12 Chòm Sao Và Bộ Tộc Người Sói

Chương 7: Chuẩn bị hôn lễ (part 1)



_Cái quái gì? Trong khi bọn tớ khổ sở tìm cậu thì cậu lại ôm mỹ nam mà ngủ. Cậu có còn tình người không hả?

_Xin lỗi mà!-Song Ngư tội nghiệp theo đuôi Nhân Mã. Nhân Mã thở dài xoa đầu cô nói:

_Thôi không sao! Lần sau ráng tự bảo vệ mình nghe chưa!

_Ừm, tớ biết rồi!

_Biết thì tốt! Tớ đi ngủ đây!-Nhân Mã nhanh chóng quấn kín chiếc chăn lên người làm con nhộng rồi đi gặp Chu công. Cự Giải cười nói:

_Cậu ấy thức suốt đêm vào rừng tìm cậu đấy! Giờ buồn ngủ cũng bình thường.

Bảo Bình tao nhã đưa chén trà lên miệng nói mắt vẫn không rời cuốn sách:

_Ngủ ngày là thói quen chả tốt tẹo nào!

_Vì cậu khác người nên mới vậy!-Cự Giải đùa.

Bàn tay cầm tách trà của Bảo Bình khựng lại. Xử Nữ nghe cũng có chút chột dạ. Trước đây, họ không phải là không nói nói nhau như thế nhưng mà không hiểu sao lúc này nghe lại có chút giật mình. Bảo Bình nhanh chóng khôi phục thần sắc nói:

_Người biết tự chủ phải biết điều tiết bản thân!

Thiên Bình lăn vòng vòng gào thét trong chán nản:

_AAAA! Chán chết được! Cả ngày ru rú trong phòng! Chả có spa, không đi shopping....!

_Cậu nói đúng mình cũng vừa phát minh ra một số công thức thuốc. Ai muốn giúp mình a?-"choeng" con dao phẫu thuật sáng chói lóa, Bảo Bình cười ranh mãnh. Tất nhiên các chị sao đểu lãng đi chỗ khác. Họ vẫn còn muốn sống nha!

Thấy xung quanh chẳng còn mục tiêu, Bảo Bình thất vọng lia đầu qua, bỗng cô để ý đến mái tóc nâu đang nằm trên giường. Khà khà! Con chuột à không con ngựa kia sẽ là vật thí nghiệm của chế! Các chị sao bên ngoài đang nhiệt tình bàn bạc xem lễ truy điệu của Nhân Mã nên làm sao?(mã mã chưa chết mà!)

Khổ chủ vẫn ngon lành yên giấc không hề hay biết mình sắp lâm nguy. Con dao phẫu thuật, ống tiêm thuốc và một mớ thuốc xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng như cái đèn tín hiệu giao thông đang dần tiến gần. Chỉ một chút nữa, một xíu nữa thôi....

"BANG"

_Bảo Bình, phóng viên đang tụ tập tại sảnh chính để tìm cô đấy!

Song Tử nhìn thấy cảnh tượng có chút rùng rợn. Nhân Mã nằm yên dưới thân Bảo Bình, Bảo Bình lại cầm dao chuẩn bị cứa và một vài ống tiêm. Hơ hơ có chút giống SM nha! Anh chàng thức thời cúi rạp người xuống:"Tôi rất xin lỗi!" Bảo Bình đen mặt nhìn cánh cửa vừa đóng lại:Anh ta nghĩ lung tung cái gì không biết, lỡ đi đồn đại thì cái miệng anh ta chắc bằng cái loa phát thanh của xóm cô quá! Không được không được! Danh dự là trên hết! Nghĩ vậy cô bèn thu hết dao kéo đồ nghề lại, phóng 1 mạch xuống đại sảnh.

Quả thật phòng viên đang tụ tập rất nhiều dưới đại sảnh. Họ đồng loạt lên tiếng hỏi:

_Cho hỏi cô có đúng là Bảo Bình cô gái cứu mạng một cậu bé mắc bệnh tả không?

"Câu hỏi thừa!"-Bảo Bình duyên dáng gật đầu.

_Đây là dịch chưa có thuốc trị, sao cô lại tìm ra cách cứu cậu bé?

_Cô cho hỏi..........

Và vô vạn câu hỏi của dân báo chí lao vào. Bảo Bình mỉm cười tao nhã suốt cả buổi.

******************

_Xử Nữ à, khuôn miệng của tớ cứng ngắc rồi!-Bảo Bình ca thán. Cười cả ngày khiến miệng cô cứng ngắc. Hờ hờ, gương mặt xinh đẹp của cô bị họ làm cho biến dị rồi. Đột nhiên cô hỏi Xử Nữ:

_Thiên Bình ở đây sẽ ổn chứ?

