[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 66



Diệp Ma Kết sinh ra trong một gia đình khá truyền thống và hết sức bình thường. Bố mẹ cô là những người thuộc tầng lớp tri thức, tình cách có phần nghiêm khắc và rất khó bộc lộ cảm xúc. Trước khi có con, bố mẹ Ma Kết đều là những người có suy nghĩ tiến bộ. Giống như bao ông bố, bà mẹ trên đời khác, bọn họ cũng đặt niềm tin và hi vọng vào con cái nhưng sẽ không kỳ vọng đến mức ép buộc, ảo tưởng về con của mình.

Quan điểm và tư tưởng nuôi con này kéo dài cho đến khi Diệp Ma An mười một tuổi. Đó là độ tuổi mà Ma An bắt đầu bộc lộ ra sự thông minh và một trí nhớ đáng kinh ngạc của mình.

Bằng một cách nào đó trong lúc bố mẹ không hề hay biết, Ma An có thể phân biệt được là cờ của hơn một trăm quốc gia trên thế giới. Khả năng tính nhẩm và làm toán của cô bé rất đáng kinh ngạc. Ma An chưa từng được bố mẹ cho đi học thêm bất cứ cái gì, vậy mà cô lại có thể chiến thắng những đứa trẻ đã từng được dạy về phương pháp tính nhẩm.


Khi đó, Ma An nhanh chóng được thầy cô chú ý và có đi thi cuộc thi tính nhẩm toàn thành phố cho học sinh cấp một. Kết quả tuy bất ngờ nhưng đã nằm trong dự đoán của mọi người, Ma An giành được giải nhất.

Kể từ đó, bố mẹ Ma An dần dần phát hiện ra tài năng của cô con gái lớn nhà mình. Ma An bắt đầu được bố mẹ cho đi học nhiều thứ hơn, ngoại ngữ, âm nhạc, hội họa, nghệ thuật, các môn học văn hóa. Điều khiến mọi người ngạc nhiên đó là không có điều gì có thể làm khó Ma An. Thầy cô giáo dạy hết lòng khen ngợi, không chỉ là khả năng của cô bé mà còn là thái độ của Ma An.

Cô bé hoạt bát, đáng yêu, hay nói, hay cười, hoàn toàn không vì học hành quá nhiều mà tỏ ra mệt mỏi hay khó chịu. Dường như Ma An rất thích thú với việc học.

Càng lớn, thành tích học tập của Ma An càng nổi bật, cô mang về không biết bao nhiêu giải thưởng cho bản thân, gia đình và nhà trường: từ cấp tỉnh, cấp thành phố cho đến cấp quốc gia thậm chí là cả kỳ thi quốc tế.


Diệp Ma Kết lớn dưới ánh hào quang của chị gái mình, trưởng thành khi xung quanh đầy rẫy những lời khen ngợi Ma An có bao nhiêu giỏi giang và ưu tú.

Từ khi bắt đầu hiểu về cuộc sống, hình ảnh Ma Kết nhìn thấy nhiều nhất đó là mọi người đứng xung quanh chị gái mình. Tất cả đều dùng những khuôn mặt vui mừng và đầy tự hào nhìn Ma An. Bọn họ cười hạnh phúc, ôm lấy chị gái Ma Kết khen ngợi hết lời.

Ma Kết ngưỡng mộ chị gái của mình lắm và cô nhóc cũng muốn được như vậy. Nhưng có lẽ vì Ma An quá rực rỡ nên tất cả mọi người bao gồm cả bố mẹ Ma Kết đều quên đi bọn họ còn có một cô con gái khác nữa.

Những ngày đầu tiên Ma Kết đi học, cô không hiểu thế nào là "em gái Ma An". Nhưng nhóc con bảy tuổi vẫn cảm thấy vui vẻ vì nghe thấy tên chị mình, cô cũng lờ mờ hiểu được chị của mình rất nổi tiếng và được mọi người yêu quý.


