12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 86: 86





Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Thật ra đã hơn một năm nay Chu Hựu Hựu chưa gặp bố Phó Lâm, Phó Kỳ Xương, ngay cả công ty ở gần như vậy cũng chưa từng thấy ông ấy ghé qua bao giờ, giống như người này đã bốc hơi khỏi mặt đất luôn vậy.
Khi đó Chu Hựu Hựu không hiểu, cho tới bây giờ mới biết nguyên nhân Phó Kỳ Xương trốn ra nước ngoài, liên quan tới nộp thuế, không cẩn thận chỉ sợ sẽ bị cảnh sát đưa đi mất.
Đã hơn một năm kể từ lúc Phó Kỳ Xương tìm tới Phó Lâm, khi đó ông đã sớm chuẩn bị xong việc ra nước ngoài.

Công ty lớn như vậy, tất nhiên ông không thể chỉ đi đường thẳng, lúc cùng đường mới tìm tới Phó Lâm.

Công ty vận hành có hệ thống, nhưng thiếu đi một người lãnh đạo, Phó Kỳ Xương không cam tâm chắp tay dâng tâm huyết cả đời mình cho người khác, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin con trai mình.
Dù sao cũng là người thân, Phó Lâm là người ngoài lạnh trong nóng, điểm này Phó Kỳ Xương cũng hiểu rõ.

Tuy rằng trước nay ông ít khi quản giáo Phó Lâm, nhưng chi phí ăn mặc đủ thứ ông đều cho, Phó Lâm ghi nhớ tất cả trong lòng.
Lúc ấy Phó Lâm kiên trì tới làm tổng giám đốc, dù sao anh cũng mới 21 tuổi, ai có thể phục chứ? Vừa hay lúc ấy công ty lại gặp phải nguy cơ phá sản, mọi người trông ngóng xem bao giờ Phó Lâm ngã xuống, lại mong chờ xem anh có thể làm được gì.
Bán nhà vay nợ, tìm kiếm nguồn hàng mới, một mình anh chống đỡ tất cả.

Chuyện công việc anh chưa từng nói nửa câu với Chu Hựu Hựu, một chút khổ cực cũng không nói lời nào.
Yêu xa nửa năm, một mình anh cô độc ở Quảng Châu, bắt đầu công việc từ số âm, người khác bình thường tám giờ tan làm, anh hận không thể ở lại công xưởng tới mười hai giờ để làm việc.

Từng quy trình cách vận hành máy móc, anh đã có thể hiểu được tất cả.

Phó Lâm dùng một năm để nắm rõ mọi thứ trong tay, vào cuộc họp anh đã có thể đưa ra ý kiến chuyên nghiệp.
Đó chính là Phó Lâm, người trẻ tuổi khiến cả công ty trên dưới kính nể.
Lãnh đạo được một công ty không phải chỉ cần mỗi sự cố gắng, Phó Lâm còn phải học tập rất nhiều kiến thức quản lý khác nhau.
Mà người có thể an ủi tinh thần Phó Lâm chỉ có duy nhất Chu Hựu Hựu mà thôi.

Khi anh mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy Chu Hựu Hựu thì sẽ muốn cố gắng thêm, vì cô mà xây dựng một cuộc sống tốt hơn, anh nhớ những đêm được ôm cô trong ngực, chỉ cần nhớ đến cô, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.
Bây giờ mọi việc đã qua, chuyện trốn thuế gì đó đã giải quyết xong hết, Phó Kỳ Xương dương dương tự đắc trở về, vẫn là một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn.
Cho nên, khi nhìn thấy Phó Kỳ Xương, sắc mặt Chu Hựu Hựu không được tốt lắm, mặc kệ ông là bố Phó Lâm, cô nói luôn, “Chú ơi, tha thứ cho cháu nói thẳng, chú đúng là người đàn ông ích kỉ không có trách nhiệm.”
Lời nói của Chu Hựu Hựu khiến ông có chút bất lực.
Phó Lâm ngồi một bên uống trà, khóe miệng khẽ nhếch.
Phó Kỳ Xương xấu hổ cười cười, quay đầu nháy mắt với con trai.
Xem ra con dâu tương lai không thể chọc vào.
Dáng vẻ Phó Lâm khoanh tay đứng nhìn, “Bố cứ ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần là được, giữa bố con ta không cần quanh co lòng vòng.”
Phó Kỳ Xương bất đắc dĩ đỡ trán.
Chuyện xảy ra một năm nay ông đều biết hết.
Nhưng ông vẫn cười cầm lấy bút máy, tại phần chuyển nhượng cổ phần ký tên mình lên.

