[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 11



Trời bắt đầu tối, học sinh của D.S đã về từ rất lâu rồi, thậm chí người trong hội học sinh cũng đã về hết. Văn phòng hội học sinh vẫn sáng đèn nổi bật trong dãy nhà tối om.

Người con gái trong phòng vẫn tập trung vào đống giấy tờ trên bàn mặc kệ thời gian cứ chầm chậm trôi. Diệp Ma Kết đau đầu nhìn bảng kế hoạch trong tay, kỳ thi hết học kỳ I sắp tới sau đó lại còn có lễ hội D.S, rồi giải thể thao giữa các lớp. Một đống các kế hoạch đang đợi cô sắp xếp.

Ma Kết buông tờ giấy xuống, nhắm mắt tựa lưng vào thành ghế gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Cạch"

"Muộn rồi đấy."

Giọng nam mang âm điệu lười biếng quen thuộc vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Cô mở mắt, trên bàn một cốc nước nóng với làn hơi mờ ảo đang từ từ bốc lên, Ma Kết ngước mắt về phía trước, người con trai ngồi trên ghế Hội trưởng đưa tay vuốt tóc làm nó rối tung, ánh mắt hướng về phía cửa sổ.


"Cảm ơn. Muộn thật nhưng cậu cũng chưa về mà, Bạch Dương."

Vừa nói Ma Kết vừa cầm chiếc cốc lên, hơi ấm từ thành cốc lan sang bàn tay lạnh giá, dòng nước ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong cơ thể bất giác khiến tâm trạng cô gái thoải mái hơn nhiều.

"Tôi đợi cậu về cùng."

Nghe thật lãng mạn phải không? Lại còn có mùi thính ở đây nữa!

Ma Kết tất nhiên không nghe ra điều đó, cô quen tên này đủ lâu để biết tên bất cần này chẳng bao giờ làm mấy điều nhàm chán như vậy.

"Nếu nó là thật, cậu làm tôi sợ đấy."

Bạch Dương gác tay sau đầu đơn giản đáp: "Vậy sao!? Tôi ngủ quên, giờ mới dậy."

"..."

Hoàng Bạch Dương chưa bao giờ nghiêm túc, thậm chí tính cách của cậu làm người ta chẳng thể phân biệt nổi cậu đang nói thật hay nói dối.

Bạch Dương có năng lực, điều này Ma Kết sẽ không phủ nhận nhưng cậu ta lại lười biếng, làm việc tùy hứng. Vậy nên Ma Kết không hiểu tại sao người bất cần như Bạch Dương lại đồng ý ngồi vào chiếc ghế hội trưởng.


"Tôi về đây, cậu có định về luôn không?"

Ma Kết ngước nhìn đồng hồ treo tường, 6 giờ 30 phút. Đúng là khá muộn rồi!

"Tôi thu dọn đồ chút rồi sẽ về ngay."

Ma Kết sắp xếp đồ xong vẫn thấy Bạch Dương đứng khoanh tay dựa lưng vào tường cạnh cửa ra vào. Cô ngạc nhiên hỏi:

"Cậu chưa về sao?"

"Tôi đã nói đợi cậu cùng về, không phải sao?"

"...Cậu nói thật hả?"

"Tối rồi, cậu muốn về một mình thật à?"

Bạch Dương nói đúng, bình thường dù về muộn nhưng Ma Kết rất ít khi về một mình, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô tựa như một mầm non nhỏ bé xanh mướt nhú khỏi mặt khô cứng.

Ma Kết nhìn lên Bạch Dương, tựa như vệt sao băng vụt sáng trong giây lát rồi biến mất vĩnh viễn vào màn đêm tăm tối. Sao cô lại quên mất cậu ta là Hoàng Bạch Dương cơ chứ. Ma Kết sẽ không đặt niềm tin vào một người không bao giờ nghiêm túc như cậu ta. Dù sao thì, nhà Bạch Dương và Ma Kết cùng một hướng, chẳng có gì là lạ cả. Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người về cùng nhau.


Diệp Ma Kết chính là kiểu người khô khan và cứng nhắc đến mức tiêu cực, luôn áp đặt suy nghĩ của bản thân để giải thích cho hành động của người khác.

Bạch Dương trừ bỏ những lúc không nghiêm túc thì cũng không đến nỗi, chỉ là phần lớn thời gian cậu ta đều tỏ ra không quan tâm. Ở đâu đó, có lẽ, Hoàng Bạch Dương giống như một ngôi sao băng, xinh đẹp nhưng chỉ tồn tại trong tích tắc. Thái độ của cậu dù là quan tâm, lo lắng hay trêu đùa thì cũng chỉ tồn tại trong giây lát rồi cứ thế biến mất vào màn đêm tăm tối và vô tận.

