Thấm thoát đây cũng đã vài năm trôi qua rồi. Kim Ngưu bây giờ chính là giám đốc của chuỗi nhà hàng - khách sạn nổi tiếng trong nước. Cậu có trăm công ngàn việc phải lo, nào là hợp đồng, các cuộc họp, phỏng vấn,... Còn Thiên Bình? Cô đang ký hợp đồng với bên công ty Jiro để trở thành người mẫu độc quyền.
Vâng, họ vẫn chưa có kết hôn.
"Kim Ngưu, anh nghĩ sau này chúng ta sẽ ở đâu? Nhà anh hay nhà em?" Thiên Bình ngây ngô ôm cánh tay của Kim Ngưu vào lòng.
Chả là đôi bạn trẻ nhân dịp cuối tuần rảnh rỗi liền tranh thủ đi dạo vài vòng trong thành phố.
"Tại sao không phải là nhà của chúng ta?"
"Ồ, ý em là... A! Anh xem kìa, cửa hàng quần áo cho trẻ sơ sinh, mình vào đi! Nhanh lên!"
Kim Ngưu mặc kệ cho Thiên Bình kéo vào cửa hàng, mắt cậu vẫn là thuỷ chung dán vào màn hình điện thoại.
"Kim Ngưu, anh xem, có bao nhiêu là quần áo này. A! Cái giày này nhỏ xíu à... Aww, em thích quá đi!" Thiên Bình xuýt xoa từng món đồ trên kệ tủ, không thèm để ý đến Kim Ngưu nữa.
"Thích đúng không? Vậy anh sẽ cho em một đứa. Thậm chí mười đứa anh cũng có thể cho em." Kim Ngưu chậm rãi buông một hơi thật dài, vô tình cả hai lại trở thành tâm điểm của mọi người trong cửa hàng.
Thiên Bình bị người ta chiếu tướng đến đỏ cả mặt, vội vàng kéo tay Kim Ngưu chạy mất.
8h tối nhà Thiên Bình vào một ngày nào đó...
Thiên Bình cô hôm nay được Kim Ngưu mời đến dự một buổi lễ của công ty. Cậu nói cô phải ăn mặc thật đẹp, để xứng đáng làm phu nhân tương lai nữa chứ. Và vì lý do đó, cô đã tiêu hết hơn chục triệu cho bộ váy này đây.
Thiên Bình đứng đợi ở cửa mãi vẫn chẳng thấy Kim Ngưu tới. Sốt ruột, cô bắt đầu lấy điện thoại ra gọi.
Bụp!
Một miếng vải màu trắng thình lình xuất hiện từ đằng sau, bịt lấy miệng của cô. Thiên Bình mới đầu còn cố gắng vùng vẫy, sau liền tiến vào trạng thái hôn mê.
Tích... tắc... tích... tắc...
Khi Thiên Bình tỉnh dậy, xung quanh cô mọi thứ cứ quanh mòng mòng, quả thật rất buồn nôn.
Không phải!
Cái cảm giác quay mòng mòng này... rất giống như đang ở trên mặt biển!!!
Chết rồi! Thiên Bình cô đứng dậy. Không trói? Không bịt miệng? Không lẽ xung quanh đây không có ai nên họ mới lơi lỏng cảnh giác như vậy? Thiên Bình sợ hãi đảo mắt một vòng quanh phòng. Trong phòng chỉ có độc mỗi một cái bàn viết và chiếc giường bằng gỗ sang trọng mà cô đang ngồi lên. Chắc có lẽ đây cũng là một loại du thuyền xa hoa nào đó. Thiên Bình cô trấn tĩnh lại vài phút rồi tiến tới cánh cửa trước mặt.
Cạch.
Không khoá!
Thiên Bình nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài. Đúng là khoang này không có ai cả. Hay là? Toàn bộ đã bị giết hết rồi? Cô lắc lắc đầu. Không được suy nghĩ lung tung, mình phải thật bình tĩnh trong mọi tình huống!
Thiên Bình cô để ý, trên bức tường có dán hình gì đó như một mũi tên màu đen, mỗi mũi tên đều có đính vài ngôi sao nhỏ. Với trí tò mò vốn có, cô bắt đầu đi theo nó.
Len lỏi qua các hành lang và vài khoang hành khách, cuối cùng, cô cũng lên được boong tàu.
Bùm!
Một màn pháo hoa bất chợt nổ ra, hàng ngàn những tờ giấy làm thành một màn hoa rơi kinh điển. Hai bên boong tàu có rất nhiều, rất nhiều đồ trang trí. Còn cả một bàn ăn hấp dẫn đầy nến và gấu bông. Phía trên treo một băng rôn to đùng: Will you marry me? Mà ở đó, Kim Ngưu với bộ âu phục phẳng phiu đang chắp một tay sau lưng, tay còn lại cầm bó hoa hồng đỏ thắm, khoé môi nhếch lên với vẻ thích thú nhìn cô.
