Chân Điềm nào còn có tâm tư gọi món ăn, cô mở Weibo, nói với Trần Túy: “Học trưởng, anh có biết anh được lên hot search rồi không?”
Trần Túy sửng sốt một chút, hơi bất ngờ: “Hot search? Anh biết lúc trước có ai đó đăng ảnh của anh trên Weibo, nhưng không đến mức lên hot search chứ.”
Chân Điềm không trả lời, nhấp vào danh sách tìm kiếm hot search trên Weibo: “Thật sự đó, hot search hạng sáu.”
Người phục vụ đang đứng ở bên cạnh chờ bọn họ gọi món ăn cũng không vội, tò mò liếc nhìn điện thoại của Chân Điềm.
Hot search thứ sáu là “Trần Túy dẫn chương trình tin tức đài ABA”, chẳng lẽ soái ca ngồi phía đối diện là MC đài ABA?
Sau khi Chân Điềm nhấn vào hot search, nằm trên cùng vẫn là Weibo của Ưu Ưu. Nhưng không phải bài cô ấy đăng lúc đầu, mà là bức fanart do cô ấy vẽ.
Trân Quả _ Ưu Ưu V: Nhìn dáng vẻ mặc âu phục kín đáo cấm dục của MC Trần, tôi không nhịn được liền động thủ [hình ảnh]
Người đàn ông trong bức ảnh mà cô ấy vẽ đúng là Trần Túy, đang mặc quần áo khi anh làm dẫn chương trình tin tức buổi trưa hôm nay. Có điều hình ảnh âu phục vẫn luôn chỉnh tề trong bức ảnh trước đã trở nên cực kỳ lộn xộn, không chỉ có chiếc áo vest được mở ra, ngay cả áo sơmi bên trong cũng được cởi nút đến trước ngực, cà vạt thì được thắt lỏng lẻo trên cổ.
Điều kích thích nhất chính là trên cổ anh còn có thể thấy được một vết son rõ ràng.
Chân Điềm: “…”
Những người có khả năng vẽ tranh thực sự có thể làm tất cả những gì họ muốn!
Trần Túy phía đối diện cũng đang lấy di động lên Weibo, Chân Điềm thấy thế, nhanh chóng ngăn anh lại: “Học trưởng, anh gọi món ăn trước đi, em giúp anh xem Weibo!”
Trần Túy thấy người phục vụ vẫn đang đứng chờ, liền đặt điện thoại sang một bên: “Được.”
Chân Điềm tranh thủ từng giây lướt Weibo, bức vẽ đồng nhân này của Ưu Ưu, lượt chia sẻ đã lên đến hàng chục nghìn, lượt bình luận thì tăng nhanh đến mức bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
“Cmn, tốc độ tay của Ưu Ưu lão sư quá nhanh đi [che mặt]”
“Thần tiên vẽ tranh!!! Yêu chị!”
“Chị Ưu Ưu, em mong chị tự vẽ mình đăng dài kì cũng có thể có tốc độ tay thế này [rơi lệ]”
“Aaaaa Trần Túy này, em có thể! Em thật sự có thể!!”
“Mọi người điên rồi, ngay cả dẫn chương trình tin tức cũng không tha [che mặt]”
“Người này là MC bảo vật a!! Đã đặt làm màn hình chờ!”
“Chị Ưu Ưu, Trần Túy lên hot search chị có biết không? [che mặt] chị dùng sức của mình đưa anh ấy lên hot search rồi [che mặt]”
“Lầu trên, sư phụ Đường Chỉ cũng chia sẻ bức ảnh này, sau đó rất nhiều đại V cũng chia sẻ, lúc sau mới lên hot search.”
Chân Điềm rời khỏi mục bình luận, liếc qua bức vẽ của Ưu Ưu, lặng lẽ lưu lại.
Học trưởng như thế quá quyến rũ, cô cũng muốn động thủ với anh!
“Sao vậy?” Trần Túy thấy khuôn mặt Chân Điềm ửng đỏ, không rõ nguyên nhân nhìn cô.
