Vào ngày hôm sau, tôi đã dậy rất sớm mục đích là để đến nơi bọn trẻ lang thang đang ở, hi vọng là tôi đến vào lúc chúng chưa thức dậy không thì kế hoạch toang hết. Sửa soạn một lúc tôi rời khỏi nhà chạy thật nhanh đến đấy chính xác hơn là nơi bà chủ quán ăn chỉ, nơi này thật sự đường đi khá khó khăn cho một người mới đi tới đây, quẹo chỗ này rồi quẹo chỗ nọ đi tới chỗ bọn trẻ mà não tôi muốn nổ tung.
Cuối cùng con chiến mã xanh đen của tôi cũng đưa tôi đến nơi cần đến không biết lúc quay trở ra có nhớ đường hay không đây. Nhìn quanh nơi này thì trong đầu tôi lập tức ngưỡng mộ đám nhóc sống được ở đây khoảng 2 năm vì bởi chỗ này nó không được sạch sẽ cho mấy, rác ở khắp mọi nơi xung quanh nhà và ngay cả trên đường đi, bất ngờ hơn lúc tôi đang đi thì có một con chuột nhảy ra hù một cái rồi chạy đi mất, gián thì bò quanh đống rác cách nhà một khoảng, căn nhà nhỏ nhỏ chẳng khác gì cái kho khiến tôi khó chịu vô cùng, cửa nhà chả biết nói sao chắc để diễn tả tôi xin phép nói là chỉ cần cơn gió hơi mạnh là đủ bay luôn. Tôi thập thò ngoài cửa một chút xíu nữa gãy luôn cửa tụi nhỏ mà thôi không quan trọng, quan trọng hơn hết là tụi này ngủ dậy chưa đã, hình như có tiếng gì đó từ trong nhà phát ra vì thế tôi cố áp sát tai vào nghe mấy giây khẳng định ngay đấy là tiếng ngáy, thế là mấy đứa đó chưa dậy tôi khẽ cười đi tìm chỗ trốn theo dõi tụi nó.
Tôi giật mình từ từ quay ra đằng sau híp mắt lại đồng thời gãi đầu cười tươi như hoa vội vã tìm lí do giải thích hành động đó, cặp mắt vô thức mở ra nhìn chủ nhân giọng nói, đập vào mắt tôi là một cây gậy bóng chày chĩa thẳng mặt khiến tôi muốn khóc thét quỳ lạy xin tha mạng. Não cố gắng trấn an bản thân ra lệnh cho miệng tôi giải thích:
-Từ từ huynh đệ à đừng có manh động mà thật ra tôi không có ý định hại người đâu haha...
"Cứu con" - Suy nghĩ của tôi ngay khi dứt câu, chân tôi đột nhiên muốn khuỵ xuống bởi luồng sát khí toả ra lạnh cả sống lưng kia.
Người trước mặt tôi nghiêng đầu nhìn kĩ lại rồi cất giọng:
-Chẳng phải ông là người bị cướp ở đường bên ngoài sao ? Còn vác mạng tới đây chi đấy ?
-Sao nhóc không ngủ à, còn sớm mà ta ?
Kim Ngưu vác cây gậy bóng chày lên vai thở dài liếc tôi nói:
-Dậy sớm để canh coi coi có ai thập thò lén la lén lút ngoài cửa nhà không ấy mà.
Biết ngay thằng nhóc này sau mấy năm vẫn không thay đổi cái tính hay đá xéo người khác, tôi chợt nhớ ra mục đích chính kế hoạch tôi đến đây để làm gì nên đổi sang trạng thái nghiêm túc, Kim Ngưu có lẽ cũng nhận ra được vẻ nghiêm túc ấy liền kéo tay tôi ra ngoài đường lớn, nói đường lớn thế thôi nhưng thật ra nó chỉ to hơn mấy cái hẻm dẫn vào nhà đám nhóc thôi. Vừa kéo ra ngoài Ngưu đã nói lý do kéo tôi tới tận đây để bàn chuyện, tất cả là do cậu không muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ của mấy đứa khác. Tôi nhếch môi vì đoán trúng được điểm yếu của nó, tiếp đó vào thẳng vấn đề chính:
Kim Ngưu khoanh tay tựa lưng vào tường hơi ngước lên do chiều cao của cả hai, ngại ngùng thừa nhận suy đoán của tôi. Tôi cười thầm trong bụng tiếp tục vấn đề:
-Còn nhỏ mà sống trong khu ổ chuột như thế thì chẳng thể nào phát triển toàn diện được, ước gì bọn trẻ có thể chuyển đến nơi khác ổn hơn nhiều. Nếu như chúng được nuôi dạy trong môi trường tốt hơn thì có lẽ bọn chúng phát triển tốt hơn bây giờ nhiều.
