12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 30: Chương 30:




Tin nhắn được gửi đi, Phó Lâm ngẩn người nhìn điện thoại.
Anh không tin đây là tin nhắn do mình gửi.
Một lúc sau anh vội vã thu hồi tin nhắn mới phát hiện qua hai phút không thể thu hồi được nữa.
Khó chịu gãi đầu một chút.
Giống như… đói khát quá vậy?

Anh ném điện thoại lên giường như vứt đi củ khoai lang nóng hổi.
Bỗng nghe thấy tiếng tin nhắn đến, anh lại vội vàng chạy tới cầm lấy điện thoại.
Hựu Hựu ầm ĩ: Được.
Phó Lâm nhìn thấy chữ này, cười giống như một tên ngốc.
Đầu kiên kia cũng không khác gì, Chu Hựu Hựu dùng khăn che mặt, căn bản không dám tin mình lại trả lời anh như vậy.
Nếu ký ức là một thân cây lớn thì thời gian như vẽ trên mặt từng vòng, từng vòng tuổi. Bỗng nhiên có một ngày, hai người quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện, ký ức đó giống như đã khắc sâu vào vòng tuổi, khắc cốt ghi tâm không thể quên được.
Thi cuối kì đếm ngược còn một tuần, bạn học ngày thường lười biếng cũng bắt đầu nâng sách giáo khoa lên học kiến thức trọng điểm.
Chủ nhật hôm đó, Chu Hựu Hựu cầm một đống tài liệu tới thư viện thành phố.

Lúc cô tới còn hướng mắt bên trong nhìn nhìn, anh quả nhiên đã ở bên trong.
Ai có thể tưởng tượng được, Phó Lâm mà hôm nào cũng là sân bóng rổ hoặc chơi game, có ngày cũng tới thư viện học.
Thời tiết cũng đã nóng hơn, Chu Hựu Hựu đã đổi sang mặc áo ngắn tay và quần short.
Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, lúc này Phó Lâm vừa vặn quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, anh vẫy tay với cô ý bảo mình ngồi ở đây.
Chu Hựu Hựu học bằng cách nhớ đồ vật, cô lại lần nữa nói với Phó Lâm, “Cô giáo dạy ngữ văn của tớ nói, mỗi từ ngữ trong thơ văn đều có ý nghĩa của nó, cho nên không thể chỉ nhìn lướt qua. Còn cả mấy bài thơ cổ nữa, đều ở hết trong này.”
“Cô giáo chưa từng nói với cậu sao?” Chu Hựu Hựu hỏi.
“Không nhớ rõ.” Nhưng anh sẽ ghi nhớ lời cô.

Không biết tại sao Chu Hựu Hựu cảm thấy tức giận, “Cô giáo chắc chắn đã nói với cậu, hơn nữa nghe nói bài thi cuối kì này là do cô giáo của các cậu ra đề, chắc chắn từng nói rồi!”
Cô nhấn mạnh hai từ ‘chắc chắn’, như có chút oán trách anh lên lớp không chịu nghe giảng.
Phó Lâm thấy cô như vậy, cười nhẹ, “Chắc vậy đó.”
Chu Hựu Hựu ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt như cười như không.
Cô xấu hổ di chuyển quyển sách ra trước mặt mình, đoan chính nói, “Là cậu bảo tớ giúp cậu ôn tập ngữ văn, nhưng sao tớ lại cảm thấy cậu không hề nghiêm túc nghe chút nào vậy.”

Không giống cô, mỗi lần anh giảng bài đều nghiêm túc chăm chú mà nghe.
Phó Lâm nhìn cô, giống như đang nghiêm túc mà đọc sách nhưng một tờ cô cũng không lật.
Trong thư viện vốn đã im lặng, lúc này còn tĩnh mịch hơn.
Phó Lâm gãi trán mình, mở sách giáo khoa văn, cẩn thận đọc qua nội dung cô vừa nói.
Hai người im lặng, ai cũng không nói gì tập trung đọc sách.
Nửa giờ sau, Phó Lâm đưa sách mình tới trước mặt Chu Hựu Hựu, nói, “Tùy tiện hỏi một câu đi.”
“Cậu nhớ sao?” Giọng nói Chu Hựu Hựu còn có chút rầu rĩ.
Phó Lâm nghiêng người lại gần cô, “Cậu không thử sao biết được.”
Vì thế, chính tai Chu Hựu Hựu nghe anh đọc một mạch vài bài thơ, cả người bội phục.
Đều là cha mẹ sinh ra, vì sao anh thông minh như thế?
Cô không tin, lại nói ra một bài khó hơn.
Phó Lâm nghĩ ngợi, anh không chắc chắn lắm, thế nhưng vẫn có thể hoàn chỉnh đọc hết cả bài.
Phải biết là bài này Chu Hựu Hựu mất cả một buổi tối mới có thể học thuộc toàn bộ.
Lúc này cô mới nhìn mặt anh, “Ừm… rất tốt, cậu rất thông minh, cố gắng một chút là được rồi.”
Anh cũng nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt ngày càng đậm, “Rất muốn tớ thi được hạng nhất?”
Chu Hựu Hựu xấu hổ, “Tớ không muốn, cái này là tùy cậu thôi.”
“Vậy sao? Tớ ngược lại rất mong đợi.”