Vậy nên Ma Kết cảm thấy mình nhất định phải học thật tốt. Năng lực của một đứa trẻ mới học lớp một gần như không đánh giá được gì quá nhiều. Nhưng Ma Kết vẫn được mọi người chú ý, bởi vì mọi người đặt kỳ vọng vào cô. Hi vọng rằng Ma Kết cũng có thể tài năng như chị gái mình.

Khi ấy, Ma Kết còn nhỏ lắm nhưng cô bắt đầu thấy không thoải mái với việc mọi người không nhớ tên mình.

"Đây là em gái của Ma An."

"Ồ, có phải là em gái của Ma An không, giống chị thật đấy."

Người ta luôn gọi cô như thế.

Ma Kết sẽ chẳng thể nào quên được ngày hôm ấy, khi cô ôm trong ngực tập bài thi với điểm mười đỏ rực háo hức chạy về nhà. Vì không cẩn thận, Ma Kết còn vấp ngã nhưng lại không hề thấy đau. Đây là lần đầu tiên Ma Kết được điểm tuyệt đối cho tất cả các môn thi.
"Bố, mẹ, nhìn này, con được..."

Vừa mới mở cửa bước vào, thấp thoáng thấy bố mẹ đang ở phòng khách, Ma Kết vội vàng hét lên. Nhưng còn chưa nói xong cô đã im bặt. Bố mẹ quay lưng về phía cô, thông qua khoảng cách giữa hai người cô nhìn thấy Ma An cổ đeo huy chương vàng lấp lánh.

"Giỏi lắm, giỏi lắm, bố rất tự hào."

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là câu duy nhất bố mẹ có thể dùng để nói với chị gái của cô. Bởi vì ngoài một câu khen như vậy, bọn họ chẳng thể nói được gì nữa. Đối với Diệp Ma An, lời khen này quen thuộc đến mức nhàm chán và vô nghĩa. Vậy nhưng đối với Diệp Ma Kết lại là thứ cô chẳng thế nào có được.

Ma An chỉ cần tùy tiện làm một cái gì đó đều sẽ được người ta chú ý, còn Ma Kết thì có cố gắng thế nào đi nữa vẫn mãi ẩn sau cái bóng của chị mình.
"Kết, em về rồi à, đang cầm cái gì đấy?"

Mặc dù gọi bố mẹ nhưng Ma An là người duy nhất chú ý tới Ma Kết:

"...Bài thi của em ạ." Ma Kết cúi đầu ngập ngừng đáp.

"Đâu, cho chị xem nào."

Ma An nhanh chóng chạy về phía Ma Kết, nhận lấy xấp bài kiểm tra từ tay em gái, xem một cách rất nghiêm túc. Sau khi nhìn rõ điểm Ma An vô cùng vui mừng, cô nói:

"Bố, mẹ ơi, Kết Kết giỏi quá, toàn được mười nè."

Lúc này Ma Kết len lén ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của bố mẹ, vừa hồi hộp lại vừa mong chờ. Trái tim nhỏ bé khi ấy thấp thỏm chờ đợi một lời khen từ bố mẹ. Vậy nhưng bố Ma Kết lại nói:

"Chỉ là vài điểm mười thôi mà. Chuyện này có gì đáng để vui mừng à, chẳng phải chuyện hiển nhiên sao? Nhớ hồi đó Ma An còn giỏi hơn nhiều. An mau ăn cơm thôi, mẹ con đã chuẩn bị rất nhiều món ăn con thích để ăn mừng huy chương vàng của con đấy."
Mẹ Ma Kết thì bảo:

"Đúng rồi, khiêm tốn một chút, phải học tập chị Ma An của con đây này. Nếu hôm nay cô giáo không gọi điện chúc mừng thì bố mẹ cũng không biết chị gái con đi thi đạt giải nhất đâu. Ma An sau không được như thế nữa, có gì cũng phải nói cho bố mẹ biết chưa?"

