[12 Chòm Sao] Zodiac Corner

Chương 28



Thất tình thì làm gì

*Thiên Bình xấu tính đã trở lại, bạn này sắp tu thành chính quả rồi. Truyện theo thể loại fluff nên sẽ không có sóng gió gì mấy đâu, cũng không có ý  định sẽ dằn vặt nv gì. Gần đây gặp không ít đàn ông cặn bã, chứng kiến qua mấy thứ triết lý tình cảm lệch lạc, chỉ thể nói rất buồn.

Ở ẩn một thời gian để hoàn một tác phẩm cũ, hiện tại trở lại rồi. Lịch ra chap cố định thứ Sáu hàng tuần nhé.

***

Song Ngư chỉnh lại khuy cài trên áo blouse. Trời rét, nhưng không khí trong bệnh viện luôn được duy trì ở mức ngột ngạt cố định, dày đặc hơi người cùng mùi thuốc khử trùng. Đêm qua Song Ngư không ngủ được, hai quầng mắt đã thâm không khác gì gấu trúc. Ca trực buổi sáng này, anh phải nhờ đến hai tách cà phê mới miễn cưỡng tỉnh táo được.


Có điều, nhìn đến khuôn mặt cô bệnh nhân mới tới cùng một nhóm "người nhà" trông khá hổ lốn, anh lại có cảm giác đầu óc mình lú lẫn thật rồi, một đám người lạ mặt mà cũng có thể thấy quen mắt. Đặc biệt có một cậu thanh niên ngoại hình cực kỳ sáng sủa bắt mắt, tay cầm một hũ cháo còn đang bốc hơi, ánh mắt nhìn anh sáng như đuốc. Song Ngư vừa cảm thấy hiếu kỳ, cậu nhóc nọ đã vội quay đi.

Song Ngư nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy mình chưa hề quen biết cậu thanh niên kia bao giờ, không có khả năng gây thù thuốc oán với người ta. Đã như vậy, có thể nào cậu ta để ý anh rồi không?

Cái suy nghĩ bất giác làm anh nổi da gà.

Mẹ ơi, lớn lên đẹp trai quá cũng rất nguy hiểm.

Cũng may ca trực cũng đã sắp hết, Song Ngư dằn lòng chịu đựng thêm mười ba phút, sau đó vội vội vàng vàng giao ban cho người phía sau. Lúc anh đi khỏi rồi, lén lút ngoái đầu lại, vẫn thấy ánh mắt đó găm trên người mình. Tất nhiên, Song Ngư bấy giờ cũng không có thời gian cùng can đảm để nhìn xem ánh mắt kia hình trái tim hay viên đạn.


Hiếm khi buổi chiều Song Ngư không có ca học. Anh ăn bữa trưa bệnh viện, một suất cơm hộp hai mươi lăm ngàn được hai miếng thịt và một gắp rau xào thật to. Song Ngư lấy đũa chọc đám thức ăn lộn xộn, cả người nôn nao nhưng bụng lại không đói. Trước đây Kayla thường xuyên làm cho anh cơm hộp. Cô ấy biết anh kén ăn, mỗi món cô ấy làm đều là món anh thích, còn đầy đủ dinh dưỡng.

Song Ngư không tin, nhưng Kayla chia tay với anh thật.

Yêu nhau đến giờ được hai năm, cãi nhau không ít lần, muốn chia tay cũng không ít lần. Cô ấy lần này rất dứt khoát, có lẽ anh nên quên đi.

Kết thúc bữa trưa, Song Ngư xem đồng hồ, mới có một giờ. Buổi chiều tạnh mưa, lọt ra mấy tia nắng nhạt. Bình thường anh cùng Kayla sẽ hẹn đi uống cà phê, xem một bộ phim mới ra rạp, hoặc sẽ dẫn cô ấy đi mua sắm dạo phố. Kayla rất hoạt bát, cô ấy lúc nào cũng bận rộn cả.


Hai phút sau, Thiên Bình gọi điện cho anh. Song Ngư không nghĩ nhiều, bắt máy.

"Gọi anh có việc gì à?"

Giọng con gái có chút mất hứng ở đầu kia:

"Không có việc có được gọi cho anh không?"

"Không có việc thì anh cúp máy. Bye."

Thiên Bình vội vã la lên:

"Ấy ấy khoan đã, khoan đã. Sao hôm nay anh phũ quá vậy?"

Song Ngư cười:

"Ai bảo tôi vừa mới bị bạn gái đá đít, em nói xem."

Anh không biết, ở đầu dây bên kia, Thiên Bình đang cố gắng nhịn cười đến khổ sở.

"Được rồi, được rồi, biết là anh thất tình, vậy buổi chiều có muốn đi giải sầu không?"

