"Bảo Bình."
Mỗi lần có bất kỳ một người con trai nào gọi tên cô trong lòng Bảo Bình luôn dâng lên cảm giác chán ghét và cực kỳ không vui. Cảm xúc này rất mong manh nằm ở phần sâu nhất trong tâm hồn ngoại trừ Bảo Bình chẳng ai có thể nhận ra, nó xuất phát từ tâm lý bài xích lũ con trai.
Nhưng hiện tại, giọng nói phía sau lưng lại dần trở nên quen thuộc với Bảo Bình, gần gũi đến mức khiến cô quên mất chủ nhân của chất giọng ấm áp ấy là nam. Cô hơi xoay người lại:
"Cậu đi đâu thế Thiên Bình?"
"Sáng nay tôi đi học sớm nên muốn đi dạo một chút."
Đương nhiên là không phải như thế, khi Thiên Bình ra khỏi nhà vệ sinh nam thì nhìn thấy Bảo Bình dắt xe vào cổng trường. Thiên Bình biết từ chỗ để xe lên lớp học Bảo Bình hay đi lối nào vậy là cậu đi vòng qua sân thể dục làm như tình cờ gặp cô.
Bước đến bên cạnh Bảo Bình cậu mới nhìn rõ gương mặt cô, nhạy bén phát hiện ra ánh mắt sáng rực thường ngày của Bảo Bình xuất hiện rất nhiều tia máu, lộ ra một chút mệt mỏi.
"...Hôm nay có bài kiểm tra hóa nên tôi hơi lo lắng."
Sau khi học xong ở trường Bảo Bình vội vàng chạy đến chỗ làm, về nhà còn phải học bài đến khuya khi trèo lên giường cô đã chẳng còn chút sức lực nào, mỗi này đều hoạt động hết công suất nên tốc độ ngủ của cô không hề thua kém Cự Giải.
Vì mệt mỏi Bảo Bình thường ngủ rất sâu cũng rất hiếm khi nằm mơ nhưng một khi nằm mơ đó đều là những giấc mơ không hề tốt đẹp. Hôm qua Bảo Bình không ngủ được thật.
Ba bóng người trong ngõ như mất đi lý trí lao vào nhau cắn xé như những con thú hoang, cô nhìn thấy Thiên Bình giãy giụa thoát khỏi người phía sau, những âm thanh lạnh lẽo đâm vào màng nhĩ, Thiên Bình giơ tay chịu một đòn từ người còn lại. Tiếng cây gậy gãy "rắc" khiến toàn thân cô ớn lạnh rồi tiếng thanh gỗ rơi xuống đất gai người.
Giấc ngủ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, khung cảnh tối qua cứ liên tục lập lại như một vòng tuần hoàn vô hạn, hình ảnh Thiên Bình bị đánh, khuôn mặt đau đớn của cậu cứ hết lần này đến lần khác hiện ra trong giấc mơ của Bảo Bình, còn cô thì cứ giương mắt chứng kiến toàn bộ.
Trong bóng tối lóe lên một thứ ánh sáng sắc lạnh, bàn tay Bảo Bình toàn là máu, cô giật mình bật dậy há miệng hít thở, phát hiện trên người mình có một tầng mồ hôi mỏng và trái tim đang đập rất mạnh, giấc mơ chân thật đến mức khi cô tỉnh lại rồi cảm giác kinh hoàng vẫn chưa biến mất, cúi đầu nhìn hai tay của mình, không có máu.
Bây giờ nhìn thấy Thiên Bình cô lại nhớ đến cơn ác mộng tối qua cũng may đó chỉ là một giấc mơ thôi.
"Phải rồi, tay của cậu sao rồi? Không đau nữa chứ?"
"Chỉ hơi đau lúc đó thôi, chứ giờ không sao rồi."
Thật ra, trạng thái của Thiên Bình hôm nay cũng chẳng khá hơn Bảo Bình là bao, chỉ là cậu đủ khéo léo để che giấu sự mệt mỏi của mình. Vết thương ở tay vẫn đau, cố gắng che dấu để đưa Bảo Bình về, tỏ ra tự nhiên nhất để Song Ngư không nhận ra. Buổi tối nằm trên giường cảm giác đau buốt càng thêm rõ ràng.
Mãi đến gần sáng Thiên Bình mệt quá mê man thiếp đi thì cậu cũng ngủ không ngon, trong đầu cậu luôn không ngừng lặp lại suy nghĩ nếu như cậu không đi qua con ngõ ấy thì sao? Nếu chẳng may cậu về sớm hơn hay muộn hơn chút nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Giống như rất nhiều năm về trước Thiên Bình bị giày vò về cả thế xác lẫn tinh thần, khi cơn đau giảm bớt trái tim lại như bị bóp chặt đến không thở nổi. Cánh tay thỉnh thoáng nhói đau càng làm cậu sợ hãi không khống chế được suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Bảo Bình, Bảo Bình.