Nói ba câu thì có đến hai câu nhắc về Ma An, cô bé Ma Kết lúc bây giờ chỉ biết mở to mắt đứng nghe, cô bé không hiểu hết những gì bố mẹ nói nhưng lại thấy vô cùng khó chịu và đau lòng. Vì sao không thể khen cô như đã làm với chị Ma An?

Cô bé nỗ lực như thế cũng là vì muốn được khen như chị của mình mà. Thậm chí cô bé còn cảm thấy sao ánh mắt của bố mẹ khi nhìn mình và chị Ma An lại khác nhau đến vậy.

Bố mẹ cô nhìn chị gái yêu thương tự hào bao nhiêu thì lại nhìn cô thản nhiên đến mức vô cảm bấy nhiêu.
Đôi mắt trong veo đầy mong chờ khi ấy bắt đầu rơm rớm nước mắt, cô bé Ma Kết chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu và buồn bã. Khi đó Ma Kết cảm nhận được một bàn tay đặt lên đầu mình xoa xoa, giọng nói dịu dàng của Ma An vang lên trên đầu cô:

"Không phải đâu, Kết, em giỏi lắm, chắc ở lớp em là người có điểm cao nhất nhỉ?"

Ma Kết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chị gái, hơi gật đầu nghe Ma An nói tiếp:

"Em làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé, chị tin Kết của chị còn có thể giỏi hơn nữa."

"Chị, tại sao bố mẹ không bao giờ khen em, họ lúc nào cũng khen chị mà? Có phải bố mẹ không thích em không?"

"...Ngốc quá làm gì có chuyện đó chứ, bố mẹ lúc nào cũng yêu thương em mà."

"Thế tại sao?"

"...Bởi vì, bố mẹ tin em còn giỏi hơn nữa, còn giỏi hơn cả chị nè. Thế nên Kết, em nhất định phải chứng minh cho bố mẹ thấy nhé."
Cô bé Ma Kết hồi đó tin vào những lời của chị gái mình nói, rằng chỉ cần cô cố gắng và nỗ lực thì sẽ được bố mẹ công nhận, sẽ được họ ôm vào lòng mà khen ngợi.

Vậy nhưng, mỗi ngày trôi đi Ma Kết cũng dần hiểu được điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Dù cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng mãi mãi không thể vượt qua chị của mình, cô mãi mãi chỉ là cái bóng của Diệp Ma An.

Bố mẹ cô sẽ luôn so sánh cô với Ma An, sẽ luôn cảm thấy cô không thể nào bằng chị gái của mình, sẽ luôn cảm thấy những gì cô đạt được là hiển nhiên và hết sức bình thường. Chỉ cần hai người đứng cạnh nhau thì trong mắt bọn họ sẽ chỉ có Ma An mà thôi.

Người ngoài khi nhìn cô sẽ chỉ thấy hình bóng của Ma An năm nào, cho dù bọn họ có công nhận tài năng của cô đi nữa thì cũng chỉ là "em gái của Ma An có khác".
Mọi thứ giống như đã được định sẵn ngay từ đầu, rằng Ma Kết sẽ không thể nào thoát khỏi ánh sáng rực rỡ của chị mình. Trong mắt của mọi người vốn không có Diệp Ma Kết mà chỉ tồn tại "em gái Ma An" mà thôi.

Chẳng biết tại sao nhưng Ma Kết lại là người vô cùng cố chấp, tính cách này hẳn đã có sẵn trong máu cô rồi. Biết rõ dù mình có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng là vô ích nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.

Cô vẫn muốn được bố mẹ và mọi người công nhận, rằng cô là Diệp Ma Kết chứ không phải cái bóng của bất kỳ ai khác. Một phần nữa là có lẽ Ma Kết cũng hiểu được rằng nếu như cô từ bỏ thì sợ rằng bốn chữ "em gái Ma An" cô cũng không xứng.

