Hôm nay là một ngày cuối tuần đẹp trời, những tia nắng tinh nghịch làm cho không khí mùa đông ấm áp hơn. Nền trời không còn một màu xám ảm đạm nữa. Suốt mùa đông lạnh giá, hôm nay là ngày thích hợp để ra ngoài chơi.
Ngọc Song Ngư dắt xe ra ngoài cổng, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngẩn người mất một lúc mới phát hiện ra quên mặc áo khoác, vậy là lại nhanh chóng chạy vào nhà. Thời tiết hôm nay không lạnh bằng hôm qua nhưng nếu như cô không mang theo áo khoác Thiên Bình chắc chắn sẽ cốc đầu cô.
Với những ngày nghỉ, muốn tìm Ngọc Song Ngư, đáp án chỉ có một nơi: thư viện Không gian xanh. Bà chủ đồng thời là thủ thư của thư viện thậm chí còn nhớ cả mặt và thời gian đến thư viện của Song Ngư.
Thư viện không quá lớn lại có vẻ khá cũ, nằm trong một góc nhỏ giữa lòng thành phố đông đúc. Không gian trang trí đơn giản, tường màu be nhạt cùng với giá sách bằng gỗ sơn nâu sậm, ba giá sách cao đến trần nhà được xếp song song với nhau. Phía trước là bàn ghế được kê gọn gàng thành hàng thẳng tắp.
Bước chân vào thư viện, không gian cực kì yên tĩnh, so với thế giới ồn ào ngoài kia quả thật như lạc vào thế giới khác vậy.
Chủ thư viện là một người phụ nữ đã ngoài 50 tuổi, gương mặt phúc hậu dịu hiền. Nếu không phải là một người yêu sách, thư viện này có lẽ đã bị dẹp lâu rồi. Không nhiều người biết đến nơi này.
Song Ngư nhẹ nhàng bước vào cửa, đưa mắt nhìn một lượt không có ai ngoài chủ thư viện đang xếp lại chồng sách.
"Song Ngư đấy hả?"
Song Ngư mỉm cười lễ phép chào:
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng:
"Không cần đâu, bác làm xong rồi."
Song Ngư đi đến gần giá sách ngắm nhìn một lượt, mùi sách phảng phất trong không gian khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ, đôi tay nhỏ nhắn rút lấy quyển sách có tựa Nana du ký. Cuốn sách này cô đã đọc từ rất lâu, hôm nay tự nhiên muốn đọc lại.
Thiếu nữ yên lặng như đắm chìm vào từng trang sách, thả hồn theo thế giới của từng con chữ. Không gian ngoài kia bất kể ồn ào hay tĩnh lặng dường như không ảnh hưởng đến cô nữa.
Đối với Ngọc Song Ngư mà nói ngoài Tống Thiên Bình và mèo, sách là những người bạn duy nhất của cô. Không chỉ là những con chữ khô khan, Song Ngư hoàn toàn có thể cảm nhận được thứ ngôn ngữ chân phương trên giấy ấy.
Ngọc Song Ngư chính là cô gái như vậy.
Nhạy cảm và tinh tế.
Hai thứ đó chỉ được dùng khi Song Ngư hòa mình vào thế giới mà tác giả muốn gửi gắm thông qua con chữ.
Rời xa những trang giấy Song Ngư như một cô ngốc chẳng hiểu gì về thế giới phức tạp ngoài kia.
Có đôi khi, Song Ngư cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân.
Theo cách nói của Thiên Bình, đến một cái lá rơi cũng khiến cho tâm hồn của Song Ngư run lên. Kiểu như, tôi buồn mà không biết vì sao tôi buồn ấy.
Đối với thế giới của Song Ngư, Thiên Bình chẳng bao giờ hiểu được.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, thiếu nữ vẫn ngồi ở đó ánh mắt chuyển động theo từng dòng chữ.
