Trên bầu trời xanh thẫm không gợn chút mây, có một đôi cánh màu xám bạc đang lượn lờ trên không trung, hướng về phía cánh cửa gỗ đen gần khu rừng - Cánh cổng của gia tộc Santi Clare.
Ngay khi thấy nó, đôi cánh lập tức sà xuống ngay trước cánh cổng lớn không chút do dự, những cơn gió lạnh buốt làm cho đôi cánh run run, mà chủ nhân của đôi cánh ấy lại cười rất tươi mà tiếp tục vỗ cánh nhẹ đáp xuống.
"Bộp" - Đôi chân nhỏ được bao quanh bởi chiếc ủng cao màu nâu nhạt nhẹ nhàng chạm đất, đôi chân thon dài và hoàn hảo nhẹ nhàng bước tới ngay phía trước cánh cửa, để cho ánh nắng chiều tà khéo léo soi rọi khuôn mặt thanh tú và mái tóc dài.
Cô gái khẽ ho một tiếng rồi nói:
- Ta là người kế thừa của gia tộc Anis Shatow-De Vance Leo,mau mở cửa.
Giọng của cô cao nhưng thanh, ấm và rất lớn. Đôi mắt màu lam ánh lên vẻ vui sướng nhìn vào chiếc cửa đang phát ra những âm thanh kẽo kẹt và từ từ mở ra. Đằng sau cánh cửa, Scorpius đang đứng đó, nhìn cô và mỉm cười. Nụ cười vui vẻ và nhớ nhung dành cho người bạn cũ lâu ngày không gặp:
-Xin chào! Cậu vào đi!
Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, Scorpius đưa bàn tay trắng thon nhỏ chìa về phía cô:
-Lâu ngày không gặp, Leo.
-Lâu này không gặp, Scorpius!- Leo cũng cười.
Lâu lắm rồi cô mới chủ động tìm Scorpius, mặc dù đây là lệnh từ "ngài ấy" nhưng nhờ mệnh lệnh này cô mới thu đủ dũng cảm để gặp Scorpius như thế này, nhưng nghĩ lại thì thật đáng xấu hổ khi lúc đó mang danh bạn thân của cô mà lại nghi ngờ cô, cho dù Scorpius nói không để bụng nhưng cô biết Scorpius cũng đã tổn thương rất nhiều.
Đôi bàn tay được đeo găng trắng nhỏ nhắn của Leo khẽ đặt vào lòng bàn tay của Scorpius. Theo người bạn mình bước vào lâu đài, cô và Scorpius bỏ lại phía sau cánh cửa đang chầm chậm đóng lại.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Hai người nói về những việc mà họ làm, lâu lâu lại nói về những kỉ niệm nho nhỏ khi cả hai còn đi chơi nhiều với nhau. Thật ra, cả hai đều hiểu rằng họ vẫn có thể đối xử với nhau như từ trước, nhưng đôi khi, không phải cái gì mình muốn cũng có thể thực hiện được. Bây giờ, bức tường ngăn cách đã quá lớn, có thể làm bạn thế này, đã tốt rồi. Leo thật sự rất mong trở lại bình thường và mặc dù Scorpius cũng thế nhưng cô lại tự áp đặt mình, hoàn toàn không ai ép cô phải như thế, chỉ có bản thân cô mà thôi! Nhưng bây giờ, cả hai đã vui vẻ nói chuyện với nhau, có cười đùa, ôm ấp, chắc là,mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn thôi!
- À đúng rồi! Hôm nay tới đây làm gì thế?
Scorpius chợt hỏi khi cô và Leo dừng lại trước phòng trà. Và cô ngay lập tức nhận được cái nhíu mày của Leo:
- Cái gì? Chẳng phải cậu từng nói là không thích tới đây sao? Thế cậu tới đây làm gì?
-Thì tớ định nhờ Cancer giúp tớ. Tớ muốn tới New York một thời gian. Prince vừa giao việc cho tớ và có khả năng lần này sẽ khó mà về được. Chẳng phải New York là trung tâm căn cứ của Hunter Vam sao? Bởi vậy nên tớ định nhờ Cancer sắp xếp chỗ ở với công việc cho tớ!- Leo thở hắt ra rồi nói.