_Ban đầu tớ cho rằng vì bản tính cậu ý là sói nên có thể tự tìm đường về nhưng không ngờ lại là chui vào hang ổ của kẻ thù.-Xử Nữ kê gối cho Bảo Bình nằm, giọng rầu rầu kể-Vốn dĩ lệnh của hoàng hậu là đưa cậu ấy tránh khỏi nanh vuốt của thế lực ngầm Black Rose ai ngờ lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Tự dưng đến đây tớ lại nhớ đến lời tiên tri về công chúa Thiên Xứng. Cậu có nhớ không?

_Ừ! Thật đáng sợ!-Bảo Bình nhắm mắt dưỡng thần nghĩ lại về một hồi ức đáng sợ về nàng công chúa tai họa trong truyền thuyết-công chúa Thiên Xứng, nàng công chúa thứ 58 của Black Rose.

"Tại lễ rửa tội của Black Rose cho con gái đầu lòng của nữ hoàng đời 57 và bá tước Verma đời 45 diễn ra vô cùng hoành tráng. Đứa bé đặt tên là Thiên Xứng với mong muốn sau này sẽ làm cho Black Rose ổn định, cân bằng và vững mạnh. Đứa bé nhanh chóng nhận được nhiều lời chúc phúc của thần dân Black Rose. Người chúc cô bé xinh đẹp, người chúc thông minh,...(sao giống công chúa ngủ trong rừng thế nhỉ?) và rồi vị tiên tri lỗi lạc mới là người nói ra vận mệnh của đứa bé đối với người dân Black Rose. Ông ta phe phẩy chiếc quạt bằng lông khổng tước, quý phái đi tới, chậm rãi nhìn đứa bé xinh đẹp với mái tóc vàng và nói:

_Đứa bé này sinh vào lúc chòm Thiên Xứng tỏa sáng nhưng lại đụng phải khí vận hắc ám. Sự xuất hiện của nó chính là đánh dấu sự thay đổi của Black Rose. Con bé sẽ là kẻ phản đồ tự tay nó sẽ xóa sổ bộ tộc Black Rose và sáp nhập chúng ta với Light Wolf. Con bé cũng là nguyên nhân của các cuộc nội chiến và chính nó sẽ công chúa cuối cùng của Black Rose. Nó là đứa trẻ mang nặng chướng khí. Là đứa trẻ tội đồ!

Nói xong ông ta bỏ đi. Mọi người còn chưa hết bàng hoàng. Nữ hoàng đời 57 sau đó phải cố gắng hết sức để bảo vệ đứa con gái của mình. Cô bé vẫn lớn lên một cách hồn nhiên như bao đứa trẻ khác và cả sự gièm pha của thiên hạ."

_Thế là thảm kịch xảy ra!-Bảo Bình chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp- Hai thành viên liên lạc của Light Wolf bị giết hại không rõ nguyên nhân, bắt đầu của thảm kịch. Nội bộ Black Rose liên tục bị lũng đoạn, cuối cùng là một trận hỗn chiến xảy ra. Để bảo vệ con gái, bá tước và nữ hoàng đành phong ấn khả năng của công chúa lại à gửi cô ấy đến thế giới loài người, hi vọng cô sẽ sống sót. Bây giờ thì sao, chúng ta tất cả vừa dính vào Light Wolf lại còn bị Cảnh Tuấn phát hiện ra sự tồn tại của công chúa và cả chúng ta nữa.-Cô thở dài-Chúng ta phải làm gì đây?

Xử Nữ lã chã rơi nước mắt, nhớ lại biển lửa ngày hôm đó. Chính ngọn lửa đó đã cuớp mắt phụ mẫu cô, Bảo Bình và cả Thiên Bình nữa. Quá khứ là thứ đôi khi khiến người ta muốn quên hết tất cả. Quên đi mình là ai, quên đi mình phải làm gì...Bảo Bình ngồi dậy nói:

_Thôi, chúng ta còn phải bảo vệ Thiên Bình nữa, để cậu ấy không phải làm Thiên Xứng!

_Ừm!-Xử Nữ gạt lệ mỉm cười. Phải rồi, bây giờ bảo vệ công chúa hoàng tộc chính là nhiệm vụ của họ.

_Xuống ăn thôi!

_Ừ!

Cả hai cùng nhau đi xuống phòng ăn. Cự Giải đoan trang bê ra một đĩa thịt to tướng đặt ngay trước mặt Kim Ngưu nói:

_Đĩa thứ 42! Anh ăn khỏe thật!

_Cự Giải à, tớ muốn ăn thêm bánh ngọt, cupcake phô mai a~~!-Song Ngư đáng yêu làm nũng. Cự Giải lại đanh mặt nói:

_Cậu ăn lắm cupcake lắm rồi nhé!

_Đi mà đi mà! Thiên Bình cũng muốn ăn!-Song Ngư bất chợt triệu hồi Thiên Bình yên lặng thưởng thức món súp ngũ sắc khiến cô bị sặc. Cái gì dzạ? Cô chỉ muốn yên lặng ăn ngon thôi mà! Có muốn ăn cupcake cũng đừng lôi cô vào chớ! Song Ngư đưa đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp quay ra nói với Thiên Bình:

_Nhỉ? Phải hông Bình~~Nhi~~!