Nước mắt trong suốt lăn trên gò má trắng ngần, có những cuốn sách dù đọc bao nhiêu lần cảm xúc vẫn như ngày nào. Nana nói đây không phải một câu chuyện bi thương nhưng vẫn khiến Song Ngư đau lòng. Giống như hương vị của Latte Macchiato, trong vị ngọt của sữa lại phảng phất vị đắng của café. Là dòng chảy nhẹ nhàng, du dương như một bản piano êm dịu, từng chút từng chút thấm vào tâm hồn, đọng lại trong trái tim những hương vị đẹp nhất. Một chút ngọt ngào, một chút bùi bùi, một chút đăng đắng khiến người ta bật khóc.
Song Ngư không hề phát hiện ra mình đang khóc, cuộc hành trình của Nana đưa cô đến nước Nhật xa xôi, đến với những hồi ức đẹp đẽ, với những cảm xúc chân thật nhất của con người.
Cách đây hai giờ, thư viện chào đón thêm một vị khách nữa một thiếu niên cực kì đẹp trai. Cậu không hề thích đọc sách, đến đây chỉ bởi không khí bình yên mà nó đem lại. So với thế giới ồn ào ngoài kia, so với căn nhà đầy áp lực và ràng buộc đó thư viện này yên tĩnh và thư thái hơn nhiều.
Cậu dựng lên cho mình một vỏ bọc lạnh lùng khiến cho người khác không dám đến gần. Tự cô lập bản thân, không hề bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng cậu không thể thay đổi con người và đam mê của mình.
Cậu là một người làm nghệ thuật.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng dịu dàng vui đùa trên mái tóc, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt thanh tú. Cô gái giống như không thuộc về nơi này, hàng mi cong dài che đi đôi biểu cảm của đôi mắt.
Rõ ràng không nhìn thấy ánh mắt kia, nhưng cậu biết cậu đã tìm được một người giống cậu. Tâm hồn cô ấy có lẽ đang phiêu du tới một vùng đất nào đó rất xa rồi.
Trước một hình ảnh đẹp như vậy, cậu không thể nào nào ngăn nổi bản thân cầm bút lên. Từng nét, từng nét hiện trên trang giấy, đã rất lâu rồi cảm hứng không tìm đến cậu nữa.
Bức vẽ hoàn thành thì cũng là lúc cầu phải về, liếc nhìn cô ấy một lần nữa, trái tim của cậu như thắt lại.
Cô ấy đang khóc.
Không hiểu tại sao, cậu cũng bất giác buồn theo, vô thức ngồi lại ngắm nhìn cô gái ấy.
Mãi đến sau này cậu mới biết hình ảnh đó là thứ đẹp nhất cậu từng chứng kiến.
Song Ngư gấp sách lại vẫn không hề biết trên mặt mình còn ướt nước mắt, nhìn thấy hình ảnh chú mèo với cái đuôi cong cong hình số bảy cô lại bật cười. Cảm giác vui buồn xen kẽ.
Nana là một chú mèo cực kì dễ thương, kiêu hãnh, biết điều, mèo tsudere, cái cách mà Nana nhận mình là mèo hoang đáng yêu không tả nổi.
Thiếu niên nhìn thấy nụ cười thuần khiết đó cũng bất giác mỉm cười theo. Cậu nhẹ nhàng đứng lên bước ra ngoài.
Cô gái này, thật là!
Cô ấy là Ngọc Song Ngư nhỉ?
Lúc này Song Ngư mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra cửa, vừa vặn thấy bóng lưng thiếu niên khuất dần sau bức tường.
Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên thư viện có thêm người từ bao giờ thế?
Mà bóng dáng đó hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi?
[...]
Chiều nay, Tống Thiên Bình có lịch học thêm môn Hóa. Lực học của Thiên Bình luôn nằm trong top đầu trong trường, cậu hoàn toàn có thể thi đỗ vào một ngôi trường đại học danh tiếng nào đó. Nhưng, cậu chưa bao giờ ngừng nỗ lực.
Đối với những năm tháng thanh xuân rực rỡ, thành tích học tập dường như là yếu tố đầu tiên và quan trọng nhất để đánh giá một người. Thiên Bình hội tụ đủ các yếu tố khiến cậu được yêu mến, vẻ ngoài nổi bật, kết quả học tập đáng ngưỡng mộ, tích cách ôn hòa làm ai cũng có thiện cảm.