Khó hiểu là từ chính xác nhất dùng để miêu tả về mối quan hệ giữa hội trưởng và hội phó của D.S.

Chẳng ai có thể tin rằng, hội trưởng và hội phó luôn chống đối nhau lại có những giây phút như thế này. Nó bình yên đến mức không chân thực, có thật sự là quan tâm đến nhau hay không, người trong cuộc cũng chẳng dám khẳng định, chỉ đơn giản là tiếp nhận điều đó thôi.
Đèn trong phòng đã tắt, sân trường D.S một vài bóng đèn được thắp lên đủ để nhìn thấy đường đi. Đôi nam nữ dắt xe song song bước ra khỏi cổng trường.

Thành phố đã lên đèn, nhiệt độ buổi tối đã giảm đi vài độ, cái giá lạnh như tăng lên thấm vào từng nấc da thịt để hở.

"Đúng rồi, Dương Xử Nữ là bạn thân của cậu phải không?"

Bạch Dương bình thản hỏi một câu không liên quan.

Ma Kết khẽ chau mày, cậu ta từ khi nào lại quan tâm đến Xử Nữ, hơn nữa bạn thân của cô không phải kiểu người để cho người khác dễ dàng chú ý. Bọn họ đã gặp nhau rồi?

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Không có." Dừng lại vài giây rồi như nhớ ra điều gì vui vẻ lắm, Bạch Dương nói tiếp: "Chỉ là cô bạn của cậu rất thú vị đấy."

Điều này còn cần cậu nói sao? À không đúng, lần này Ma Kết phải quay sang nhìn Bạch Dương. Nửa gương mặt dưới ánh đèn vàng dịu êm tăng thêm phần quyến rũ, khóe môi như nhếch lên một nụ cười đầy tính toán khiến cho khuôn mặt cậu ta thêm mờ ảo, mang đến cảm giác không chân thực.
Đột nhiên, Bạch Dương quay sang cười cười, đôi đồng tử u tối được che dấu khéo léo dưới nét cười càn rỡ đánh lừa cảm giác của người khác.

Không một ai có thể nhận ra, đáy mắt Bạch Dương từ lâu chỉ còn là một mảng bóng đêm ảm đạm, không lấy một tia sáng.

"Cậu có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ?"

Về việc cậu và Xử Nữ nói chuyện với nhau ư?

"Vì điều gì?"

Khóe miệng Bạch Dương lại nâng lên một nụ cười: "Cậu biết không Ma Kết, cậu đóng kịch rất tệ đấy."

Không thể nào!

"...Đến nhà tôi rồi, tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt."

Ma Kết nhìn theo bóng lưng cao gầy thẳng tắp của thiếu niên đang đi xa dần, bất giác cảm thấy bóng lưng ấy hình như rất cô độc.

Ma Kết không hề biết, không phải cô đóng kịch tệ, mà là từ rất lâu rồi Bạch Dương đã sớm nhận ra được cái mặt nạ cô đang mang. Nếu biết được bản thân đã bị nhìn thấu, Diệp Ma Kết sẽ rất khó chịu.
Rất nhanh gạt Bạch Dương ra khỏi suy nghĩ, dắt xe vào trong nhà, tối nay cô còn rất nhiều việc phải làm.

[...]

Căn bếp nhỏ xinh đầy mùi thức ăn thơm phức khiến cho không khí trở nên ấm áp hơn. Cô gái trong bếp nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn, từng động tác đều rất linh hoạt giống như đã thành thói quen.

"Chào buổi sáng, chị."

Lăng Bảo Hân-15 tuổi, em gái Lăng Bảo Bình gương mặt vẫn còn ngái ngủ, đưa tay lên dụi dụi mắt bước vào nhà bếp.

Bảo Bình quay lại cười dịu dàng với cô em gái, giọng nói vừa trách móc vừa quan tâm: "Hân, sao em dậy sớm thế?"

Bảo Hân giọng điệu như bà cụ non, trêu trọc chị mình: "Cũng 6 giờ rồi đấy ạ, còn sớm gì nữa đâu, bà chị của em."

"Rồi, rồi, thế vào đây giúp chị chút."

Bảo Hân nhanh chóng chạy lại dọn dẹp bếp giúp Bảo Bình: "Ủa, nhóc con kia chưa dậy à?"
"Thôi nào để cho nó ngủ thêm một lúc nữa đi dù gì cũng là mùa đông mà."

"Đấy, chị cứ thế bảo sao nó chẳng sinh hư."

Bảo Bình cười bất đắc dĩ nhìn cô em già trước tuổi của mình: "Được rồi thằng nhóc mới có 5 tuổi thôi mà, khó tính quá đấy."

Bảo Hân  cùng chị gái dọn đồ ăn lên bàn không quên hậm hực nói: "Hứ, riết rồi để nói trèo lên đầu lên cổ hai chị em mình."