Người con gái ấy mà xảy ra chuyện gì thì cả đời này cậu cũng không tha thứ cho bản thân. Bảo Bình vì đến tìm cậu mới xảy ra chuyện, không, không phải, Thiên Bình là người biết rõ nhất, điều đó không thể nào xảy ra nhưng những ý nghĩ đáng sợ ấy vẫn cứ không ngừng bám lấy cậu.
[...]
"Bảo Bình, Bảo, Bình, cậu không mỏi cổ à?"
Thiên Bình nhìn Bảo Bình được một lúc rồi vậy mà dường như cô không nhận ra, tận dụng chút giờ giải lao buổi trưa Thiên Bình giải lại bài kiểm tra hóa lúc sáng cho Bảo Bình. Từ trước đến giờ nhắc đến học tập Bảo Bình đều cực kỳ nghiêm túc, mỗi lần tập trung suy nghĩ cô có thói quen xoay bút.
Hiện tại, vở đã được lật sang trang mới trắng tinh Thiên Bình cũng đã dừng nói được một lúc vậy mà Bảo Bình vẫn ngồi bất động cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, cây bút bi lăn ra khỏi tay rơi xuống đất từ bao giờ cô cũng chẳng biết.
Bảo Bình trả lời nhưng vẫn cúi đầu:
"Có, hơi mỏi thật."
Thiên Bình "..." Chẳng biết Bảo Bình đang suy nghĩ cái gì mà vẫn chưa tỉnh táo lại nữa, nếu không làm gì có chuyện cô ấy lại thành thật như thế. Cậu cười tranh thủ hỏi tiếp:
"Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ xem cậu bây giờ..."
Bảo Bình bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn nụ cười lúc nào cũng chói mắt của Thiên Bình chớp chớp mắt hai cái, bừng tỉnh cụp mắt nói tiếp:
"Không có gì đâu."
Thiên Bình hơi buồn cười nhưng vẫn muốn trêu Bảo Bình thêm chút nữa:
"Hả? Tôi làm sao cơ? Chẳng lẽ kỹ năng giảng bài của tôi không những không tiến bộ mà còn giảm đi nên cậu đang ngồi soi lỗi của tôi đấy à? Haizz, vậy thì buồn ghê."
Tính cách của Bảo Bình khá thẳng thắn, công tư rõ ràng. Tuy cô có ác cảm với lũ con trai nhưng đối với những người có tài như Kim Ngưu, Sư Tử hay Thiên Bình cô đều công nhận, sẽ không vì ghét họ mà phủ nhận công sức hay tài năng của bất kỳ ai. Thiên Bình giảng bài cực kỳ dễ hiểu, sau lần đầu tiên được cậu chỉ bài Bảo Bình đã nhận ra điều này.
Nếu không với tính cách của mình làm gì có chuyện ngày nào Bảo Bình cũng kiên nhẫn đến tìm Thiên Bình như thế.
"Tay của cậu thực sự không đau nữa à?"
Thiên Bình "..." Vì sao tự nhiên lại quay lại vấn đề này thế?
Thiên Bình kéo cao tay áo của mình lên để lộ cánh tay khỏe khoắn, trên đó ngoại trừ một dấu răng lờ mờ thì không có bất kỳ vết xước nào khác.
"Cậu xem hoàn hảo, không sưng không tím."
Nói dối!
Nhìn biểu cảm của Thiên Bình ai cũng sẽ tin lời cậu nói, Bảo Bình cũng suýt tin là như thế.
Giờ ăn trưa Bảo Bình ngồi ăn cùng nhóm Cự Giải, vô tình nhìn thấy Thiên Bình đang đứng xếp hàng mua cơm, bỗng nhiên có một bạn nữ đi ngang qua quẹt vào tay phải của Thiên Bình, trong tích tắc ấy khuôn mặt cậu biến sắc, ánh mắt tối sầm đôi môi mím lại gần như thành một đường thẳng.
Nếu không phải vết thương quá đau Thiên Bình làm sao có thể không khống chế được vẻ mặt của mình. Bảo Bình thoáng sững sờ, những giấc mơ tối qua như con sóng dữ đập vào đại não cô.
Vẻ mặt đau đớn của Thiên Bình chỉ khéo dài trong tích tắc, khi cậu nhìn cô gái kia khuôn mặt đã trở về dáng vẻ ôn hòa thường ngày chẳng ai nhìn ra sự khác lạ của cậu cả.
Bảo Bình bỗng nhiên tức giận có xúc động muốn cầm thước lên gõ vào tay Thiên Bình một cái xem cậu còn cứng miệng được nữa không?
