẽ kia cũng là do cô nói trước, vì vậy đành tức giận bỏ đi.

"Đúng là Thiên Bình, thâm thật. Đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với nó." - Suy nghĩ của năm đứa bạn thân sau khi chứng kiến một màn kia.

Nhưng xích mích "nhỏ" đó cũng làm bùng lên ngọn lửa hận thù giữa hai lớp. Chúng nó lườm nhau lác mắt, nhưng cũng vì ăn xong gần hết nên chưa có gì (hai bạn lớp trưởng đã ăn xong nên không ở đó). 

Hiện tại 12 đứa đang ngồi trên mạn thuyền ngắm cảnh tán dóc. Sau khi cười không thấy mặt trời đâu với câu chuyện của Thiên Bình do thánh thêm mắm dặm muối Song Tử kể, Bạch Dương hào hứng:

- Tối nay có tiệc đấy.

Kim Ngưu phấn khích:

- Có được mặc đồ đẹp không nhỉ?

- Mơ đi con. Chỉ các thầy cô mới được mặc tự do, còn bọn mình mặc đồng phục lễ hội của trường. – Ma Kết tạt thẳng xô đá vào mặt con bạn.

- Lại có chỗ để phá rồi.

Nhân Mã xoa xoa cằm cười hềnh hệch như thằng ngu mà cứ tưởng mình tỏ ra nguy hiểm. Sư Tử bên cạnh ngứa mắt đập cho một cái cho tỉnh ngộ.

- Ừ ừ. – Bạch Dương đương nhiên cũng tham gia.

- Tao đi với.

Song Ngư hào hứng cùng hai đứa kia lên kế hoạch. Cự Giải thở dài:

- Có làm gì cũng chừa tao ra, liên lụy đến tao thì liệu hồn.

Trong khi Kim Ngưu đang phàn nàn vì không được mặc đồ tự chọn thì Thiên Bình quay qua giá vẽ họa lại cảnh biển tuyệt đẹp trước mặt.

Đúng là tài năng của họa sĩ mà. Sư Tử nhâm nhi cốc nước cảm thán. Mấy đứa còn lại tụ tập tám chuyện đợi tới buổi tiệc.