Cô thật sự không hiểu được suy nghĩ của ngài nữa rồi, tại sao lại yêu cầu cô tới đây gặp Cancer? Chẳng phải ngài đã quyết định hợp tác với Minlery Queen và chỉ gia tộc Minlery Queen thôi sao? Vì lí do gì mà ngài lại yêu cầu cô tới đây và hợp tác với hắn ta? Thật sự cô cũng không muốn đi tí nào!
Ngồi xuống chiếc bàn gỗ được chạm khắc những hoa văn hoa tao nhã, cô nói:
_ Cho tớ 1 li Green Tea.
- Ừ, nhưng bộ Anis Shatow không có khả năng làm mấy cái đó đâu mà nhờ ngài ấy làm gì?- Scorpius càng nhíu mày chặt hơn khi nghe tới Prince. Cô bưng ra hai tách trà thơm lừng đặt trước bàn.
Scorpius thừa biết gia tộc mình có tài chính ở ngoài tốt hơn gia tộc Anis nhưng đâu phải Anis không có khả năng xử lí những việc lẻ tẻ thế này?
- Thì tớ muốn qua đó làm thử! Cái tên ngu ngốc tự phụ ấy đâu rồi?
Làm sao cô dám nói là đó là lệnh của Prince cơ chứ? Tự nhiên bắt cô phải giữ kín bí mật, đúng là điên khùng! Nhấp một ngụm, nhớ quá, vị trà hơi đắng của Scorpius!
- Việc này... - Scorpius đảo tròn đôi con ngươi xanh thẫm, giơ bàn tay trắng chỉ phía sau cô.
Leo bỗng nhiên cảm thấy rợn người trước hành động đó của Scorpius, bàn tay cô run run buông tách trà xuống, cảm giác lạnh lẽo càng ngày càng rõ rệt ngay sau khi cô nghe thấy giọng nói trầm trầm phía sau lưng:
- Cái tên ngu ngốc tự phụ ấy đang ở ngay sau lưng cô đây! - Cancer lừ mắt nhìn Leo khiến cho cô mím chặt môi lại - Đi theo tôi! Scorpius , pha cho tôi hai tách trà Darjeeling's second flush và bánh soufllé đông lạnh với chanh dùng cho bữa chiều, Bảo Bình không tới rồi.
- Tôi biết rồi. - Scorpius gật đầu, miệng không khỏi nở nụ cười.
Cancer nhíu mày nhìn cô, nhưng môi cũng vẽ lên nụ cười, do những việc xảy ra vào đeem hôm qua nên anh mới huỷ hẹn với Bảo Bình nhưng qua bao nhiêu đó thời gian thì có lẽ cũng sẽ tới lúc hắn ta tự đến tìm Scorpius mà thôi, chỉ là không biết lúc đó là lúc nào.
- Bá tước, không phải là ngài nên dẫn đường sao? - Leo nhìn Cancer và Scorpius trao đổi ánh mắt với nhau khiến cho cô cảm thấy bực bội muốn phá bỏ không khí xung quanh hai người họ.
Hôm nay ngoài gặp Scorpius, nói chuyện với Cancer cô còn phải làm một nhiệm vụ nữa, một nhiệm vụ do tên ấy nhờ vả cô: Quan sát Scorpius, chỉ cần Scorpius có chút khó chịu hay gặp những chuyện uất ức thì lập tức tìm cách đưa cô ấy trở về nhưng nhìn đi! Scorpius chủ động yêu cầu trở thành quản gia của Santi Clare, lại còn tình tình tứ tứ với Cancer như thế kia. Cô thật sự không hiểu nổi liệu Scorpius có còn thích người đó nữa không nhưng với tư cách là người giới thiệu và cũng là với tư cách của một người bạn, cô vẫn cảm thấy Scorpius đi với người đó là thích hợp nhất! Thế nên, khi nhìn thấy hình ảnh này, Leo có cảm giác mình nên phá rối họ thật nhiều để Scorpius không ngu ngốc thích tên này.