"Buổi chiều bận rồi."

"Nói dối. Chiều nay anh đâu có ca học? Cũng không có ca trực."

"Ừ, anh bận ngủ."

Thiên Bình bĩu môi, trong điện thoại, Song Ngư chỉ nghe thấy cô làm nũng.

"Trời đẹp như vậy, ngủ gì chứ? Không cần biết. Em đang ở đường Lân Tinh, từ bệnh viện của anh tới đây là hai mươi phút. Em cho anh nửa tiếng."
Hai mươi lăm phút sau, Song Ngư đã có mặt ở điểm hẹn. Từ xa trông thấy Thiên Bình mặc một chiếc trench coat kaki màu be vàng, quần cullout lịch sự che đi vết thương trên cẳng chân. Cô ấy đứng chờ dưới mái hiên một cửa hàng tiện lợi, mái tóc dài bồng bềnh vắt qua một bên vai, nhẹ nhàng lại an tĩnh, không khác gì một quý cô công sở thực thụ, vừa lạ lại vừa quen.

Song Ngư lần đầu tiên có cảm giác: em gái nhà bên hình như đã lớn rồi.

"Không phải chân còn chưa lành sao? Hôm nay đến đây làm gì? Buổi sáng đi cái gì tới?"

"Có một công ty luật gọi phỏng vấn, họ đang cần trợ lý luật sư, nên em mới tới thử. Buổi sáng ba em đưa qua, nhưng mà chiều nay ba bận, không tới đón được."

"Cho nên gọi anh đến làm xe ôm nữa phải không? Thế nào? Buổi phỏng vấn thuận lợi chứ?"

"Rất ổn. Có một bác luật sư khá có tiếng đang cần trợ lý, đi theo bác ấy chắc chắn học được nhiều. Chỉ là trước khi được ký hợp đồng làm việc cần phải thử việc một tháng trước, mức lương thực tập thì không tốt lắm, em muốn suy nghĩ thêm."
Vừa nói vừa đón mũ bảo hiểm từ tay anh. Có lẽ do thói quen, Song Ngư bao giờ ra ngoài cũng mang thêm một chiếc mũ dự phòng. Trên mũ này có một miếng sticker hình thỏ bảy màu. Thiên Bình không vui bóc vứt đi.

"Cái gì thế?"

Cô thản nhiên đáp:

"Có cái gì dính bẩn trên mũ, em bỏ đi thôi." – Nói xong nhanh nhẹn leo lên yên xe phía sau. Bộ đồ công sở của cô kết hợp với chiếc xe cup cà tàng của mình, Song Ngư càng nhìn càng thấy quái lạ.

"Được rồi, giờ làm gì?"

Thiên Bình ló đầu ra từ sau lưng anh hỏi:

"Anh muốn đi làm gì?"

"Không phải em nói muốn dẫn anh đi giải sầu sao? Giờ lại hỏi anh à?"

"Là anh thất tình chứ đâu phải em? Lần nào anh cũng hỏi em muốn đi đâu, chẳng lẽ anh không có chỗ nào đặc biệt muốn đến, có chuyện gì đặc biệt muốn làm à?"

Nghe cô nói, Song Ngư mới cảm thấy gờn gợn. Trước đây anh đi đâu với ai, đều là người khác chủ động, đặc biệt là Kayla – vì cô ấy luôn có rất nhiều chuyện để làm. Song Ngư luôn không để ý điều này, phần lớn thời gian của anh đều dùng cho việc học tập. Thứ anh mong muốn nhất chỉ là tốt nghiệp với một tấm bằng loại xuất sắc, sau đó tiếp tục học lên cao hơn mà thôi.
Thiên Bình thở dài:

"Chả trách lần nào cũng bị bạn gái đá."

Song Ngư lườm cô qua kính chiếu hậu:

"Ừ, anh chỉ thế thôi. Không được như em, ba tháng đá một bạn trai."

Thiên Bình nhéo vào lưng anh một cái. Song Ngư hấp tấp kêu:

"Đừng đừng, anh đang lái xe. Thôi được anh chịu cô rồi. Cô nói xem, thật sự không muốn đi đâu à?"

"Không phải bảo anh chọn sao." – Thiên Bình ngừng một lát, sau đó quả quyết nói – "Anh đi đâu em theo đó."

Giống như trước đây, như bây giờ, anh ở đâu, em sẽ luôn theo anh tới đó.

