[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 63



Sau khi lên xe, mọi người nói chuyện được một lúc rồi đều nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc im lặng để không làm ảnh hưởng đến người bên cạnh. Nhìn chung đa phần mọi người đều không ngủ được trừ một số rất ít người.

Cự Giải sau khi nhận được câu trả lời của Thiên Yết thì yên tâm ba phút sau đã nghiêng đầu ngủ ngon lành.

Thiên Yết cũng không chủ động bắt chuyện với Cự Giải cố gắng khống chế ánh mắt nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn mà liếc nhìn sang theo dõi biểu cảm của người con gái bên cạnh.

Sau khi lên xe, Cự Giải có chút ngập ngừng, vừa băn khoăn vừa lo lắng - những cảm xúc cậu rất ít khi thấy một người lúc nào cũng mạnh mẽ và rõ ràng như Cự Giải. Sau khi hỏi Thiên Yết xong có được kết quả của bài toán khó Cự Giải ngủ bất chấp.

Thiên Yết vừa bực vừa buồn cười, hoàn toàn không biết phải làm sao. Thiên Yết có tức giận không? Đương nhiên là có rồi. Không một người con trai nào có thể bình tĩnh chấp nhận được việc cô gái mình thích đêm hôm ra ngoài như thế. Nó quá nguy hiểm.


Nếu Thiên Yết nói giận Cự Giải sẽ tìm hiểu, nếu lỗi của cô thì sẽ xin lỗi. Cự Giải sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì Thiên Yết đã nói "không giận" nên cô tin.

Cự Giải không phải vô tâm cũng chẳng ngây thơ mà là một người đơn giản và rõ ràng. Cự Giải không thích phức tạp hóa mọi thứ. Gặp một bài toán khó, Cự Giải sẽ không lùi bước nghĩ mọi cách để có được đáp án bao gồm cả việc đi hỏi người khác. Đối với cô ấy, mọi thứ giống như toán học, một cộng một bằng hai, đúng hoặc sai, có hoặc không, thích hoặc không thích. Thẳng thắn và dứt khoát.

Thiên Yết không có lập trường để tỏ ra tức giận hoặc gay gắt với Cự Giải, lại càng không có tư cách để kiểm soát cô ấy. Nếu chỉ là bạn thân Thiên Yết sẽ chỉ có thể khuyên nhủ Cự Giải nhưng nó gần như không đem lại kết quả gì.


Cự Giải hiểu lý lẽ nhưng chưa bao giờ là kiểu con gái ngoan ngoãn và dễ nghe lời. Cô đủ thông minh và nhận thức để hiểu được việc mình làm có nguy hiểm hay không. Hơn nữa bản thân Thiên Yết cũng như vậy thì cậu dựa vào đâu để tức giận với Cự Giải.

Từ lúc Cự Giải ngủ, Thiên Yết dường như chẳng dời mắt khỏi gương mặt của cô. Cậu bỗng nhiên thấy thật mệt mỏi, bất cứ điều gì dính đến cô gái này đều làm cậu rối tung hết lên.

Cự Giải là một phép toán mà cậu chẳng thể nào giải quyết được.

Không dưới một lần Thiên Yết từng tự hỏi, tình cảm này của cậu rồi sẽ đi về đâu. Thiên Yết không phải là một người hèn nhát nhưng đứng trước Cự Giải cậu lại không có tự tin.

Nếu như Cự Giải không thích Kim Ngưu, cậu sẽ chẳng ngần ngại mà theo đuổi cô. Đáng tiếc mọi thứ lại không đứng về phía cậu. Chỉ cần Thiên Yết tỏ tình, mối quan hệ bàn bè giữa hai người chắc chắn sẽ chấm dứt.


Tính cách thẳng thắn và rõ ràng của Cự Giải không phải chỉ là nói chơi. Nếu Cự Giải không thích ai, cô chắc chắn sẽ không cho người đó cơ hội hoặc bất kỳ hi vọng nào. Thiên Yết không dám mang hai chữ "bạn thân" ra để đánh cược khi một phần trăm cơ hội cũng không có.

Việc duy nhất Thiên Yết có thể làm lúc này là chờ đợi. Chờ đến khi Cự Giải không còn tình cảm với Kim Ngưu. Hoặc là chờ cho chính bản thân cậu không còn thích Cự Giải nữa.

Nghĩ nhiều chỉ thêm đau đầu và chán nản, Thiên Yết ép mình không nhìn Cự Giải, mang điện thoại ra chơi game một lúc.