Thiên Bình lúc đầu đã chuẩn bị tư thế để có gì còn có thể ứng phó. Nay gặp cảnh này, cô chỉ còn đứng ngây ra đó, miệng há ra không nói được tiếng nào.
"Sao? Em sẽ lấy anh chứ? Anh đã chuẩn bị lãng mạn như thế này rồi." Kim Ngưu cười ranh một cái, ánh mắt loé lên tia ấm áp.
"Lãng mạn á? Anh bắt cóc em như thế mà lãng mạn á?" Thiên Bình tức giận chu môi chống hông. "Lần sau anh mà như vậy nữa, em giận cho xem." Cô tiến lại gần Kim Ngưu, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo và cravat cho anh.
"Sẽ không có lần sau nữa đâu." Kim Ngưu cúi mặt xuống, hơi thở nóng phảng phất nơi cổ Thiên Bình làm cô nàng đỏ mặt. "Vì hết lần này, em đã là của anh rồi."
Kim Ngưu không nói hai lời liền cắn lấy đôi môi cô. Bàn tay chầm chậm luồn từ sau áo lên.
"Khoan đã!" Thiên Bình rùng mình đẩy anh ra, đôi má ửng hồng. "Em chưa nói đồng ý mà."
"Em dám không đồng ý sao?" Kim Ngưu nhếch mép một cái, tay lập tức bế cô lên, phòng ngủ thẳng tiến.
------------------------------
Kể ra cũng đã hai năm từ khi Kim Ngưu và Thiên Bình lấy nhau. Hôm nay là ngày mà Thiên Bình cô phải đi chụp ảnh cho tạp chí Elestime.
"Được rồi, nghiêng sang trái, đúng đúng."
Thiên Bình nghiêng người, tạo dáng đủ kiểu để Phillip, anh chàng nhiếp ảnh nổi tiếng hàng đầu trong nước, bấm máy.
"Anh chàng đẹp trai đứng cạnh chiếc BMW ngoài kia là ai vậy?"
"Ai mà biết!"
"Có khi hắc mã hoàng tử đến đón tui đó."
"Mày lùn xủn ai thèm, há há!"
Thiên Bình trong lòng chợt bật cười, anh chàng đó chắc chắn là Kim Ngưu rồi. Cái ví dụ điển hình đó chính là chiếc BMW màu đen. Từ trước khi cưới, cô thấy anh lái nó. Sau khi cưới, anh vẫn chung thuỷ không chịu đổi xe mới, mặc dù kiểu dáng của nó khá cổ. Kim Ngưu mà, anh rất ít đổi những thứ quen thuộc với mình.
Thiên Bình lấy điện thoại ra, nhắn một tin ngắn cho Kim Ngưu bảo anh vào đi, thế là anh vào thật.
Kim Ngưu đi đến đâu quả là làm cho người ta ngại ngùng vì vẻ ngoài điển trai sắc sảo đến đó. Chẳng hạn mấy cô nhân viên đang té ngã ngoài kia.
Tại sao Thiên Bình nổi tiếng mà người ta vẫn chưa biết đến Kim Ngưu ư?
Vì đám cưới của hai người chỉ làm nhỏ thôi, khách mời chỉ khoảng 1000 người. Giới truyền thông cũng chưa biết mặt chồng của Thiên Bình nữa. Họ chỉ biết đến một Kim Ngưu tự lập, cao ngạo, là ông chủ của chuỗi nhà hàng - khách sạn Kim Ngưu nổi tiếng. Nhưng bây giờ thì họ sắp được biết rồi đấy.
Kim Ngưu bước đi một cách chậm rãi vào studio, mắt nhìn thẳng, một bước đi đến chỗ của Thiên Bình đang đợi.
"Anh tới rồi à?" Thiên Bình trong giờ giải lao liền chạy đến ôm lấy Kim Ngưu trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. "Anh đợi em một lát nhé, em sắp xong rồi, còn 30 phút nữa thôi."
"Uhm." Kim Ngưu hôn lên trán Thiên Bình một cái rồi vuốt mái tóc vàng nâu hơi xoăn của cô.
"Trời, hai người đó đang cặp bồ hả?"
"Đúng là chân dài cặp đại gia mà."
"Hừ... nhìn GATO quạ."
"Thật tôi chúng tôi là vợ chồng." Kim Ngưu cất giọng trầm trầm khiến người ta không rét mà run.
"Ờ... xin lỗi."
"Anh làm gì vậy." Thiên Bình bật cười, vỗ vào ngực anh một cái. "Có cần phải đôi co với họ như vậy không?"
"Họ nói xấu em, anh không thích."
"Ây ya~ Thôi thì ngày mai chúng ta cùng công bố cho giới truyền thông biết mặt của ông xã em là được rồi."
"Tại sao không phải là lát nữa?"
"Lát nữa sao?"
"Ừ."