“Không, không có gì.” Chân Điềm cầm ly nước lọc trong tay, bình tĩnh uống một ngụm: “Anh gọi món ăn xong rồi sao?”
“Ừm, không biết em thích ăn gì nên tùy tiện gọi mấy món.” Trần Túy nói xong, hỏi cô: “Trên Weibo xảy ra chuyện gì vậy?”
“À, Weibo …” Nhắc tới cái này, trên mặt Chân Điềm lại bắt đầu nóng lên: “Không có gì, là một hoạ sĩ truyện tranh vẽ một bức tranh về anh, ờm, vẽ cũng khá tốt, có rất nhiều đại V chia sẻ.”
Trần Túy gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Vậy sao, hot search kia có lẽ sẽ mau giảm thôi.”
“Vâng…” Chân Điềm miễn cưỡng gật gật đầu, học trưởng căn bản không biết Weibo đáng sợ như thế nào rồi.
Tốc độ phục vụ của quán ăn này không tệ, hai người không phải đợi quá lâu, những món họ gọi lần lượt được bưng lên. Chân Điềm nhìn thức ăn trên bàn, hơi kinh ngạc nói với Trần Túy: “Học trưởng, những món anh gọi đều là món bình thường em thích ăn đó.”
“Phải không?” Trần Túy nhìn cô cười cười: “Xem ra hai chúng ta rất có thần giao cách cảm ha.”
Chân Điềm bởi vì một câu nói “thần giao cách cảm” mà xấu hổ không dám nhìn anh nữa, chỉ vùi đầu vào ăn, còn không quên dặn dò Trần Túy ăn nhiều một chút.
Trần Túy cười đồng ý, cầm đũa lên, làm như vô tình hỏi cô: “Đúng rồi, người bạn trên mạng kia của em còn ở thành phố A không?”
“Bạn trên mạng?” Chân Điềm nhất thời không kịp phản ứng: “Anh đang nói Chu Kha Dã sao?”
“Ừ.”
“Em cũng không rõ lắm, chắc là còn.”
Trần Túy ngước mắt nhìn cô: ” Hai ngày nay bọn em không liên hệ à?”
“Không có, anh ấy vẫn rất bận rộn thì phải? Hơn nữa em đã nói, nick phụ của em rất ít online.”
Bữa ăn này Trần Túy trả tiền, Chân Điềm cũng không tranh với anh. Hai người đi ra khỏi quán ăn, Trần Túy mở cửa xe: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em qua.”
Chân Điềm lo lắng anh quá mệt mỏi, liền từ chối: “Anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, em tự bắt xe đến cửa hàng là được.”
Trần Túy kiên trì: “Không sao đâu, lên xe đi.”
“…” Chân Điềm ngoan ngoãn lên xe. Cô cảm thấy như vậy thật không được, tại sao cô lại nghe lời anh như vậy!
Trần Túy đưa Chân Điềm đến đường Thanh Nam, liền lái xe rời đi. Anh lên hot search trên Weibo, nhiệt độ cũng không giảm xuống như anh tưởng, mà càng ngày càng cao hơn. Chân Điềm cầm di động lướt Weibo, nghĩ thầm, học trưởng thấy sẽ có phản ứng gì nhỉ?
“Bà chủ Chân, người lên hot search hôm nay, là học trưởng của cậu đúng không?” Khi Chu Linh tới uống bia cũng hỏi Chân Điềm về chuyện này. Chân Điềm pha bia xong cho cô ấy, chậm chạp lên tiếng: “Ừ.”
“Tớ đã thấy bức tranh kia rồi, đúng là rất hấp dẫn người khác.” Chu Linh uống một ngụm bia, thấy Chân Điềm rầu rĩ, liền trêu ghẹo nói: “Làm sao? Thấy học trưởng của cậu đột nhiên bị nhiều cô gái dòm ngó như vậy, nên không vui hả?”
“Mình không phải, cậu đừng nói lung tung!”
‘Này, chuyện này có gì không vui, cậu phải nghĩ, bọn họ chỉ có thể tạo ra người giấy, còn người thật thì lại thuộc về cậu.”