"Lát em lên gọi cả mẹ nữa nhé! Bây giờ chị phải đi học rồi."

"Mẹ hôm qua lại về muộn ạ?"

Bảo Bình thở dài, trong một giây sự mạnh mẽ đầy sức sống luôn thường trực trong người cô như bị rút cạn.

"Ừ, 11 giờ."

"Chưa đến 6 rưỡi mà, chị đi học sớm thế?"

"Nay đến lượt chị trực nhật, thế nhé chị đi chuẩn bị đây."

Nói rồi Bảo Bình đi vào phòng mình mặc thêm áo đồng phục cầm cặp chạy ra ngoài dắt xe không quên nói "Chị đi học đây".
Bảo Hân nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi hơi héo đi trong mắt hiện lên sự đau lòng.

Chị gái cô luôn mạnh mẽ, lạc quan và vui vẻ như vậy, phải không nhỉ?

Lăng Bảo Bình dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà nhưng bản thân lại không ăn sáng. Cũng đã là thói quen rất lâu rồi.

Bảo Bình bị đau dạ dày.

Mấy hôm nay, sương dày đặc làm hạn chế tầm nhìn.

Khuôn mặt thiếu niên đẹp trai không dấu được vẻ mệt mỏi, ánh mắt dịu dàng thường ngày nhuốm thêm một tầng mơ màng, vài sợi tóc đen ướt sương rơi xuống trán che đi ánh mắt người làm con gái điêu đứng vô tình tăng nét quyến rũ, mê hoặc.

Tống Thiên Bình chầm chậm đạp xe chở cô bạn thanh mai, ngáp đến lần thứ ba. Tối qua cậu ngủ rất muộn, vốn định sáng ngủ thêm một chút thì nhớ ra Song Ngư phải đi trực nhật.
Song Ngư trên đầu đội một chiếc mũ phớt nam, chiếc mũ sụp xuống che đi nửa gương mặt làm cô chốc chốc phải dùng tay kéo nó lên. Cô gái ngồi sau xe vui vẻ huyên thuyên đủ thứ trên đời, thấy người phía trước đột nhiên không nói gì nữa thì ngước lên.

Ánh mắt thiếu nữ ôn hòa chứa đựng những tình cảm rất đặc biệt, hết mực tin tưởng, tràn đầy yêu thương.

Bóng lưng vững trãi ấy là thứ bảo vệ Song Ngư cả đời, sẵn sàng làm tất cả vì cô.

Bóng lưng ôn nhu ấy là thứ luôn thấu hiểu, mãi mãi là chỗ dựa cho cô.

Cho dù cả thế giới quay lưng lại với Song Ngư thì cậu ấy vẫn sẽ ở bên cô, không bao giờ dời xa cô cả.

Cậu ấy không chỉ là người bạn mà còn là người cô trân trọng cả một đời.

"Nè Cân, nãy giờ có nghe tao nói không hả?"

Thiên Bình cố hết sức tập trung lái xe, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thân thuộc còn hoàn toàn không hiểu cô ấy nói gì.
"Ừ mày cứ nói đi."

"Hứ, tao bảo là mày ướt hết rồi đấy."

"Không sao, ướt một chút lát khô ngay thôi."

"Hay mày đạp nhanh lên đi."

"Không, đạp nhanh nguy hiểm lắm, không thấy rõ gì cả."

Song Ngư xụ mặt thất thểu đáp: "Ừ."

Thiên Bình bật cười, giọng nói có phần trêu trọc: "Lo cho tao thì lần sau bỏ cái tật não cá vàng đi."

Giọng nói ngay lập tức trở lại vui vẻ đến hớn hở, lại còn làm thêm điệu bộ chào quân đội: "Rõ."

Thiên Bình biết rõ cái tính hay quên có phần hậu đậu của Song Ngư mà sửa được thì dám cá nó bỏ luôn cả giá sách trong nhà mất.

"À đúng rồi, chiều mai được nghỉ đi che đống hoa của mày đi."

"Ủa sao vậy?"

Cái giọng ngơ ngác này của Song Ngư thật sự làm Thiên Bình muốn cốc cho vài cái.

"Đồ ngốc, không thấy mấy nay nhiều sương vậy à, hoa sẽ hỏng mất. Mà dự báo nói sương vẫn tiếp tục đến cuối tuần nữa."
Song Ngư gật gù ra vẻ đã hiểu.

Cậu ấy vẫn luôn chu đáo như vậy cho dù đó là điều nhỏ nhặt nhất.

Trong làn sương dày đặc mờ ảo, một nam một nữ thong dong trên chiếc xe đạp cười đùa vui vẻ, ánh nhìn ôn nhu trong đôi mắt nam sinh dường như còn chứa đựng thêm một tình cảm riêng biệt chỉ dành cho cô gái phía sau, mà tâm hồn thiếu nữ đa cảm kia đã hoàn toàn nương tựa vào bóng lưng quen thuộc từ thời thơ ấu ấy.