Thực chất, Song Ngư là một người lạnh nhạt. Đó là kết luận của Thiên Bình sau bao năm quen biết anh, âm thầm theo đuổi anh. Tình cảm đối với anh chỉ như một phương tiện để cân bằng với cuộc sống nhàm chán thường ngày. Càng tệ hơn là Song Ngư luôn muốn tỏ ra mình là một người tốt. Anh có thể yêu chiều bạn gái hết mực, nhưng người ấy sẽ phải xếp sau vô số những mối bận tâm khác của anh, một ví dụ trong số đó chính là Thiên Bình. Kayla Vũ đã là người mát tính nhất trong số bạn gái cũ của anh, vậy mà còn không chịu nổi.
"Hmmm, được rồi. Chúng ta cứ đi đi, vừa đi vừa nghĩ."

Xe chạy vòng vèo hết nửa vòng thành phố, có vài con đường đi qua tới hai ba lần, Thiên Bình tò mò hỏi:

"Anh định đi đâu vậy?"

"Không biết." – Song Ngư cười, bổ sung. – "Chỉ là muốn đi thôi, trên đường nếu thấy có chỗ nào hay hay thì dừng lại, được không?"

Thiên Bình gật đầu.

"Đương nhiên là được."

Xe vẫn bon bon chạy, qua bao nhiêu con phố, bao nhiêu hàng cây trơ, ngã tư, ngã sáu, cột đèn và những biển hiệu bắt mắt. Chưa đến giờ tan tầm, đường phố không đông, những bà hàng rong túm tụm trên những vỉa hè rảnh rỗi đưa chuyện. Người cười người nói, người bán người mua, vô số khuôn mặt cùng vô số biểu cảm xa lạ. Thiên Bình đột nhiên nghĩ, ngày hôm nay của bọn họ thế nào?

Lát sau, Song Ngư dừng lại trước cửa một hiệu sách cũ – là cửa hiệu bán sách cũ. Cô nhìn lên tấm biển bụi bặm, bức tường mặt tiền tróc sơn cùng cánh cửa gỗ cọt kẹt của cửa hiệu, liền dám chắc Kayla chưa bao giờ đặt chân tới chỗ này.
"Vào đây đi."

"Anh muốn mua sách à?"

"Không, thấy thú vị nên muốn vào xem."

Cửa hiệu này vừa nhỏ vừa cũ, bên trong có mùi ẩm mốc rất đặc trưng của gỗ mục, không biết là mùi sách hay mùi những cái giá sách gỗ ép nhìn rất lâu đời. Trên quầy bán hàng đặt một lọ hoa khô, góc cửa sổ có một băng ghế dài dùng làm nơi đọc sách. Chủ cửa hiệu là một anh thanh niên nhìn không rõ là bao nhiêu tuổi, tóc xoăn rối, mặc một chiếc quần yếm khá cổ điển, khuôn mặt không mấy xởi lởi. Thấy hai vị khách mới bước vào, anh ta cũng không chào.

Song Ngư không bận tâm, anh lướt nhanh qua một lượt. Hiệu sách tuy nhỏ, nhưng dòng sách khá đa dạng, lịch sử, triết học, kinh tế... loại nào cũng có. Song Ngư chọn được một cuốn sách về tâm lý con người, Thiên Bình thì nhặt đại một quyển ngôn tình phổ thông.
Chủ hiệu ngẩng đầu nhìn bìa sách bọn họ chọn, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi Candy Crush trên điện thoại.

Hai người sóng vai ngồi xuống băng ghế dài bên cửa sổ. Đèn trong cửa hiệu không sáng lắm, nắng buổi chiều rọi xiên vào khoảng không bụi bặm. Thiên Bình nhướn người qua chỗ Song Ngư, tò mò hỏi:

"Cuốn này nói về cái gì? Có hay không?"

Song Ngư gật.

"Hay. Trước đây anh có từng được giáo sư cho mượn về đọc, nhưng mới đọc được một nửa thì phải trả lại. Sau đó anh đi tìm mua thì nó đã ngừng xuất bản rồi. Không ngờ hôm nay đến đây lại tìm được."

Thiên Bình cười:

"Đó là vì anh đi cùng em."

"Ừ, là nhờ em. Trước đây cô ấy với anh không bao giờ đến những chỗ thế này. Kayla không thích đọc sách lắm."

Thiên Bình bĩu môi, cô cũng không thích đọc sách. Sách cô đọc nếu không phải giáo trình chuyên ngành thì chỉ có tiểu thuyết tình cảm mà thôi.
"Chị ấy với anh thế nào?" – Thiên Bình nghe được chuyện của Kayla qua một người bạn cùng khoa khác, nhưng cô vẫn giả vờ hỏi.

"Em cũng thấy đấy, anh thất tình. Anh có nói chuyện với cô ấy một lần, nhưng Kayla rất dứt khoát."