Chân Điềm: “…”
Ai muốn có người thật chứ?
… Nhớ đến việc mình lưu lại bức tranh kia của Trần Túy, Chân Điềm hơi chột dạ.
“Tớ đã nói không phải. Cậu nghĩ ai cũng giống cậu, ngày nào cũng nói chuyện yêu đương chắc?” Chân Điềm mạnh miệng nói.
Chu Linh bưng ly bia à một tiếng: “Cậu cứ cứng mồm đi, đừng nói cậu không muốn.”
Chân Điềm: “…”
Có cô cũng không thừa nhận.
Bức tranh ở trên Weibo Ưu Ưu cuối cùng Trần Túy cũng nhìn thấy, là do sau khi Trần Nhất Nhiên tan học về nhà, đưa cho anh xem. Hot search của anh ở trên Weibo treo cả một buổi trưa, ngày hôm sau danh sách hot search lại biến thành một đợt khác. Trần Túy cho rằng chuyện này cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới buổi sáng lúc Điền Sâm đi theo bọn họ mở họp, còn đặc biệt nhắc đến chuyện này.
“Tất cả mọi người đều đã biết chuyện ngày hôm qua Trần Túy lên hot search, đúng không? Bởi vì chuyện này, rattings của chúng ta sáng hôm nay đều tăng, đạt mức cao nhất trong nửa năm qua, lượt xem video trên trang web chính thức cũng tăng vọt.”
Nghe Điền Sâm nói xong, tất cả mọi người đều cười, thì thầm bàn tán, Lư Phàm không cam lòng mà hừ một tiếng, nói với Điền Sâm: “Ratings tăng đâu nhất thiết phải vì chuyện này?”
Điền Sâm nhìn hắn, mở miệng nói: “Mặc kệ có phải hay không, bởi vì đây là chuyện tốt. Trên trang web cũng có rất nhiều người xem nhắn lại, nói rằng rất thích Trần Túy dẫn.”
Lư Phàm nhếch khóe miệng khinh thường, không nói gì.
Điền Sâm nói xong, lại nhìn về phía Trần Túy: “Tuy rằng đột nhiên hot lên một lần, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ có tâm trí đoan chính, không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công việc.”
Trần Túy gật đầu nói: “Em biết.”
Nữ MC thực tập giơ tay lên, theo chân bọn họ báo cáo: “Tôi vừa rồi nhìn thấy vài cô gái tụ tập ở dưới lầu, hình như là fans nằm vùng.”
“Fans? Hình như hôm nay chúng ta không có minh tinh nào đến phỏng vấn.” Điền Sâm cảm thấy kỳ lạ, đài thường xuyên có minh tinh tới ghi hình các loại chương trình khác nhau, các fans sau khi biết được lịch trình chạy tới nằm vùng là tình huống nhìn mãi cũng quen, nhưng hôm nay anh không nhận được thông báo có minh tinh tới đây.
Nữ MC thực tập lặng lẽ liếc mắt nhìn Trần Túy một cái: “Bọn họ hình như tới là vì anh Trần.”
“Tôi?” Trong giọng nói của Trần Túy toát ra sự kinh ngạc rất rõ ràng, anh đã từng thấy fans chạy đến đài truyền hình chặn minh tinh nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày, nhân vật chính đó lại là anh.
Điền Sâm nghe xong, nhìn Trần Túy nở nụ cười: “MC Trần không tồi, đây chính là đãi ngộ của một nam minh tinh nổi tiếng đấy. Xem ra về sau cậu ra vào đài truyền hình đều phải mang khẩu trang rồi.”
Trần Túy cười một chút, nói với anh: “Nhà sản xuất Điền, anh cũng đừng đùa tôi.”
Điền Sâm cười, vỗ vỗ vai anh: “Không sao đâu, nhân viên bảo vệ của đài chúng ta đã rất quen với chuyện này rồi, bọn họ sẽ bảo vệ cậu.”
“Vâng…”
Sau khi tan họp, nữ MC thực tập đưa cho Trần Túy một cái khẩu trang màu đen: “Anh Trần, anh cầm khẩu trang này đi, minh tinh cũng thế!”