Thiên Bình bật cười ha ha, rước lấy ánh mắt kỳ dị của Kim Ngưu lẫn mọi người.
------------------------------
"Kim Ngưu, ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta đi cắm trại đi."
"Ngày mai anh bận..."
Kim Ngưu ngước mắt lên nhìn, vừa đúng lúc Thiên Bình từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ vỏn vẹn có chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh. Hơi nước toả ra làm khung cảnh có chút ám muội, những giọt nước từ mái tóc rối còn chưa khô của Thiên Bình làm anh cảm thấy cổ họng khô nóng.
"Trên mặt em có gì à?" Thiên Bình ngây ngô hỏi, bước chầm chậm về phía chồng mình.
Kim Ngưu không nói hai lời liền đè Thiên Bình xuống giường, túm lấy tay cô đặt lên đỉnh đầu. Bạc môi khẽ cắn mút lấy cánh môi đỏ mọng kia.
Thiên Bình vùng vẫy. Kim Ngưu hôm nay lại mắc chứng gì vậy?
Kim Ngưu cậu tay đưa lên mò mẫm vào chiếc khăn tắm. Dường như có vẻ hơi vướng víu? Cậu bèn tự cởi bớt quần áo rồi dùng tay vất chiếc khăn tắm của cô sang một bên. Từng đường nét cơ thể của Thiên Bình như phô bày trước mắt cậu. Kim Ngưu khoé môi khẽ nhếch, tay chân bắt đầu cựa quậy, mò vào những nơi nhạy cảm nhất của cô.
"A... Kim Ngưu... Hôm nay anh bị sao vậy? Chỗ đó... không được..."
Anh chịu theo cô sao? Kim Ngưu hôn lên môi cô một cái, ánh mắt chứa đựng ấm áp.
"Chúng ta bắt đầu kế hoạch hoá gia đình đi Bình Nhi."
"..............."
------------------------------
Một buổi sáng trong lành nọ, vì Thiên Bình phải đi làm sớm nên Kim Ngưu đành phải trông Thiên Nhã, con gái đầu lòng của anh và cô, minh chứng cho cái đêm nọ. Năm nay, Thiên Nhã được bảy tuổi, hiện đang học lớp 2.
"Ba ơi, tại sao ba lại yêu mẹ vậy?" Thiên Nhã nhõng nhẽo chui vào lòng Kim Ngưu khi anh đang ngồi đọc báo.
"Con hỏi làm gì?" Kim Ngưu anh mặt không biến sắc, vẫn giữ nguyên tư thế.
"Con yêu ba nhiều lắm." Thiên Nhã ngước đầu dậy, hôn cái chụt vào má của Kim Ngưu với vẻ nịnh bợ.
"Haiz... Ba quen mẹ con lúc còn đi học." Kim Ngưu đặt tờ báo xuống, ánh mắt nhìn Thiên Nhã đầy ấm áp, anh xoa đầu con bé rồi để nó ngồi ngay ngắn vào lòng. "Lúc đó mẹ con ngốc lắm, còn ba lại vừa gương mẫu vừa học giỏi."
"Vậy ạ? Con nghe mẹ kể là ba thường xuyên ngủ gật bị thầy phạt mà."
"..............."
------------------------------
Thiên Nhã được 18 tuổi. Một lần do bị bạn bè dụ dỗ nên vào quán bar, lại thiếu tiền trả nên bị người ta gọi điện về cho ba.
Kim Ngưu lái chiếc BMW màu đen đến quán bar Rayel, mắt đảo một vòng rồi dừng lại nơi đám trẻ vị thành niên đang đứng.
"Bao nhiêu?" Kim Ngưu cất giọng trầm trầm nhìn Thiên Nhã, mà cô thì không dám nhìn thẳng vào anh.
"Dạ 1 triệu 8..."
"Chỉ có 1 triệu 8 mà con bắt ba bỏ cuộc họp để đến đây với con sao?"
"Dạ... tại con..."
"Con có biết nếu như cuộc họp đó thành công, ba sẽ có được bao nhiêu cái "1 triệu 8" ấy không?"
"Con xin lỗi..."
"Đi về."
Kim Ngưu không nói hai lời liền đặt đúng 1 triệu 8, không thiếu một đồng lên bàn rồi quay lưng đi, hại cô phải đuổi theo gần chết.
Trên xe, không khí im lặng bao trùm.
"Lần sau không được làm như vậy, nghe chưa?"
"Dạ..." Thiên Nhã giọng lí nhí.
"Cần tiền cứ nói, 10 triệu ba cũng có thể cho con, miễn không được nghe theo bạn bè bị dụ dỗ."
"Dạ..."
"Được rồi, bây giờ thì về nhà."
"Chẳng phải ba nói ba đang họp sao?"
"Ừ, ba mẹ đang họp xem ngày mai nên đi cắm trại ở đâu ấy mà."
"..............."