Ma Kết bắt buộc phải chứng minh sự tồn tại của bản thân bởi vì cô rất sợ cảm giác không được mọi người chú ý đến. Cảm giác bị lãng quên đáng sợ lắm, nó gần như đã trở thành nỗi ám ảnh đeo bám cô đến tận khi Ma An đi du học.
Ma An vô cùng yêu thương em gái của mình, cô luôn quan tâm, chiều chuộng Ma Kết, bất cứ cái gì cũng nghĩ tới Ma Kết đầu tiên. Khi Ma An bắt đầu ý thức được bố mẹ chưa từng để ý đến Ma Kết thì tình cảm ấy càng thêm sâu đậm. Cô chẳng thể thay đổi được cách nhìn của bố mẹ về Ma Kết nên đã dồn hết mọi tình cảm cho người em gái duy nhất này.

Điều mà Ma An cảm thấy vui mừng nhất đó là Ma Kết không vì sự vô tâm của bố mẹ mà trở nên nổi loạn. Ma Kết dùng chính năng lực của bản thân để khiến mọi người phải chú ý chứ không làm ra những trò điên rồ ấu trĩ.

Càng may mắn hơn nữa đó là Ma Kết cũng rất yêu thương cô. Khi còn nhỏ, Ma Kết luôn nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đầy quyết tâm. Những gì Ma An đạt được đối với cô chỉ là chuyện bình thường, dù nhận được bao nhiêu lời khen đi nữa cô chẳng có cảm xúc gì nhiều. Nhưng khi biết được mình là mục tiêu của Ma Kết cô lại thấy cực kỳ hãnh diện. Ít nhất thì Ma An có thể trở thành động lực để con bé cố gắng và vượt qua.
Càng lớn Ma Kết càng trở lên lạnh lùng và nghiêm túc cũng ít thể hiện cảm xúc hơn nhưng ít nhất con bé vẫn tôn trọng, gần gũi và quan tâm tới Ma An. Tình cảm của hai chị em vẫn luôn rất tốt đẹp.

Nhưng, chỉ có Ma Kết hiểu rằng, tình cảm cô dành cho Ma An là một thứ rất phức tạp, có yêu có ghét, có ngưỡng mộ cũng có ghen ghét, đố kỵ. Đối với người chị gái hết lòng yêu thương mình, trong lòng Ma Kết lại tồn tại những cảm xúc vô cùng xấu xí và tệ hại.

Bản thân Ma Kết hiểu rõ, từ khi còn nhỏ chỉ có Ma An quan tâm đến cô, giúp đỡ cô học tập, dịu dàng động viên, khen ngợi cô thật lòng. Mỗi khi Ma An đạt được một thành tích gì đó, cô tự nói với mình rằng phải vui mừng cho chị.

Đúng, cô thật lòng chúc mừng Ma An nhưng đằng sau sự vui vẻ ấy lại len lỏi cảm giác đố kỵ. Những lần như thế, Ma Kết chỉ biết nằm trong chăn dằn vặt chính bản thân mình, cô không nên như thế. Tự nói với mình rằng đó là chị gái của mình đấy, không được phép oán hận chị, nhưng cuối cùng Ma Kết không làm được.
Ma Kết từng áp lực đến mức nôn mửa, gục xuống bàn học lặng lẽ khóc đến không thở nổi vì không thể chống đỡ được. Những lúc ấy cô chỉ hận tại sao Ma An lại là chị gái mình. Những cảm xúc tăm tối xấu xa cứ ngày một lớn dần.

Nếu không có Ma An người ta sẽ công nhận cô, nếu không có Ma An cô cũng không phải nỗ lực đến điên cuồng như vậy, nếu không có Ma An cô càng không trở thành con người đến chính bản thân mình cũng thấy kinh tởm.

Suy cho cùng Ma Kết chỉ là một con người bình thường. Cô đành buộc mình phải trở nên lạnh lùng, không có tình cảm, để không ai nhận ra được thứ cảm xúc bẩn thỉu trong lòng cô mà thôi.

Giải thoát lớn nhất của Ma Kết có lẽ là việc Ma An đi du học. Cô không còn phải đối mặt trực tiếp với chị gái của mình nữa.