Trần Túy nghiêng đầu nhìn, suy nghĩ trong chốc lát, nhận lấy khẩu trang: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo!”
Vào buổi trưa, chương trình tin tức vẫn do Trần Túy thay Đặng Lệ Dương dẫn tin. Lúc rời khỏi phòng phát sóng, anh đặc biệt liếc nhìn phía dưới lầu, mấy cô gái tụ tập ở dưới còn chưa đi. Những người này thật sự là đến chờ anh sao?
“Mấy nữ sinh đó thật sự rất kiên trì nha.” Đỗ Ngọc Đình cũng đi theo anh nhìn thoáng qua dưới lầu: “Nhưng chỉ có mấy người, bảo an có thể xử lý, cậu đừng quá lo lắng.”
“Vâng, em đi thay quần áo trước.” Anh cầm bản thảo đi về phòng. Trên đường đi, Chân Điềm gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh hôm nay khi nào đi thăm Đặng Lệ Dương. Trần Túy nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho cô: “Chân Điềm.”
“Học trưởng, có chuyện gì vậy?” Nhận được điện thoại của Trần Túy, tinh thần của Chân Điềm lập tức tăng vọt.
Trần Túy vừa đi vừa nói: “Hôm nay có một vài khán giả nữ ở đài truyền hình, có lẽ đang đợi anh. Anh nghĩ cách tránh bọn họ, có thể sẽ muộn một chút.”
“Hả? Bọn họ đều chạy đến đài truyền hình của các anh hả?” Chân Điềm biết các cô gái săn idol có năng lực cực kì mạnh mẽ, nhưng theo đuổi một MC mà cũng vậy sao? “Vậy anh về thẳng nhà đi, không cần đến bệnh viện. Lỡ như bọn họ biết được anh Đặng đang nằm viện, còn có thể chặn anh ở tại bệnh viện nữa đấy.”
Trần Túy cau mày nghĩ nghĩ, cảm thấy không phải không có khả năng này. Anh đột nhiên thay thế vị trí ở trong tin tức buổi trưa, hỏi thăm một chút liền có thể biết Đặng Lệ Dương đang nằm viện.
“Anh yên tâm đi, buổi chiều em sẽ đi bệnh viện thăm anh Đặng, gặp xong sẽ báo cáo lại với anh. Hai ngày này anh cố gắng không nên đi lung tung.”
Trần Túy thở dài, nói: “Được rồi, em đi đường nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng, em biết rồi, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, nhớ rõ phải ăn cơm trưa.”
Trần Túy cuối cùng cong khóe miệng, mở miệng cười: “Được.”
Lúc lái xe rời khỏi tòa nhà ABA, anh đeo khẩu trang mà đồng nghiệp đưa cho. Mấy cô gái thấy có xe đi ra, họ tò mò nhìn vào trong xe. Bảo vệ của ABA đã gặp qua trường hợp còn nghiêm trọng hơn nên những cô gái này bị họ chặn lại dễ như trở bàn tay, Trần Túy an toàn lái xe rời đi.
Buổi chiều, anh cũng không đi ra ngoài nữa. Trước khi Chân Điềm đi bệnh viện thăm Đặng Lệ Dương đã gửi tin nhắn cho anh.
Hôm nay Chân Điềm tự lái xe đi. Lúc đến trước phòng bệnh, nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau, cô liền đứng ở ngoài không đi vào. Một lúc sau, một người phụ nữ nổi giận đùng đùng từ bên trong đi ra, thấy Chân Điềm thì sửng sốt một chút, hỏi cô: “Cô là ai?”
Có thể là vì vẫn còn nổi nóng, giọng cô ấy không được tốt lắm, Chân Điềm cười với cô ấy, muốn làm giảm bớt căng thẳng: “Xin chào, em là đàn em của Trần Túy, thay anh ấy đến thăm anh Đặng.”
“Đàn em của Trần Túy?” Lý Miêu đã từng nghe qua Đặng Lệ Dương nhắc tới người này: “Chân Điềm?”