Từ nay về sau, Phó Lâm trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Mà ngay sau đó, anh lại chuyển 5% cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho Chu Hựu Hựu.
*
Lần này Phó Kỳ Xương cũng không ở lại lâu, chuyện cần bàn với Phó Lâm cũng đã bàn xong, vả lại, nhìn thấy thái độ của con dâu tương lai, trong lòng ông vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng mà lúc này, ai cũng nhìn ra Chu Hựu Hựu bất mãn trong lòng.
Chu Hựu Hựu thật sự rất rất không vui, cô luôn có thói quen đứng trên góc độ người khác để suy nghĩ, vừa nghĩ tới nếu như bố mẹ mình để lại cho mình một cục diện rối rắm như vậy, liệu cô có nổi điên hay không?
Lúc trước Phó Lâm đang học y đến năm thứ ba, vì chuyện này mà uổng phí ba năm tuổi trẻ của anh, mỗi khi Chu Hựu Hựu nghĩ tới lại đau lòng không thôi.
Phó Lâm thấy dáng vẻ này của Chu Hựu Hựu, đưa tay ôm cô vào lòng, “Em nhìn xem, bố anh cũng bị em dọa cho chạy mất rồi.”
“Ông ấy còn biết trở về à? Sao không ở lại Mỹ luôn đi chứ?” Lời này cô cũng dám nói trước mặt Phó Kỳ Xương, đừng nhìn bình thường cô dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trong lòng vẫn rất giống mẹ mình, lời gì cũng dám nói, nhất là khi cơn giận lên tới đỉnh đầu.
Phó Lâm nhịn không được, cúi đầu hôn lên môi Chu Hựu Hựu.

Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, lại còn vì chuyện của anh mà tức giận, trong lòng anh như có một dòng nước ấm áp làm nóng toàn thân vậy.
May mà lúc hôn, cơn tức của cô cũng xuôi bớt, cô say mê trong đó, hai tay ôm lấy cổ Phó Lâm hết hôn rồi lại cắn.
“Thật ra anh cũng không trách bố chút nào, dù sao ước mơ cũng chỉ là ước mơ, thực tế là thực tế, anh có làm việc ở bệnh viện cả đời cũng không bằng làm ở công ty mấy năm.”
Chu Hựu Hựu bĩu môi, “Vâng ạ, đều là do em tức giận, bố con hai người thì đồng lòng với nhau rồi.”
“Nào, đừng nói dỗi.” Anh đã chuẩn bị lời nói thuyết phục cô, nếu không, khúc mắc này sẽ luôn ở trong lòng cô không biến mất.
Hai người ngồi trên sofa, Phó Lâm giải thích từng chút một với Chu Hựu Hựu, “Trước đây khi anh đưa ra quyết định kia đã nghĩ tới hậu quả.


Chu Hựu Hựu, có một thời gian rất dài anh đã suy nghĩ về tương lai của chúng ta, điều kiện tiên quyết cần có chính là vật chất.

Thẳng thắn mà nói, nếu anh vẫn học y, cho tới trước năm 30 tuổi vẫn không thể có cái gì tích cóp, ngược lại theo như bây giờ, anh đã có thể cưới được em rồi.”
Chu Hựu Hựu bị lời này của anh làm cho đỏ mặt, nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Lâm một cái.
“Đây chỉ là một phương diện, một phương diện khác cũng là vì bố anh.

Giống như em nói, ông ấy vô cùng ích kỷ, trước giờ luôn xem bản thân là trung tâm, nhưng không có nghĩa là anh cũng giống ông ấy.

Về tình về lý, anh giúp ông ấy vượt qua giai đoạn này là điều nên làm, dù sao ông ấy cũng là bố anh.”
Phó Lâm nói đạo lý rõ ràng, Chu Hựu Hựu cũng không phản bác được câu nào, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Thật ra thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Phó Lâm đã tiếp quản công ty được hai năm.
Không lâu sau, lần đầu tiên Phó Lâm đưa Chu Hựu Hựu tới thăm mộ mẹ anh.

