Tại bệnh viện, trong căn phòng ở tầng cuối cùng của bệnh viện trước khi lên sân thương ở dãy cuối cùng trên dãy hành lang toàn phòng vip, một cô gái mái tóc tím trên mình được băng bó cẩn thận tỉ mỉ đang nằm lim dim trên chiếc giường trắng với cái chăn ấm áp. Xung quanh đầy đủ tiện nghi còn được trải thảm với toilet hơi thơm tho ủa ủa quên quên lộn hè tự dưng giới thiệu toilet. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, hai thân ảnh tiến vào bịt khẩu trang đen đi cái tướng như ăn trộm giữa ban ngày ấy, khi gần đến giường bệnh thì....
*Bốp*
-Hai con điên
Chất giọng ấm áp, soái ca ấy chỉ có Song Ngư thôi, trên tay Song Ngư là một cuốn sách mới vừa đập vào đầu hai con điên trước mặt cậu, bấy giờ hai con điên ấy mới mở khẩu trang ra, hai con này một đứa tên Thiên Yết, một đứa tên Bạch Dương nhìn nhau xoa cục u trên đầu. Song Ngư chỉ tay về phía cửa bảo:
Thiên Yết nũng nịu nói:
-Thôi ông bảo khi nào ông vô tụi tui được vô mà
Song Ngư vẫn ánh mắt nghiêm nghị ấy nhìn hai con điên cố tỏ ra đáng thương để được ở lại, Ngư ca thở dài chịu thua với hai con quỷ điên này luôn, hồi nãy anh bảo chừng nào anh đi mua nước, mua bánh về mới được vào trong, Ngư ca thấy dặn hai con quỷ này thà không dặn còn sướng hơn nữa cơ, Thiên Yết với Bạch Dương nhoi nhoi đi đến bên Bảo Bình lay lay cô, kết quả bị Song Ngư cho ăn sách.
Yết nhi phồng má ngồi vào ghế dành cho người đến thăm hỏi:
-Làm gì quý thế ?
Ngư mở lon nước ra rồi rót vào ly mới trả lời:
-Người yêu không quý chớ gì
Bạch Dương cười khúc khích bảo Thiên Yết sắp có trò vui rồi cả hai đứa cứ nhìn nhau cười, những tiếng cười rộn rã ấy vô tình đánh thức Bảo Bình khỏi giấc ngủ ngon ấy. Thiên Yết với Bạch Dương nuốt nước bọt lấy tay che đầu phòng hờ Song Ngư cho ăn sách tập 3, Song Ngư lườm hai đứa đó rồi nhanh tay đỡ Bảo Bình ngồi dậy đưa nước cho cô uống. Bảo Bình xoa trán cố nhớ lại những gì xảy ra, mắt đồng thời nhìn xung quanh xem xét tình hình hiện tại, chợt cánh tay của Song Ngư làm cô giật mình quay qua thì vô tình môi Bảo Bình chạm vào trán Song Ngư, cô liền che miệng lại nhưng Song Ngư nhanh hơn một nhịp hôn lấy đôi môi đó khiến cho hai con người Song Ngư xem như vô hình vội chụp lại.
-Đừng có chụp mà
Song Ngư nhíu mài đi lại chỗ hai đứa nó đẩy từng đứa một ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa sẵn khoá luôn chứ hai đứa nó nguy hiểm lắm khó hiểu được tụi này có ngoan hông, Thiên Yết ú ớ cầu xin cho vô quay clip lại thông báo với mọi người trong lớp nhưng Song Ngư không nghe, Bạch Dương tự an ủi có hình là đủ rồi, thế là hai đứa nó buồn bã đi về
Quay trở lại với cặp đôi trẻ kia, Bảo Bình ngồi sờ sờ môi nhớ lại khoảnh khắc vừa xảy ra với cô thì đỏ hết cả mặt. Song Ngư đi tới xoa đầu cô hỏi:
-Tụi nó về rồi cho hôn tiếp nha ?
-KHÔNG - Bảo Bình hét vào mặt Song Ngư tiện tay ném gối thẳng vô mặt Ngư ca làm anh rớt xuống đất. Bảo nhi biết mình vừa làm một hành động liền cúi người xuống xem Song Ngư thế nào ai ngờ bị Ngư ca kéo xuống theo còn hôn ngấu nghiến đôi môi lâu năm mới chăm sóc nữa chớ.
-Đồ lợi dụng
Ngư ca làm vẻ mặt cún con nói:
-Hồi nhỏ cho làm vậy mà sao giờ em hông cho anh làm
Bảo Bình nhớ lại lúc cô với một cậu bé hôn môi nhau suốt mấy phút thì mới biết Song Ngư chính là cậu bé đó, Bảo nhi đỏ mặt đáp:
-Giờ không thích hôn ở đó được không ?
Song Ngư mắt sáng lên tiến sát lại Bảo Bình hỏi:
-Vậy ý em là muốn anh hôn ở những chỗ trên cơ thể em à.
Bảo Bình liền thấy mình đã sai khi thốt lên câu nói đó, không hôn ở môi đương nhiên Song Ngư có thể hôn ở những chỗ khác rồi, Ngư ca tay tò mò khám phá cơ thể sau lớp áo bệnh nhân của bệnh viện, Bảo Bình nói:
-Dừng lại....ưʍ...
Chưa kịp nói hết câu Bảo Bình đã bị Song Ngư hôn, nhưng may là bàn tay tò mò kia đã ngừng lại chỉ cách ngực cô mấy milimet, cô thà để cho tên biếи ŧɦái cuồng hôn này hôn còn đỡ hơn bị sờ những chỗ nhạy cảm. Ngư ca rời khỏi môi Bảo Bình nói:
-Cái này là đánh dấu bản quyền, để thằng nào hôn là anh không ngại nói ba kêu người gϊếŧ nó đâu đó, còn về phần em thì anh phạt nghe chưa
Bảo Bình gật đầu nhắm mắt lại chờ cơn hôn tiếp theo đến nhưng thật là may Song Ngư đã ngừng và bế cô lên giường đút bánh cho cô ăn. Bảo nhi bỗng hiểu được lý do tại sao khi thiếu Song Ngư như thiếu đi cái đó quan trọng khi bị Kim Hồng bắt đi nơi khác, cảm giác vắng mất sự quan tâm diệu kì nào đó trong cuộc sống.
->>>>Phòng y tế của trường