Hình ảnh đẹp đẽ đó là thứ người ta dùng cả thanh xuân để bồi đắp để rồi mất cả một đời để lưu luyến.

"Chào buổi sáng, Bảo Bình."

Song Ngư lên đến lớp khá ngạc nhiên khi thấy cô bạn đang quét lớp.

"Chào cậu, Song Ngư. À hôm nay tôi đổi phiên trực nhật với Kim Ngọc."

"Ừ vậy hả tôi biết rồi. Thế cậu trực nhật được những gì rồi?"

"Tôi cũng vừa đến thôi, mới quét được một ít chỗ này."
Trong mắt Bảo Bình, Song Ngư là một cô gái rất mong manh thậm chí có phần yếu đuối mà Lăng Bảo Bình lại rất không thích điều này. Cảm giác giống như chỉ cần một cái chạm đủ mạnh thì Song Ngư sẽ tan biến.

Cả hai vừa trực nhật vừa thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, Bảo Bình bỗng nhớ ra:

"À đúng rồi, hình như hôm qua cô Giáo dục bảo lên văn phòng lấy vở nhỉ?"

Song Ngư chớp chớp đôi mắt trong suốt: "Hình như thế."

"Vậy để tôi đi lấy."

"Nhưng mà nhiều lắm đấy, để tôi đi với cậu nữa."

"Thôi cậu ở lại trực nhật nốt đi, tôi bê được mà."

Với lại trông cậu như thế thì mang được bao nhiêu chứ!

Đương nhiên Bảo Bình sẽ không nói ra suy nghĩ này.

Song Ngư nghiêng đầu nhìn theo bóng cô gái đi xa dần, cô ấy thật kỳ lạ.

40 quyển vở mỏng đối với Lăng Bảo Bình là quá đơn giản, không có gì là nặng nhọc cả. Nhưng mang một lúc cả 40 quyển thì đi đứng hơi khó khăn, chồng vở cao quá cằm của cô.
Bảo Bình chậm chạp đi từng bước, bây giờ mà đổ thì mệt lắm.

"Bạn à, tôi có thể giúp bạn không?"

Bên cạnh vang lên một giọng nam trầm ấm nhưng lại khiến Bảo Bình giật mình quay ngoắt sang với ánh mắt cảnh giác.

Bảo Bình đơ người mất năm giây mới nhớ ra đây là người con trai thường xuyên có tên trên diễn đàn cũng là lần đâu tiên cô nhìn cậu ta gần như thế.

"Không cần đâu, tôi có thể bê được."

Ánh mắt này...

"Nhưng mà cậu đang đi rất chậm đó."

Bảo Bình nhíu mày, giọng nói lảnh lót thường ngày bỗng có phần gay gắt hơn:

"Cậu không nghe thấy là tôi nói có thể tự bê được sao?"

"...À, vậy xin lỗi vì đã làm phiền."

Thiên Bình bất ngờ và khá bối rối, cậu chưa bao giờ gặp tình huống kiểu này bao giờ. Không hề nghĩ rằng cô gái này lại tỏ ra khó chịu như vậy. Có phải phản ứng hơi quá rồi không? Đây là phản ứng bình thường khi nhận được sự giúp đỡ sao?
Nó giống như là... một điều gì đó đã từng xảy ra.

Tống Thiên Bình tốt bụng giúp đỡ người khác hoàn toàn không có gì sai, vấn đề là cậu chọn nhầm đối tượng.

"Bảo Bình, chờ tớ với."

Bảo Bình lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nữ phía sau, vui vẻ quay lại cười rạng rỡ: "Xử Nữ, cậu đến sớm vậy!"

Xử Nữ bước đến gần mới để ý thấy bên cạnh còn có thêm một bạn nam nữa. Người con trai dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai vô cùng nổi tiếng trên diễn đàn, ồ là Prince Charming này, thấy cậu ta cũng nhìn mình thì cô cũng gật đầu cho phải phép.

"Hôm nay tớ đi cùng Ma Kết đến sớm, nè đưa đây để tớ bê cho một ít."

Bảo Bình không tốn một giây suy nghĩ: "Được thôi, nhưng mà cậu có mang nổi không cơ?"

"Này nhé, đừng coi thường tớ."

Hai cô gái vui vẻ bước đi để mặc người con trai được phái nữ săn đón nhất đứng bất động trên hành lang đầy sương và gió lạnh.
Gió thổi xào xạc, heo hắt và lay lắt.

Thiên Bình ngơ ngác toàn tập, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

Thế là thế nào nhỉ?

Lăng Bảo Bình hoàn toàn phản ứng theo bản năng, thứ bản năng được hình thành từ rất lâu rồi.