“Vâng vâng, chị là chị Miêu Miêu phải không ạ? Chào chị Miêu Miêu.”
“Xin chào.” Giọng điệu của Lý Miêu dịu đi không ít, cô ấy đeo túi xách lên vai, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị rời đi: “Lệ Dương ở bên trong, em đi vào xem đi. Các em ngày hôm qua cũng tới phải không? Mà chị nói này, không cần thiết vì loại người này lãng phí xăng của các em đâu.”
“Lý Miêu em nói cái gì vậy? Em tưởng anh không nghe thấy hả?”
Giọng nói của Đặng Lệ Dương từ phòng bệnh truyền đến, Lý Miêu nhếch miệng, nói với Chân Điềm: “Chị đi trước.”
“Vâng, chị đi thong thả.” Chân Điềm nhìn Lý Miêu đi xa mới vào phòng bệnh: “Anh Đặng, đã nằm viện thế này còn không nhịn một chút, còn cãi nhau với chị Miêu Miêu nữa?”
“Là cô ấy một hai phải tranh luận với anh, em cũng thấy dáng vẻ kia của cô ấy, anh đã như thế này mà cô ấy còn nói anh!” Đặng Lệ Dương không thực sự muốn cãi nhau với Lý Miêu, chỉ là bây giờ hầu hết thời gian anh ta với Lý Miêu ở bên nhau đều xảy ra cãi vã.“Chị Miêu Miêu làm sao? Em thấy chị ấy rất xinh đẹp.” Chân Điềm ngồi xuống ghế, nhìn Đặng Lệ Dương hỏi: “Nói đi, hôm đó tại sao bọn anh lại đánh nhau?”
Đặng Lệ Dương hừ một tiếng: “Là cô ấy bỗng nhiên nổi điên, cô ấy cảm thấy anh không xứng với cái chức bạn trai này, thường xuyên không liên lạc với anh. Anh mới thấy kì lạ, ai mà không có công việc riêng? Cô ấy muốn gọi anh lúc nào chẳng được!”
Chân Điềm: “…”
“Ôi… Bạn gái mà, phải dành thời gian quan tâm.”
“Cô ấy cảm thấy đồng nghiệp của cô ấy còn quan tâm cô ấy nhiều hơn, chính là cái người đồng nghiệp nam muốn đi du lịch với cô ấy.” Đặng Lệ Dương nổi nóng: “Quên đi, không nhắc đến cô ấy nữa. Hôm nay em tới một mình à? Trần Túy đâu?”
“Học trưởng xảy ra chút việc.” Chân Điềm nói.
Đặng Lệ Dương hoảng hốt, ngổi bật dậy: “Cậu ta xảy ra chuyện gì?”
“Anh ấy lên hot search!”
“… Hả??”
“Có mấy người hâm mộ đến đài chặn anh ấy!”
“…” Đặng Lệ Dương cầm lấy điện thoại đặt ở bên cạnh, lên Weibo.
Mười phút sau, Đặng Lệ Dương hiểu rõ chân tướng sự việc, bắt đầu tự mình hoài nghi.
Tại sao anh ta dẫn chương trình tin tức buổi trưa nhiều năm như vậy mà không được hưởng thụ đãi ngộ hot search? Chứ đừng nói đến việc khán giả đuổi tới đài truyền hình để chặn mình!
“Anh ấy đang rất phiền não.” Chân Điềm nói.
“…” Đặng Lệ Dương trầm mặc một chút, cười cười với cô: “À, cái loại phiền não xa xỉ này người thường không thể lĩnh hội được đâu.”
Chân Điềm bĩu môi, không so đo với người có bệnh như anh ta. Cô ở bệnh viện nói chuyện với Đặng Lệ Dương khoảng hai mươi phút, xem như hoàn thành nhiệm vụ thăm bệnh. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chân Điềm đi thẳng về nhà.
Bà Vương Thục Trân đang phơi chăn trong vườn, thấy Chân Điềm trở về, liền bắt đầu sai cô: “Con về sớm vậy? Đúng lúc lắm, lại đây giúp mẹ phơi chăn đi.”