"Hôm qua cậu nói là tôi cứu cậu một mạng nhỉ? Cậu còn nhớ không?"
"Hả?"
-Vậy thì đến lúc trả ơn tôi rồi.
Thiên Bình "???" Nhiều khi cậu không thể theo kịp tư duy của cô gái này.
"Chiều nay tôi cùng cậu đi đến bệnh viện kiểm tra tay của cậu nhé?"
Ngữ điệu nói chuyện của Bảo Bình thật ra khá đặc biệt, nó không phải kiểu thản nhiên, điềm đạm như Kim Ngưu hay Xử Nữ, cũng không phải kiểu ngả ngớn cợt nhả như Bạch Dương, cách nói chuyện của Bảo Bình luôn ẩn chứa sự thờ ơ khó thấy, mỗi lời nói ra có cảm giác như cô chỉ thuận miệng nói chứ chẳng bao giờ để tâm vào những điều ấy.
Chỉ khi ở cạnh Bảo Hân và Bảo Huy, Thiên Bình mới không còn cảm nhận được sự lạnh nhạt trong giọng nói của Bảo Bình, mà hiện tại cô ấy lại dùng giọng điệu kiên quyết không cho phép từ chối để nói với Thiên Bình.
Thiên Bình chẳng biết phải làm sao, hơn ai hết cậu biết rõ cánh tay mình cần phải được kiểm tra cẩn thận. Hồi nhỏ Thiên Bình có kỷ niệm không tốt với bệnh viện nên cậu không muốn đến đó. Nhưng Thiên Bình lại chẳng muốn từ chối Bảo Bình đặc biệt là khi cô dùng giọng điệu như vậy với cậu.
Nói xong Bảo Bình mới nhận ra bản thân vô lý và nhiều chuyện thế nào chỉ là những ai đối xử tốt hay từng giúp đỡ Bảo Bình thì cô sẽ không quên, luôn muốn quan tâm đến người đó.
Một chuyện rất bình thường lại bị cả hai người làm cho phức tạp cả lên, tự mình làm mình bối rối.
"Vậy chiều nay học xong cậu chờ tôi ở cổng trường nhé."
Thiên Bình bắt đầu nhận ra cậu chẳng những rất để ý đến cô mà còn chẳng thể nào nói "không" với Bảo Bình.
[...]
Ngoại trừ lần Song Ngư bị thương gần đây ra, đã lâu lắm rồi Thiên Bình không đi viện. Mỗi lần đến bệnh viện đều là những chuyện không mấy tốt đẹp. Năm ngoái hay năm kia gì đó, Thiên Bình bị sốt tới ba chín độ năm, mặc kệ Song Ngư nói gì cậu cũng kiên quyết ở nhà truyền nước.
Sốt ly bì mất hai ngày sau khi khỏe lại thì Song Ngư dỗi cậu gần một tuần, cũng may sức khỏe của Thiên Bình rất tốt hiếm khi bị ốm đến mức phải đi viện.
"Bảo Bình cậu chờ ở đây nhé."
Bệnh viện là nơi dù ở thời gian nào vẫn cứ đông đúc, Thiên Bình chờ hai mươi phút mới đến lượt mình, mất thêm ba mươi phút nữa để bác sĩ kiểm tra và xử lý vết thương.
Cậu được chuẩn đoán là bị rạn xương cẳng tay do chịu một lực lớn tác động vào nhưng không quá nguy hiểm. Bởi vì vết thương của cậu là nứt xương nhẹ, nhỏ và nông nên bác sĩ chỉ cố định tay cho cậu chứ không cần phải bó bột.
Khi Thiên Bình ra ngoài nhìn thấy Bảo Bình vẫn kiên nhẫn ngồi chờ thậm chí cô cũng chẳng mang điện thoại ra nghịch gϊếŧ thời gian. Bảo Bình mắt nhìn thẳng về phía trước, cậu không nhìn ra bất cứ sự sốt ruột nào trên mặt cô, Bảo Bình im lặng ngồi chờ giống như ba mươi phút vừa rồi chỉ dài như ba phút vậy.
Thiên Bình lại gần khẽ gọi "Bảo Bình", lúc này cô dùng ánh mắt mông lung mất đi vẻ sáng rực thường ngày nhìn cậu, mấy giây sau Bảo Bình mới tỉnh táo lại, đứng lên:
"Xong rồi hả?"
Thiên Bình chỉ gật đầu, hỏi ngược lại: "Cậu sao thế?"
Bảo Bình hơi khó hiểu: "Sao là sao?"
"Vừa rồi cậu đang nhìn gì thế?"
"À...vừa rồi có một cô bé tới đây, chẳng biết sợ cái gì mà cứ khóc mãi ôm lấy cây cột kia nhất định không chịu đi tiếp. Ba cô bé phải dỗ mãi cô bé mới nín khóc."