Gần đến Tết, chỗ Bảo Bình làm thêm ngày càng đông khách vì thế công việc cũng nhiều lên. Buổi tối cô trèo lên giường trong tình trạng kiệt sức nên chỉ một lúc sau khi lên xe Bảo Bình đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đường đi khá xốc, thỉnh thoảng xe lại đi vào chỗ ổ gà, Bình ngủ không mấy thoải mái lắc lư hết bên trái rồi lại phải, Thiên Bình quan sát nãy giờ phát hiện ra Bảo Bình từ chỗ giả bộ ngủ đã thành ngủ thật.

Cậu hơi cười, vậy mà cũng ngủ được. Thiên Bình dịch lại gần Bảo Bình một chút, vô cùng nhẹ nhàng đỡ đầu Bảo Bình dựa vào vai mình.

Bảo Bình hơi nhíu mày, khẽ cựa mình làm bàn tay chưa kịp thu lại của Thiên Bình cứng đờ trên không trung, tưởng Bảo Bình tỉnh giấc cậu không dám cử động. Thế nhưng một giây sau Bảo Bình dụi dụi đầu vào vai Thiên Bình, ôm lấy cánh tay cậu ngủ tiếp.

Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm, hơi điều chỉnh lại tư thế. Tất nhiên là cậu tình nguyện làm gối ôm cho Bảo Bình rồi. Thiên Bình quay xuống nhìn thấy Sư Tử và Song Ngư ngồi cùng nhau thì hơi cau mày.
Cậu quên mất con cá ngốc này say xe. Nhìn Song Ngư không có vẻ gì là khó chịu có lẽ thuốc chống say xe lúc sáng đã có tác dụng rồi.

Thiên Bình bỗng nhiên ngẩn người, đến bây giờ cậu mới nhận ra những ngày này Song Ngư lạ ở chỗ nào. Tần suất ngẩn người của Song Ngư nhiều hơn so với bình thường. Khuôn mặt Thiên Bình dần trở nên khó coi hơn, một đoạn ký ức nào đó bỗng nhiên thật rõ ràng.

Song Ngư ngồi ngẩn ngơ ngắm mây trời cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm. Đơn giản chỉ là những cảm xúc mà một người bình thường như Thiên Bình không hiểu nổi. Nhưng mà...một suy nghĩ vụt qua trong đầu khiến Thiên Bình hoảng hốt, cậu suýt chút nữa đã đứng phắt dậy.

Thiên Bình cúi đầu nhìn sống mũi thẳng tắp của Bảo Bình, cố gắng trấn an bản thân, là cậu nghĩ nhiều thôi, không sao, không sao đâu. Thiên Bình nhắm mắt chỉ mong sao nhanh chóng đến nơi.
Ở bên cạnh Song Tử, Nhân Mã có thể diễn đủ trò để cô chú ý đến cậu. Cậu đang chuẩn bị nói gì đó thì vô tình nhìn thấy Thiên Bình và Bảo Bình dựa vào nhau ngủ, Nhân Mã nhướn mày.

Đùa nhau đấy à, cậu theo đuổi Song Tử lâu như vậy còn chưa được như thế đâu, thật bất công.

"Song Tử, cậu không ngủ hả?"

Song Tử dời ánh mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa ô tô nhìn sang người con trai bên cạnh. Với những chuyến đi ngắn thế này Song Tử không có thói quen ngủ trên xe mà cũng không muốn gây ồn đến mọi người.

Cô khẽ lắc đầu: "Không buồn ngủ."

Nhân Mã ghé lại gần Song Tử, hạ giọng làm ra vẻ bí ẩn lắm: "Cho cậu xem cái này đảm bảo thú vị."

Song Tử nhìn đôi mắt đào hoa vừa ranh mãnh vừa có một chút xấu xa lại thấy hơi rung động. Phải làm sao bây giờ khi đồ ngốc này lại khiến cô vui vẻ mà chẳng cần lý do như vậy.
Cô khe khẽ cười cũng rất phối hợp với dáng vẻ ấu trĩ của Nhân Mã: "Gì thế?"

Nhân Mã vô cùng nắm bắt cơ hội, cậu muốn biết giới hạn của Song Tử với cậu đang ở đâu, cậu nghiêng đầu về phía tai Song Tử, cố tình hạ giọng. Nhân Mã hiểu rất rõ giọng nói của mình có sức hút như thế nào, chỉ có đồ ngốc mới không tận dụng thôi.