Thật ra anh đã sớm muốn đưa cô tới đây, nhưng cảm giác sẽ rất đột ngột với Chu Hựu Hựu, bây giờ là xuất phát từ nội tâm, cảm thấy nên đưa cô tới.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu biết mẹ Phó Lâm tên Thẩm Huyên San, một cái tên vô cùng dễ nghe.
Từ nhỏ bà đã sống ở Châu Nam, tuy rằng Chu Hựu Hựu từng được nhìn mẹ Phó Lâm trong album ảnh của anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được cảm khái thật là một mỹ nhân.

Phó Lâm kế thừa diện mạo của cả bố mẹ nên càng xuất sắc, nhất là đôi mắt kia, cực kì giống mẹ.
Sáng sớm mà đã có người tới thăm mộ, bên trên còn đặt một đóa hoa hồng trắng.
Phó Lâm nói, “Hẳn là bố anh đã tới.”
Chu Hựu Hựu có chút ngoài ý muốn, nhịn không được lẩm bẩm một câu, “Nhìn không ra bố anh còn có tâm đến vậy đấy.”

Từ trong đáy lòng, Chu Hựu Hựu vẫn có thành ý rất sâu với Phó Kỳ Xương.
Phó Lâm ngồi xổm xuống đưa tay xoa bia mộ, nghe vậy nghiêng đầu nói với Chu Hựu Hựu, “Bố anh yêu mẹ anh thì không thể giả được.”
Chu Hựu Hựu hưng phấn hỏi, “Bố mẹ anh rất yêu nhau đúng không?”
Phó Lâm gật đầu nói, “Nhiều lúc anh có nghe ông bà ngoại nói, năm đó bọn họ cũng yêu nhau chết đi sống lại, bố anh cũng suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.

Nhưng mà lời nói này chỉ dựa vào ông bà ngoại nói nên anh cũng không tin lắm, nhưng một người có yêu người kia hay không, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.”
Phó Lâm trưởng thành từ sớm, trong ấn tượng của anh, Thẩm Huyên San trước giờ là một người vô cùng nuông chiều mình.
Lúc trước cả gia đình Phó gia định cư ở nước ngoài, nhưng Phó Kỳ Xương và Thẩm Huyên San lại ở trong nước xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, những điều này không phải truyền thuyết, đều là sự thật từng xảy ra.
Năm ấy khi Thẩm Huyên San bị ung thư qua đời, Phó Kỳ Xương một đêm bạc đầu, bây giờ nhìn tóc ông đen như thế cũng đều là nhuộm mà thôi.
Chu Hựu Hựu nghe vậy, đột nhiên không cảm thấy ghét Phó Kỳ Xương nữa.
Dù sao mọi người đều nói tình cảm của bố mẹ sẽ ảnh hưởng tới đời sau, từ trên người Phó Lâm là có thể nhìn ra được, thái độ của anh vô cùng tốt.

Mấy năm nay ở chung với Chu Hựu Hựu, Phó Lâm thật tâm cảm thấy anh là người đáng để phó thác cả đời này.
Nói xong, Phó Lâm nắm chặt tay Chu Hựu Hựu đứng trước bia mộ, anh nói, “Mẹ, con đưa bạn gái tới cho mẹ nhìn.”
Chu Hựu Hựu đột nhiên xấu hổ, giống như mẹ chồng tương lai đang thật sự đứng trước mặt mình, cô nhìn bức ảnh trên bia mộ, hô nhẹ một tiếng, “Con chào dì.”
Phó Lâm cười, “Lần sau đến sẽ phải đổi xưng hô gọi mẹ.”
Chu Hựu Hựu xấu hổ nhéo tay Phó Lâm.
Hai người ở lại một lát rồi ung dung xuống núi.
Thời tiết rất đẹp, trời ít mây, gió xuân dịu dàng thổi qua mặt.
Chu Hựu Hựu không khỏi nhớ tới năm ấy khi mới quen Phó Lâm, lúc trái tim cô bị anh trộm mất, mà bây giờ, anh đang ở bên cạnh, nắm chặt lấy tay cô..