Thiên Bình không dám nói bừa chỉ vừa đi vừa "ừm" một tiếng chờ Bảo Bình nói tiếp.
"Lúc nãy tôi chỉ cảm thấy ông bố kia nhất định rất yêu con gái của mình."
EQ của Thiên Bình không phải thấp, cậu có thể nhận ra tâm trạng của Bảo Bình đang hơi chùng xuống, cậu cũng có thể nói vài câu để thay đổi bầu không khí nhưng cậu không làm. Thiên Bình thật lòng muốn đối xử tốt với người con gái này, nếu không biết nguyên nhân mà an ủi Bảo Bình cậu cảm thấy như thế rất giả dối, Thiên Bình không muốn.
Bởi vì quá quan tâm nên nảy sinh cảm giác lo lắng, Thiên Bình chỉ đành nói một câu hòa vốn:
"Thế nên cậu ngồi quan sát hai người đó nãy giờ à?"
"Ừ, cũng không có gì để làm nên ngồi nhìn lung tung thôi mà cô bé kia cũng dễ thương lắm. À không đúng, bác sĩ nói gì với cậu?"
"Không có gì nghiêm trọng mấy ngày tới tôi hạn chế cử động là được."
Bảo Bình vừa đi vừa đọc tờ giấy khám bệnh hơi nhíu mày:
"Rạn xương? Vậy mà bảo không nghiêm trọng."
"Chỉ cần không chạm vào thì sẽ không đau, sau nay tôi cẩn thận một chút là được."
Đứng chờ ở trạm xe bus Bảo Bình bỗng nhiên hỏi:
"Thiên Bình cậu có thấy tôi nhiều chuyện không?"
Thiên Bình vô cùng ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của cậu là suy nghĩ cẩn thận xem nãy giờ có nói gì sai không.
"Cậu đang nói gì thế?"
"Cậu cố tình giấu việc mình bị thương vậy mà tôi còn nói ra rồi lại bắt cậu đi khám nữa, cậu không cảm thấy tôi đang xen quá nhiều vào chuyện riêng của cậu sao?"
"Vậy tại sao cậu còn cố tình muốn xen vào việc của tôi?"
Bảo Bình ngập ngừng giây lát rồi nói:
"Vì tôi quan tâm cậu, tôi muốn những người tôi coi trọng sẽ không gặp bất cứ chuyện không may nào."
"Cậu có biết trên đời này chuyện gì là hạnh phúc nhất không?"
Bảo Bình lắc đầu, cô muốn nghe Thiên Bình nói. Tính cách có phần thờ ơ của Bảo Bình là do cô từ chối để tâm đến mọi chuyện xảy ra xung quanh mình, tự ép buộc mình mạnh mẽ để lạc quan mà sống, có thể Bảo Bình không muốn thừa nhận nhưng mà đâu đó trong cô vẫn luôn khao khát những cảm xúc mềm mại.
Thậm chí chính bản thân Bảo Bình cũng không nhận ra mình mong muốn những xúc cảm nho nhoi ấy đến thế nào vì từ trước đến giờ chưa từng có bất kỳ một ai bước vào được thế giới của cô.
Thiên Bình là người đầu tiên dùng chính tính cách của mình êm đềm bước đến bên cạnh cô, cậu ôn hòa nhưng không hề yếu đuối ngược lại đủ mạnh mẽ để đem đến cảm giác rất đáng tin tưởng. Chất giọng thiếu niên không lạnh lẽo như Sư Tử, không trầm thấp xa cách như Kim Ngưu, nó luôn mang theo một chút ấm áp khiến người ta yên lòng.
"Tìm được một người khiến cậu phải bận lòng, để cậu có thể quan tâm họ hoặc là cậu nhận được sự quan tâm thật lòng từ một người khác. Còn nếu có thể người cậu quan tâm cũng quan tâm đến cậu, đó có lẽ là điều hạnh phúc nhất."
Trái tim Bảo Bình khẽ run lên, từ trước đến giờ chỉ cần ai đó đối xử tốt với cô một chút Bảo Bình đều dùng cả tấm lòng để đáp lại người đó, những gì Thiên Bình nói chính là những khao khát rất nhỏ trong lòng cô.
"Thế... cậu đã tìm được người như vậy chưa?"
Ánh mắt Thiên Bình nhìn Bảo Bình càng thêm dịu dàng:
"Tôi tìm được rồi nên đừng suy nghĩ quá nhiều, được cậu quan tâm tôi vui lắm."
Bảo Bình ngơ ngác nhìn nụ cười của cậu trai đối diện, Thiên Bình xoa xoa đầu cô rồi nói:
"Về thôi, xe bus tới rồi kìa."