"Nhìn Thiên Bình và Bảo Bình kìa."

Nghe vậy Song Tử hơi quay xuống, nhìn một lượt, Thiên Bình ngồi ngăn ngắn làm chỗ dựa cho Bảo Bình ngủ, Bảo Bình dựa vào vai Thiên Bình, còn cậu trai thì nghiêng đầu về phía cô gái. Nếu không phải do cách biệt chiều cao và dáng ngồi thì họ đã tựa đầu vào nhau mà ngủ rồi.

Ánh mắt Song Tử rõ ràng sáng lên, đầy thích thú, kết hợp với vẻ ngoài của hai người khung cảnh này thật sự y như trong phim.

Nhân Mã nhìn Song Tử gần như không chớp mắt, tình ý trong mắt không hề che dấu. Chẳng lẽ cậu đã thích cô đến mức chỉ cần một chút thay đổi rất nhỏ cũng khiến cậu xao xuyến.
Ấn tượng về Song Tử luôn là sự đoan trang cao quý với với một nét mang mác buồn khó hiểu. Nhưng ẩn sau đó là những dáng vẻ rất sinh động và đáng yêu. Song Tử thân thiện hòa đồng nhưng lại có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, không ai được phép chà đạp sự kiêu ngạo ấy.

Song Tử có thể thất bại nhưng sẽ không gục ngã.

Song Tử mang vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn nhưng vẫn rất nghịch ngợm, vô cùng có hứng thú với mấy chuyện vỉa hè.

Không lạnh lùng chỉ một biểu cảm như Ma Kết, Song Tử rất ít khi khống chế biểu cảm của mình. Người ta gần như không thể thấy được một Ma Kết quá mức vui vẻ nhưng sẽ có thể thấy được một Song Tử cũng thích hóng chuyện như bất kỳ ai.

Đằng sau những gì chúng ta nhìn thấy là những nét tính cách gần như trái ngược.

Sau đó Nhân Mã nhận ra gương mặt xinh đẹp của Song Tử gần đến mức cậu có thể nhìn rõ hàng mi cong dài của cô. Đôi mắt luôn phảng phất vẻ man mác buồn sáng lấp lánh cùng với một nụ cười đầy vẻ tinh nghịch.
Đối với Nhân Mã, ở khoảng cách này lực sát thương gần như không chống đỡ nổi, trái tim giống như một chiếc xe đạp lao dốc không phanh, Nhân Mã thậm chí còn có cảm giác vành tai mình nóng lên.

Song Tử kéo dãn khoảng cách với Nhân Mã, nụ cười mang theo sự quyến rũ không hề đúng tuổi: "Đáng yêu ghê."

Nhân Mã đặt tay lên tai nghiêng mặt sang một bên che đi cái tai có dấu hiệu đỏ dần lên của mình, thầm nghĩ, cố tình, chắc chắn là Song Tử cố tình bày ra cái dáng vẻ xinh đẹp này để trả đũa cậu vì tội vừa rồi đã trêu ghẹo cô.

Có rất ít người có thể hiểu được bản thân mình đang nghĩ gì, muốn gì, cần phải làm gì và Song Tử chính là số ít những người như thế. Song Tử dũng cảm, cầm lên được cũng sẽ buông xuống được. Cô biết rõ bản thân mình có những gì có thể sử dụng.
Chưa biết Song Tử có bị Nhân Mã mê hoặc hay không nhưng chắc chắn cậu đã thua dưới tay Song Tử rồi.

Song Tử đã thoáng thấy vành tai hơi ửng hồng của người con trai bên cạnh, ở góc độ mà Nhân Mã không nhìn thấy, nở nụ cười, đồ ngốc.

Tạm thời không muốn suy nghĩ nữa, dù gì thì cô cũng chưa biết phải làm sao với người con trai này.

Lắc lư trên xe hơn bốn mươi lăm phút cuối cùng cũng tới nơi.

"Bảo Bình, đến nơi rồi."

Bảo Bình: "..." Tôi mượn cậu gọi ư!?!?

Bảo Bình cũng vừa mới tỉnh dậy, phát hiện ra tư thế ngủ của bản thân thì ngu người luôn. Còn đang chuẩn bị giả vờ trở mình thì xe đã dừng lại rồi. Để tránh cho tình trạng bị chú ý hơn Bảo Bình bất chấp ngượng ngùng và xấu hổ làm như mới tỉnh dậy, vươn vai duỗi người cố tình né tránh không nhìn vào Thiên Bình.
Bảo Bình làm ra vẻ không hề biết tư thế ngủ của mình, đứng lên rồi hỏi:

"Đến nơi rồi hả?"