Ở một góc độ nào đó người khác sẽ phải e dè trước tính cách của Tống Thiên Bình. Cậu không phải thiên tài bẩm sinh như Kim Ngưu nhưng cậu biết rõ mình là ai, hiểu rõ mình muốn gì và cần phải làm gì. Còn Vũ Kim Ngưu chưa chắn đã biết bản thân thích gì.
Bước sang tuổi 18, lưng chừng chênh vênh, có sự mơ mộng ngọt ngào lại mang theo nỗi hoang mang về tương lai. Có rất nhiều người chưa tìm được mục đích của chính mình, nhưng Thiên Bình không nằm trong số ấy.
Lớp học thêm là nhà riêng của thầy giáo, để đảm bảo chất lượng thầy chỉ nhận tối đa 20 người. Hiện tại lớp gồm 10 nữ và 8 nam, mọi người đến từ các ngôi trường khác nhau với cùng một mục tiêu là đỗ những trường đại học hàng đầu của cả nước.
Trước giờ học 15 phút, mọi người đã có mặt đầy đủ, một số tiếp tục làm bài, một số tụm lại trò chuyện vui vẻ.
Thiên Bình đi về cuối lớp học, với chiều cao của mình thì Thiên Bình biết mình không nên ngồi đầu.
"Thiên Bình, cậu làm bài này chưa chỉ tớ với."
Cô bạn ngồi phía trên quay xuống chìa tập đề cương về phía Thiên Bình. Cậu đọc đề bài một lượt, nhanh chóng tìm ra cách giải.
"Đây nhé."
Giọng nam trầm ấm đầy lôi cuốn với âm lượng vừa phải nhẹ nhàng vang lên.
Cô gái nghe giảng thì ít mà ngắm nhìn Thiên Bình thì nhiều. Cậu ấy chẳng phải mẫu người yêu lý tưởng của các cô gái sao? Ôn nhu, dịu dàng tỏ ra ân cần với tất cả mọi người. Cô không thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc cậu ấy tức giận, chắc vẫn quyến rũ lắm nhỉ?
Mà người như Thiên Bình đã bao giờ nổi giận với ai chưa nhỉ?
"Cậu hiểu chứ?"
"Ừ hiểu rồi. Cảm ơn cậu."
Cô gái vô thức đáp lại, sau đó lập tức thấy hối hận, lẽ ra cô nên nói là chưa hiểu.
Thiên Bình làm sao không biết cô gái kia cố tình tiếp cận cậu. Ở thời điểm hiện tại Thiên Bình chính chàng trai trong mơ của mọi cô gái, một quý ông lịch lãm. Cậu chẳng hề thả thính ai cả, cậu chỉ muốn mọi người luôn vui vẻ thôi.
Dựa vào ngoại hình của cậu, chưa cần làm gì cũng khiến con gái không dời mắt khỏi rồi.
Thiên Bình giống như một tách Mocha ấm áp trong mùa đông khắc nghiệt, khiến người ta mê muội, ngây ngất. Nếu cafe đen vô cùng kén khách, không phải ai cũng có thể thưởng thức được nó, thì Mocha lại phù hợp với mọi lứa tuổi và giới tính. Khó mà có thể cưỡng lại được hương vị lôi cuốn đầy ngọt ngào của nó.
Thiên Bình ngồi trong lớp mà không còn nghe thấy những gì thầy giảng nữa. Đáng lẽ là đã hết giờ học nhưng thầy giữ lại chữa cố nốt bài tập. Cậu thấy hơi lo lắng trời mùa đông rất nhanh tối, con cá đó rốt cuộc có biết đường về không nhỉ?
Nói ra thì kì lạ, Ngọc Song Ngư cũng 18 tuổi rồi chẳng phải trẻ con nữa, nhưng trong mắt Thiên Bình thì cô bạn thanh mai của mình vẫn chỉ là cô nhóc ngốc nghếch chẳng biết gì ngày nào. Điểm khác biệt duy nhất chính là nụ cười của cô ấy.
Lo lắng và quan tâm đến Song Ngư đã trở thành một phản xạ tự nhiên của Thiên Bình.
"Thưa thầy, hôm nay em có việc, xin thầy cho em về trước ạ."
Thiên Bình nhanh chóng lấy xe, trời đã bắt đầu tối dần, Song Ngư đã về chưa nhỉ?