- A, ta đến đây. - Cancer thấy được cảm nhận của Leo liền bật cười, vai run run xoay người ra ngoài.
Leo hừ nhẹ đi theo anh ta, không quên quay lại vẫy tay với Scorpius một cái.
Trên hành lang dài được thắp sáng bằng những chùm đèn pha lê tráng lệ, bóng hai con người đổ dài trên mặt đất, không gian âm u lúc bình thường được thay thế bằng cuộc bàn luận nho nhỏ.
- Ngươi định giữ Scorpius trong bao lâu nữa? - Leo đi theo Cancer, đợi đến khi cách phòng bếp đủ xa để Scorpius không thể nghe thấy tiếng mình mới nói - Ngươi biết rõ chị ấy không thuộc về nơi này.
- Tại sao không? - Cancer không quay đầu, anh chỉ để tiếng cười nhẹ nhàng của mình xuyên suốt trong lời nói của hai người, để cho Leo biết anh vẫn đang nghe - Mẹ cô ấy là cô của tôi, thành viên của gia tộc Santi Clare, cô ấy là chị họ của chủ nhân đương nhiệm gia tộc Santi Clare tôi đây, hoàn toàn có đủ điều kiện để bước vào lâu đài. Ta chỉ thực hiện nhiệm vụ bảo vệ chị ấy theo ý nguyện của đời trước và của bản thân ta mà thôi!
Cancer không muốn giải thích nhiều với cô, dẫu sao cô cũng là người hầu thân cận của kẻ ấy. Nói không chừng, hôm nay cô ta tới đây là để điều tra về "kế hoạch" đó mà thôi!
- Cho dù như thế nhưng cô ấy cũng là ch...
- Nếu cô muốn nói về việc này nữa, nhân danh gia chủ Santi Clare, ta sẽ trục xuất cô khỏi lâu đài. - Không để Leo nói hết câu, Cancer quay đầu lại trừng mắt nhìn cô.
Anh hiện tại hiểu rất rõ việc mình đang làm gây thù chuốc oán với rất nhiều người nhưng nếu đó là việc có thể bảo vệ được thành viên của gia tộc Santi Clare, anh chắc chắn sẽ làm.
Đối diện với con người dám nói dám làm như Cancer, Leo biết mình nếu không muốn vì lo việc bao đồng mà không hoàn thành nhiệm vụ do ngài ấy giao phó thì chắc chắn sẽ bị trách tội. Leo đành phải vì chức vụ quan trọng của mình mà im lặng, tiếp tục theo Cancer đến sảnh tiếp khách.
- Được rồi, lần này tên đó nhờ cô mang đến thứ gì? - Cancer không đợi Scorpius mang trà và bánh lên mà vào thẳng vấn đề ngay khi vừa ngồi xuống.
- Là thứ này. - Leo đưa cho anh một lá thư - Ngài ấy muốn ngài đưa tôi tới New York.
Cancer trầm mặc đọc lá thư, đôi mắt nhíu chặt lại, tròng mắt bắt đầu đảo lên xuống giữa Leo và bức thư.
Việc này thật sự là nằm ngoài dự kiến của anh, chẳng phải họ đang muốn tìm cách cho amh một bài học sao? Sao lại tự nhiên đưa ra yêu cầu này?
- Tôi mang trà và bánh tới rồi đây! - Scorpius gõ nhẹ vào cửa, đẩy chiếc xe kéo sang trọng bước vào - Đây là trà Darjeeling's second flush ăn kèm với Petit four.
- Soufflé của ta đâu? - Cancer bất mãn nói.
- Tôi không đủ thời gian để làm lạnh. - Scorpius không quan tâm đến lời nói của anh, tiếp tục bày các món lên bàn, xong, cô nói tiếp - Tôi xin phép.
- Đúng là ngài không bao giờ có thể quản nổi cô ấy nhỉ? - Leo cười nhạo Cancer ngay sau khi Scorpius đi ra, trên môi lúc này hiện lên nụ cười thoả mãn - Món này thật ngon quá!