"Ừ chúng ta cũng xuống thôi."

Thiên Bình nhường Bảo Bình đi phía trước, đi được một bước Bảo Bình quay đầu lại nhìn.

Thiên Bình mỉm cười: "Gì thế?"

"Không có gì."

Bảo Bình chớp mắt tiếp tục đi, có phải Thiên Bình có chuyện gì không nhỉ?

Tuy là đã uống thuốc chống say nhưng khi xuống xe Song Ngư vẫn cảm thấy khó chịu. Khi vừa đặt chân xuống đất cơn đau đầu kéo đến làm cô hơi choáng váng mất đà lùi về phía sau một bước, va vào một người:

"Cẩn thận."

Giọng nam lành lạnh ở phía sau vang lên, theo quán tính Song Ngư quay đầu lại, đứng thẳng nở nụ cười với Sư Tử:

"Tôi không sao, cảm ơn."

Sư Tử còn muốn nói gì đó thì Thiên Bình chẳng biết ở đâu đi đến kéo tay Song Ngư:

"Ra đây với tao."
Bảo Bình cũng nhìn thấy cảnh này, một người ôn hòa như Thiên Bình lại có lúc vội vã và hấp tấp như vậy sao. Đây không phải là một câu xin phép, Thiên Bình chẳng cho Song Ngư nửa giây suy nghĩ hay phản ứng đã kéo Song Ngư ra một góc. Cô có thể nhìn ra Thiên Bình đang lo lắng và sợ hãi.

Thiên Bình siết chặt tay Song Ngư đi về phía đuôi xe, chỉ có Sư Tử và Bảo Bình để ý tới cảnh này nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Cả hai nhìn nhau rồi đi về phía Ma Kết.

"Cân lớn, Cân lớn, mày sao thế?"

Thiên Bình chẳng mảy may đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm Song Ngư, vẫn luôn là như thế, cậu chưa bao giờ hiểu được trong đôi mắt nhạt màu café ấy ẩn chứa những điều gì.

Thời tiết hôm nay không quá lạnh, Song Ngư chỉ mặc một chiếc áo thu đông và áo khoác bên ngoài, Thiên Bình dễ dàng kéo tay áo của Song Ngư lên.
Trên cánh tay trái rải rác những vết bầm tím còn có cả vài dấu răng, bởi vì làn da Song Ngư trắng nên nhìn những dấu vết này rất nặng và đáng sợ. Ánh mắt Thiên Bình tối sầm, cậu gần như không thở nổi, trong lòng vừa đau đớn lại vừa tự trách:

"Chuyện gì thế này?"

Tại sao chỉ mới vài ngày không để ý đến Song Ngư đã biến thành như thế này.

Song Ngư tránh khỏi tay Thiên Bình, kéo tay áo của mình xuống, mím môi rồi hơi lắc đầu.

"Song Ngư!"

Đã rất lâu rồi Song Ngư mới nghe thấy hai chữ này từ Thiên Bình, chỉ có những lúc cực kỳ tức giận cậu mới trầm giọng gọi tên cô như thế.

"Qua rồi mà."

Thiên Bình: "..."

Sức nặng của ba từ này siết chặt lấy dây thần kinh của Thiên Bình, đau buốt đến mức tưởng như có rất nhiều cây kim nhọn cùng lúc đâm thẳng vào não bộ của cậu.
Song Ngư không cần phải che giấu Thiên Bình bất cứ điều gì mà cô cũng chẳng thể giấu nổi cậu.

"Đừng giận nữa, mày sẽ làm ảnh hưởng đến Bảo Bình đấy."

Nhắc đến Bảo Bình, nhớ đến ánh mắt sáng rực quật cường của cô,Thiên Bình mới miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút, cậu nhắm mắt cố gắng thở thật đều, nuốt từng ngụm không khí đau buốt vào lồng ngực.

Dường như Ma Kết lại đang điểm danh. Khống chế cảm xúc đi Thiên Bình, đúng là bây giờ cậu đã không thể làm gì nữa rồi.

"Đi thôi."

Song Ngư cảm nhận được cảm xúc của Thiên Bình đã ổn định hơn thì yên tâm, cô gật đầu cười trấn an với cậu:

"Ừm."

[...]

Nhìn nhìn và nhìn...