NGOẠI TRUYỆN 2 (END)Tối đến…Bạch Dương đắp chăn cho Bảo Bình.– Hôm nay em vui chứ?Bảo Bình gật đầu.– Em vui lắm!Bạch Dương xoa nhẹ đầu Bảo Bình rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.– Ngày mai xuất viện rồi đấy, ngủ sớm đi… Mai chúng ta về nhà!Sáng ngày hôm sau…Bạch Dương dậy sớm giúp Bảo Bình chuẩn bị đồ mang về.Tại Bạch Gia…Bảo Bình được Bạch Dương đưa đến trước cửa một phòng riêng.Bạch Dương lấy tay bịt mắt Bảo Bình lại đưa vào trong phòng.(Cạch!)Cánh cửa được mở ra, Bạch Dương bỏ tay ra.– Woa!!! Đẹp quá đi!!!Bảo Bình sung sướng ngắm căn phòng.Trên tường có một khung ảnh, Bảo Bình tiến đến gần để nhìn rõ hơn.Nhìn thấy một bé trai đứng cạnh một bé gái thì cô cười.Nhìn sang khung hình bên cạnh, thấy ảnh của cô và Bạch Dương thì cô thấy đầu hơi khó chịu.Bạch Dương tiến đến và nói.– Ảnh của chúng ta đấy!Bảo Bình không trả lời, cô thấy choáng váng-…Bạch Dương lo lắng.– Bảo Bình!!! Này!!! Em không sao chứ?!!!Bảo Bình ngất đi.Bạch Dương hoảng hốt, mặt tái mét.– Này!!!!Bạch Dương bế cô đặt lên giường, gọi một vị bác sĩ tới để kiểm tra.– Vị tiểu thư này không có vẫn đề gì đâu, thưa thiếu gia. Nhưng sức khoẻ thì vẫn chưa phục hồi hẳn nên thiếu gia hãy để ý hơn đến sức khoẻ của tiểu thư.Vị bác sĩ thu dọn đồ nghề, nói.Bạch Dương nói.– Được rồi.Chiều hôm đó,…Bảo Bình mở mắt ra, đầu cô đau như búa bổ. Cô lấy tay xoa hai bên thái dương.Bất chợt, toàn bộ kí ức của cô ùa về.(Cạch!)Cánh cửa phòng mở ra, Bạch Dương bước vào, trên tay bê một bát cháo.– Em dậy rồi à? Anh làm cháo cho em này!Bạch Dương tiến đến bên giường, xúc một thìa cháo đưa lên tận miệng cho cô.Bảo Bình để ý kĩ thì thấy trên tay Bạch Dương có đầy các vết xước rồi vết bỏng.” Anh ấy làm vậy vì mình sao…?”Cô há mồm ra ăn thìa cháo đó.Dù không được ngon lắm nhưng cô vẫn rất thích, vì Bạch Dương đã làm cho cô.Ăn xong, Bạch Dương dẫn Bảo Bình ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành.Tối đến…Bố mẹ và anh Bảo Bình đến Bạch gia thăm Bảo Bình.Cả bố mẹ Bạch Dương cũng ngồi ở đó tiếp bố mẹ Bảo Bình.Thấy cô vui vẻ trở lại họ cũng bớt lo lắng phần nào.Mọi người đang nói chuyện vui vẻ Bạch Dương đứng dậy, nói với bố mẹ Bảo Bình với giọng nghiêm túc.– Cô, chú! Hãy gả Bảo Bình cho cháu!!!Cả nhà Bảo Bình lẫn bố mẹ Bạch Dương đều đứng hình.Bạch Dương nói tiếp.– Tuy không phải bây giờ nhưng sau khi tốt nghiệp đại học!Bố mẹ Bảo Bình nhìn nhau, suy nghĩ một lát rồi nói.– Được!Bạch Dương quay sang, nhìn Bảo Bình– Gả cho anh… Được không?Bảo Bình vẫn chưa hoàn hồn, đỏ mặt, khẽ gật đầu.– Ukm…Bạch Dương lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn, đeo vào bàn tay trái của cô.Bố mẹ Bạch Dương thấy thế cũng vui mừng không kém. Con trai của họ đã trưởng thành thật rồi.Khi nhà Bảo Bình về hết rồi, mọi người gần như đã đi ngủ hết.Bảo Bình trằn trọc, nằm trên giường, cô nhìn thật lâu trước nhẫn trên tay.Bảo Bình ngồi dậy đi đến đứng trước cửa phòng Bạch Dương, gõ cửa.(Cốc! Cốc! Cốc!)Tiếng nói quen thuộc của Bạch Dương vọng ra.– Mời vào!Bảo Bình mở cửa.Bên trong, Bạch Dương ngồi trên giường, mái tóc vẫn còn vương vài giọt nước, tay cầm một chiếc khăn lau tóc.” Cậu ấy vừa tắm xong sao? Bạch Dương đẹp zai quá đi…”Trong lúc Bảo Bình vẫn còn đang mê mẩn vẻ đẹp của Bạch Dương thì cậu nhìn lên, cười.– Bảo Bình à! Có chuyện gì sao em?Bảo Bình ấp úng.– À… Thì… Bạch Dương nè…Bạch Dương nói.– Sao em?Bảo Bình hỏi.– Anh có chắc chắn muốn chọn em không?Bạch Dương đứng dậy tiến về phía cô, đặt lên bờ môi cô một nụ hôn, nói.– Anh chắc chắn! Em không muốn gả cho anh sao?Bảo Bình vội lắc đầu.– Có! Em có muốn! Nhưng mà… Em chỉ thấy hơi lạ… Anh hôm trước còn…Biết mình lỡ lời, Bảo Bình lấy tay che miệng lại.Bạch Dương cau mày.– Em… Nhớ lại rồi?Bảo Bình không nói gì.Bạch Dương tiến đến chỗ cô, cười gian tà, nói.– Em dám giấu anh… Anh nên phạt em thế nào đây?Bảo Bình bắt đầu hơi run, cô làm nũng.Cô ôm lấy cánh tay Bạch Dương, dụi dụi vào người cậu, nói.– Anh à~! Anh đừng phạt em…được không?Bạch Dương đành buông vũ khí xin hàng. Nhìn dáng vẻ này của Bảo Bình làm cậu thật không nỡ ra tay.Bạch Dương nói.– Anh đến chịu em luôn rôi đấy… Thôi… Đi ngủ đi… Mai đi học…Bảo Bình gật đầu, chúc Bạch Dương ngủ ngon rồi về phòng đi ngủ.