Thiên Bình rụt rè nhìn anh, suy nghĩ một lúc, lựa lời thăm dò hỏi:

"Em nghĩ... có phải vì chị ấy không ưa em không?"

Song Ngư cắn môi.

"Có lẽ. Kayla bề ngoài không nói, nhưng trong lòng cô ấy ghen tuông vô cùng dữ dội. Thật ra, anh biết cô ấy luôn không vừa ý với em, hoặc là không vừa ý với cách anh đối xử với em. Nhưng anh cho rằng giữa anh và Kayla còn nhiều vấn đề hơn thế."

"Ví dụ như?"

"Cô ấy luôn muốn anh làm cái này, anh làm cái kia. Cô ấy thích đòi xem facebook của anh, tin nhắn của anh, cũng rất hay hỏi những chuyện học hành của anh. Mặc dù anh cũng chẳng làm chuyện gì xấu sau lưng cô ấy cả, nhưng em hiểu không... đó là cảm giác bị kiểm soát rất ngột ngạt. Những chuyện học hành, gia đình thì không nói, song có những chuyện thuộc về cá nhân của anh. Anh là một người bình thường, cũng có bạn bè, cũng có những mối quan hệ khác."
Song Ngư không thích bị kiểm soát. Cuộc sống học tập và làm việc của anh ở trường y đã đủ mệt mỏi rồi.

"Anh còn phát hiện ra rằng: càng lâu dần trong lòng anh lại càng có ý muốn phản nghịch. Giống như Kayla không muốn anh nói chuyện nhiều với em, anh lại càng muốn làm." - Cho nên, nếu không phải là Thiên Bình, rồi cũng sẽ có một người khác. Điều này cô cũng hiểu. Mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể bị ảnh hưởng bởi hai người. Nếu giữa hai người hoàn toàn không có khe hở, làm gì có cơ hội nào cho kẻ thứ ba?

Thiên Bình trầm mặc một lát, ngón tay miết miết trên khuôn mặt nhân vật nam chính vẽ trên bìa cuốn sách cô cầm.

"Nhưng anh yêu chị ấy."

Song Ngư có nhiều bạn gái, nhưng cô chưa từng thấy anh ấy nói nhiều về một người như thế bao giờ, chưa từng buồn vì một người lâu như thế bao giờ. Cho dù tâm tư anh không đặt nặng lên chuyện tình cảm, nhưng anh ấy thật sự yêu Kayla rất nhiều.
"Có lẽ... anh cũng không biết. Cảm giác rất mâu thuẫn. Nhiều lúc anh thấy ở bên cô ấy thật mệt mỏi, nhưng những khi một mình anh lại nhớ cô ấy. Anh muốn thoát khỏi cảm giác bị cô ấy kiểm soát, đến giờ đã chia tay rồi, anh lại nhớ toàn những điểm tốt của cô ấy."

Thiên Bình không muốn thở dài, nhưng lại nhịn không được. Thằng đàn ông nào lúc chia tay chẳng như vậy, có gì lạ đâu?

"Anh biết tại sao không?" – Cô chống tay lên thành cửa sổ, quay đầu nhìn anh, mắt tròn sáng lấp lánh. – "Anh với chị ấy, là đúng thời điểm nhưng không đúng người."

Song Ngư nghiêng đầu, lông mày chau lại, dường như không hiểu. Thiên Bình cười khanh khách vỗ vai anh nói:

"Đừng nghĩ nữa, anh có nghĩ tới sang năm cũng không hiểu được đâu."

Song Ngư biết người biết mình, đầu óc của anh đúng là không thể dùng để suy luận chuyện tình cảm được. Vấn đề này xem ra quá khó, y học vẫn chưa tìm ra lời giải đáp, tạm thời bỏ qua.
Anh nghĩ đoạn cúi đầu đọc sách. Song Ngư thích đọc sách từ nhỏ, thể loại nào cũng có thể đọc, mỗi lần đọc đều chăm chú như muốn chìm vào quyển sách. Thiên Bình biết thói quen của anh, không muốn quấy rầy, cũng cố gắng đọc cuốn truyện tình.

Câu chuyện viết về một đôi bạn thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ thời học sinh, mô típ bình thường, nội dung chẳng có gì hấp dẫn, giọng văn càng phổ biến, không hiểu tại sao cũng có thể được in thành sách. Thiên Bình đọc được đến trang thứ ba, mắt đã hoa lên, đến trang thứ năm thì bắt đầu buồn ngủ.

Buổi chiều đông hơi lạnh, cuốn sách để trong lòng bị gió lật lung tung. Song Ngư cảm thấy bên vai hơi nằng nặng, nhìn ra cô ấy đã ngủ mất rồi.

Anh cười, ngoảnh đầu tiếp tục đọc sách.