Để cho chắc chắn, cậu vẫn đạp xe đến thư viện mà cô bạn luôn đến vào cuối tuần. Thiên Bình cất điện thoại vào trong cặp, không có gì ngạc nhiên khi đầu bên kia không bắt máy. Dù cậu đã nhắc rất nhiều lần nhưng Song Ngư vẫn thường xuyên không mang theo điện thoại.
Một điều nữa, Thiên Bình luôn cảm thấy Song Ngư không nên sinh ra ở thời đại 4.0 thế này, con cá ngốc đó mù công nghệ không nhẹ đâu.
Biết ngay mà, nếu cậu không đến chắc chờ chủ đóng cửa nó mới biết đường về quá!
Thiên Bình đi đến bên bàn Song Ngư đang ngồi, cô ấy vẫn đang say sưa trong thế giới của những con chữ không hề biết sự có mặt của cậu bạn thân. Gõ nhẹ lên mặt bàn:
"Cá ngốc đi về thôi."
Song Ngư bây giờ mới ngẩng lên đôi mắt long lanh chứa đựng vô vàn biểu cảm:
"Cân lớn, đến giờ về rồi hả?"
Như trẻ con cấp 1 vậy.
Thực ra, mỗi khi ra ngoài đi đâu đó một mình Thiên Bình luôn là người đi tìm Song Ngư về, đó đã trở thành thói quen của cả hai từ rất lâu rồi.
"Ơ, trời đã tối rồi sao? Cân lớn, hôm nay mày đến đón tao muộn đúng không?"
Cái này còn cần phải hỏi sao? Thế mà giờ Song Ngư mới biết cơ đấy.
"Ừ nay tao phải học cố mất một lúc, mà tối nay qua tao ăn cơm, mẹ có làm món mày thích đấy."
Song Ngư háo hức nói:
"Woa thật sao? Vậy thì nhanh lên nào."
Cả hai về nhà Song Ngư trước để cô thay quần áo, Thiên Bình cũng đã gọi điện báo cho mẹ cậu sẽ về muộn một chút rồi.
Lúc cả hai sang nhà Thiên Bình thì bữa tối đã chuẩn bị xong, mùi thức ăn thơm phức bay khắp ngôi nhà. Mẹ Thiên Bình vẫn ở trong bếp dọn dẹp nốt, ba cậu thì đang ngồi ở sofa xem tivi.
"Cháu chào cô chú."
"Ba, mẹ con về rồi."
Ba Thiên Bình cười trìu mến:
"Hai đứa về rồi à? Mau vào đi."
Giọng mẹ cậu ở trong bếp vọng ra:
"Ngư đến rồi đó à? Mau vào đây nào."
Song Ngư lon ton vào bếp, ngó nghiêng đủ thứ nói chuyện vui vẻ với mẹ Thiên Bình.
"Cô Thiên Hạt, Mi Mi đâu rồi ạ?"
Mi Mi là tên mèo nhỏ nhà Thiên Bình nuôi.
"Chắc rét quá nên chui vào đâu nằm rồi."
Bàn ăn bốn người, không khí vui vẻ ấm áp.
"Ngư, ăn nhiều vào."
Mẹ Thiên Bình vừa nói vừa gắp thức ăn cho Song Ngư.
"Mẹ, có phải mẹ phân biệt đối xử không? Tại sao không gắp cho con nữa?"
Thiên Bình nói giọng bất mãn nhưng đầy vui vẻ.
"Con lớn bằng từng đấy rồi, còn muốn gì nữa? Ngư dạo này gầy quá cần phải tẩm bổ."
Song Ngư quay sang lè lưỡi với Thiên Bình làm mọi người đều bật cười.
Không khí gia đình đầm ấm hạnh phúc, mọi người trong nhà Thiên Bình coi cô như con gái vậy. Cảm giác như có dòng nước ấm áp len lỏi vào từng ngõ ngách của trái tim, dịu dàng lan tỏa trong tâm hồn.
Chỉ là...
Chính Song Ngư cũng không hề biết, tận sâu thẳm trong tâm hồn cô có một nơi mà làn nước ấm áp ấy không thể chạm tới.