“Vâng.” Chân Điềm đồng ý, đóng cửa xe rồi đi đến ôm chăn phụ bà, nhưng chưa đụng tới đã bị bà Vương Thục Trân ghét bỏ: “Đi rửa tay rồi mới được qua đây.”
“… Thật nhiều chuyện.” Chân Điềm nhận lệnh đi rửa tay. Khi trở lại, Pudding quanh quẩn bên chân bà Vương Thục Trân kêu lên. Chân Điềm đi qua, nó lại vây quanh Chân Điềm mà sủa.
“Pudding, mày cẩn thận một chút, xém chút nữa giẫm lên này rồi.” Pudding nhỏ đến mức nếu không chú ý kĩ một chút sẽ bị giẫm lên. Chân Điềm còn nhớ rõ ngày đó nó vừa đến, cô không cẩn thận đạp phải nó, sáng hôm sau nó liền bị nó trả thù.
“Trân Trân, đang phơi chăn à?”
Cách xưng hô này làm cho cả người Chân Điềm run lên, bố cô chưa bao giờ gọi tên mẹ thân mật như vậy cả.
“Đúng vậy, nhân dịp hôm nay có nắng, tôi giặt hết chăn mềm trong nhà luôn.” Bà Vương Thục Trân nói, nháy mắt với Chân Điềm: “Sao không biết chào hỏi gì hết vậy?”
Chân Điềm lập tức nở một nụ cười, ngọt ngào gọi một tiếng: “Cháu chào dì Liêu.”
“Chào cháu, Điềm Điềm thật là càng lớn càng xinh đẹp.”
“Gâu!” Pudding kêu một tiếng, chạy ra hoa viên tìm bố nó. Dì Liêu ôm A Kim, cùng bà Vương Thục Trân nói chuyện phiếm: “Thằng bé Trần Túy dẫn chương trình tin tức buổi sáng kia, hai hôm nay không hiểu sao lại dẫn tin tức buổi trưa?”
Bà Vương Thục Trân nói: “Tôi không biết, có thể là người chủ trì cũ có chuyện gì đó?”
“Chắc là vậy, bà có biết trên mạng Trần Túy đang hot không?”
“Thật sao?” Bà Vương Thục Trân chưa từng nghe chuyện này: “Tôi không biết dùng mạng, sao lại thế?”
“Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, tóm lại bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ thích cậu ta, còn vẽ truyện tranh về vậu ta nữa.”
Chân Điềm: “…”
Đừng nói là dì Liêu thấy được bức tranh nổi tiếng của Trần Túy rồi chứ?
“Truyện tranh? Thể loại gì? Cho tôi xem đi.” Bà Vương Thục Trân tò mò.
Chân Điềm: “…”
“Tôi không cầm theo di động ở đây, lần sau cho bà xem.” Dì Liêu nói: “Con gái tôi bây giờ cũng xem chương trình của cậu ta, còn nói cậu ta ở trên mạng là con rể quốc dân, các bà mẹ đều thích cậu ta.”
“Thích thì có ích lợi gì, dù gì cũng chỉ có một người. Cũng không biết con gái nhà ai có bản lĩnh đưa cậu ta về nhà để gặp mẹ vợ.” Bà Vương Thục Trân vừa vỗ chăn, vừa cảm thán.
Dì Liêu cười nói: “Không phải Điềm Điềm nhà bà lần trước nhận phỏng vấn của anh ta sao? Nói không chừng có cơ hội nha.”
“Nó hả?” Bà Vương Thục Trân liếc mắt khinh thường nhìn Chân Điềm: “Nó chỉ thích bia tinh thôi.”
Chân Điềm đang chuẩn bị vén tay áo tranh luận về chuyện này với bà thì điện thoại đặt trong túi vang lên. Bà Vương Thục Trân thấy cô lấy điện thoại ra, vẻ mặt liền thay đổi, hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
Chân Điềm cười: “Bia tinh.”
Cô đi về phòng, nhấn nghe điện thoại. Trên màn hình viết hai chữ thật to, Trần Túy.