Oa oa da gà da ốc cô nổi hết lên rồi! Cô nhẫn tâm lắc đầu nói:

_Đáng tiếc, tớ đang giảm cân nên không thể ăn món ngọt!

Song Ngư xụ mặt ngay tức khắc, nhưng lập tức lại sáng bừng:

_Thôi nào! Cậu bình thường cũng đã đẹp lắm rồi! Đẹp chim sa cá lặn, đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp đến độ Tây Thi tái thế cũng ghen tị, Thúy Kiều trọng sinh cũng không sánh bằng....

_Cự Giải đưa liền cupcake cho cậu ý đi! Tớ muốn yên tĩnh!-Nguy hiểm thật! Tài năng nịnh hót của Song Ngư ngày càng tiến bộ. Chắc chắn bị lây từ bà Mã! Suýt nữa thì cô ngây dại mà nghe theo lời tâng bốc của bé Ngư. Bên này vừa được yên tĩnh một lúc thì lập tức nghe tiếng sáo sào của ông Kim vang vọng tứ phía:

_Trả lại cho tuôi!

_Không trả , anh ăn gần 50 đĩa rồi, tôi mới có 12 đĩa hà! Vậy nên anh phải nhường cho tôi!-Nhân Mã chanh chua nói.

_Không nhường!-Kim Ngưu có thể nhường bất kì thứ gì nhưng đồ ăn là tuyệt đối không thể!

Tranh qua giành lại cuối cùng chiếc đùi cừu bay thẳng vào bàn tay của Bạch Dương. Anh chàng mỉm cười nhìn 2 kẻ giành thức ăn.

"Tôi là bạn nối khố của cậu ta nên chắc chắn đùi cừu sẽ là của tôi!"-Kim Ngưu nghĩ thầm.

"Anh ta chắc chắn biết mình cần đưa cho ai! Bằng không ta không chới với hắn!"-Nhân Mã nghĩ.

Thế giới này có một quy luật đó là: kẻ mạnh tất thắng. Tuy nhiên cũng có trường hợp hi hữu là kẻ yếu thắng. Ví dụ như chiến thắng được Kim Ngưu trong cuộc chiến giành đùi cừu chẳng hạn. Hiện giờ cô nàng đang vui vẻ gặm đùi trong khi Kim Ngưu đang rủa xả thằng bạn:

_Tao không ngờ mày lại tàn nhẫn như thế! Hồi tập 2 là bánh quy cacao bây giờ lại là đùi cừu nướng! Mày là thứ bạn méo có chút xíu lương tâm! Đồ thứ khốn nạn, bạn bè vô tâm bla bla

_Mày rủa xả cả dòng cả họ nhà tao đó hử?-Bạch Dương ngán ngẩm nghe thằng bạn ca thán. Có mỗi cái đùi cừu thôi mà! Kim Ngưu tiếp tục sa đọa vào thức ăn để quên đi "mối tình sâu nặng với em đùi cừu"(có cần mần quá vậy không?). Ma Kết và Thiên Yết rất ngoan khi yên lặng chén sạch phần ăn của mình(ôi hai soái ca mặt lạnh!). Ờm còn thiếu ai đó thì phải? À cái ông Song Tử đang lò dò tới chỗ Bạch Dương hỏi:

_Ê, mày chấm cái cô Nhân Mã phải không? Khai mau!

Bạch Dương bí ẩn, Song Tử đắc ý cười vì mình đoán đúng, Kim Ngưu trố mắt nhìn Bạch Dương hỏi:

_Vậy ra mày chấm Nhân Mã à?-Bạch Dương chỉ cười, Ngưu-chan tức giận gán thêm cho anh một cái tội "trọng sắc khinh bạn". Dương ca dở khóc dở cười, đến cạn lời với cậu bạn này. Song Tử vỗ vai Bạch Dương nói:

_Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu!(chết dưới cành mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu)

_Từ hồi quen mày tới giờ, tao mới thấy mày nói câu có nghĩa! Cơ mà mày chấm ai?

_Cô gái Thiên Bình ấy! Cô rất xinh đẹp không thấy sao? Hoặc thì chắc cũng phải cô nào dịu dàng tí!

_Vậy chắc Cự Giải hen?

_Thiên Yết chắc chắn chấm Song Ngư!

Thế là hai công tử Bạch-Song cứ tám loạn hết cả lên về các đôi. Bảo Bình nhìn họ hỏi Xử Nữ:

_Nơi đáng để sống chứ? Phải không?

_Ừm!

"Kẹt"

Tiếng chiếc ghế bị kéo ra, Ma Kết dõng dạc nói:

_Tất cả mọi người vào phòng tôi!

********