- Cô ấy là chị ta, sao ta dám quản? - Cancer đối diện với khuôn mặt nhạo báng của Leo lại rất bình thản - Nói với chủ nhân của cô, ta đồng ý.
- Thật sao?
- Ừ, cô sẽ tới làm ở công ti Satimi, người đứng đầu ở đó sẽ không làm khó cô nếu cô đưa thứ này cho hắn ta. - Anh đưa một mảnh giấy nhỏ được gấp lại cẩn thận cho Leo - Ta chờ tin của cô.
- Được! - Leo gật đầu, ăn nốt miếng bánh cuối cùng - Nếu vậy, tôi xin phép đi trước.
- Sao lại về sớm thế? Lâu đài ta luôn chào đón cô ở lại một đêm mà.
- Xin cảm ơn lòng tốt đáng ngạc nhiên của ngài nhưng tôi vẫn chưa muốn đang ngủ mà bị đẩy ra ngoài trời lạnh đâu!
Cô còn lạ gì trò đùa của hắn ta chứ? Ai ngu mới ở lại làm khách tại lâu đài này.
Cancer mỉm cười trước dáng vẻ của Leo. Nếu không phải muốn gặp lại Scorpius và yêu cầu của hắn ta, Leo sẽ không bước chân vào đây đâu.
- Cancer, ngài đang tính toán cái gì?- Scorpius nhíu mày nhìn anh chàng vẫn đang tủm tỉm cười khi đi vào nhà bếp.
Cô quá hiểu hắn ta rồi! Có bao giờ cho không ai cái gì đâu. Tất cả đều là trao đổi mới đúng là phong cách của hắn ta, kì này chắc chắn hắn đang âm mưu gì đó!
- Chẳng có gì hết! Chỉ là ta đang có chuyện vui thôi!- Cancer lém lỉnh cười- Ta muốn ăn bánh scone cacao. Dặn nhà bếp đem lên cho ta vài cái nhé?
Thay vì không thể ăn được thức ăn bình thường, không có ảnh trong gương, sợ tỏi, không thể đi lại dưới ánh nắng mặt trời, tất cả đều là bịa đặt do con người tưởng tượng và áp đặt cho các loài vampire cao quý. Và sự thật này ngoài vampire ra, chỉ có các hunter vam mới biết sự thật này. Còn bọn con người thì cứ ngu muội tin vào những thứ hư cấu ấy mà chẳng biết chút ít gì.
- Đã hiểu, lát sẽ có bánh cho cậu.- Tuy thắc mắc nhưng cô hiểu là cứ để tên nầy làm những gì mình muốn thì tốt hơn.
Mỉm cười hài lòng,Cancer trở về phòng.
Thật sự hôm nay tâm trạng của anh rất tốt. Tất cả là nhờ cô gái anh vừa mới bắt được, hương thơm của cô ta thật đặc biệt. Không biết cô ta tên gì nhỉ? Khi nào mới tỉnh đây? Máu của cô ta có vị gì nhỉ?...
"Cạch"-Mở cửa căn phòng,Cancer bước vào.
"Ầm"-Thanh âm trong lòng Cancer vang lên khi đi về phía cuối phòng.
Tại đó, một cô gái dễ thương với chiếc váy quần năng động cùng áo thun kiểu đang ngồi đó, đôi mắt to long lanh ánh lên sự chán nản và nhịch ngợm. Và, cô gái đang... trò-chuyện với thú-cưng-của-anh!
Đây là mẩu đối thoại Cancer đã nghe được:
Song Ngư: Ê quạ,mày biết tao đang ở đâu không?
Quạ:Qụac!
Song Ngư:Ê quạ,mày đói không?
Quạ:Quạc Quạc
Song Ngư:Hay tao làm thịt mày nha!
Quạ:Quác Quác Quéc
Trong đầu Cancer bây giờ là hàng loạt về cô gái đang ngồi nói chuyện với con quạ anh chợt nghĩ:Liệu mình có sai lầm hay không khi bắt cô ta về?