-Vậy ông muốn tôi làm con chó trung thành của ông hay là công cụ cho ông đổi lại là cuộc sống đầy đủ tiện nghi cho họ phải không ? - Kim Ngưu đưa ra suy đoán của mình khiến tôi có cái nhìn khác về cậu bé.
Tôi vỗ tay chúc mừng nói tiếp:
-Đúng là cậu bé thông minh nhưng nhóc đoán sai rồi, chúng ta sẽ có một cuộc trao đổi tương tự như thế nhưng không phải làm chó trung thành hay công cụ mà là làm con. Nếu nhóc cho tôi làm ba nuôi của nhóc thì tôi hứa sẽ cho đám còn lại môi trường sống suиɠ sướиɠ hơn bây giờ, sao thấy thế nào ?
Kim Ngưu im lặng suy nghĩ một hồi nhìn từ đầu đến chân tôi hỏi:
-Có cách nào để tôi tin một người lạ như ông không ?
Tôi xoa cằm rồi bảo:
-Với tài năng của nhóc thì hoàn toàn có thể gϊếŧ tôi nếu tôi thất hứa.
-Lý do gì ông lại muốn tôi làm con nuôi ông ? Tôi không muốn có ba mẹ để rồi bị vứt bỏ như một món đồ tí nào ! - Câu nói đó chứa đầy sự căm thù đủ khiến người khác run sợ không ngoại trừ tôi.
-Vì tôi là bạn thân của ba mẹ ruột nhóc - Nghe đến ba mẹ ruột, Kim Ngưu siết chặt tay trông tức giận vô cùng nên tôi liền nói - Tuy nhiên tôi lại chẳng đồng tình với cách họ bỏ rơi nhóc làm nhóc đã có cuộc sống không tốt đẹp, chính vì thế tôi giúp nhóc làm lại cuộc đời mới tốt hơn nhiều không như hai năm vừa qua, tất nhiên là cho họ biết họ đã sai.
Thằng nhóc này nó nguy hiểm thật, vừa nhắc đến chuyện ba mẹ là siết chặt tay nếu tôi không nói nhanh vế sau chắc giờ này tôi biết thế nào là biển xanh lại mặn rồi. Nhắc đến việc trả thù Kim Ngưu có vẻ đỡ toả thứ sát khí đáng sợ kia, không chắc là tôi có nắm rõ được tim đen của Kim Ngưu hay không nhưng qua lời kể thì thằng nhóc rất quan tâm tới những đứa thiếu tình cảm ba mẹ, cực kì ghét ba mẹ ruột của mình nên rất muốn trả thù họ vì thế tôi lợi dụng tim đen ấy để làm điều kiện với nhóc ấy. Kim Ngưu thở dài sau một hồi suy nghĩ, cặp mắt ánh lên tia nghiêm túc đáp:
-Được thôi, tôi đồng ý với chuyện này ! Từ nay ông sẽ là ba nuôi của tôi và ông phải cho đám còn lại có môi trường sống tốt hơn đó. Rất hân hạnh được làm con của ba, xin giới thiệu lại con là Kim Ngưu.
Kim Ngưu chìa tay ra như kiểu đây là một sự hợp tác giữa hai người trưởng thành vậy, tôi phì cười xoa đầu thằng nhóc ngoài láo trong ấm kia rồi cất giọng:
-Đức Huy, ba nuôi của con !
Mối quan hệ ba con từ đó hình thành, mấy phút sau tôi cùng Kim Ngưu vào căn nhà khiến tôi ám ảnh kia thì đám nhóc trong đấy cũng tỉnh giấc. Kim Ngưu bảo tụi nó thu dọn đồ đạc này kia để chuyển sang nơi ở mới, do thời gian chuẩn bị khá lâu nên tôi hẹn tụi nó ở quán ăn có bà chủ thân thiện kia. Bà chủ hay tin tôi thuyết phục được tụi nhỏ thì mừng rơi nước mắt, dù hai năm trôi qua bà vẫn không thể nào thuyết phục được thế mà tôi mới quen 2, 3 ngày là đã thuyết phục được, bà chủ bảo tôi chăm sóc tốt cho tụi nhỏ lâu lâu dắt qua đây chơi vì nơi tôi sắp xếp cho chúng khá là xa chỗ này. Tôi hứa với bà chủ là sẽ chăm sóc thật tốt, cho chúng một môi trường sống tốt hơn ở đây nhiều.
Đứng nói chuyện luyên tha luyên thuyên một xí thì đám nhóc cũng mang đồ tới chỗ hẹn. Tôi đặt một chiếc taxi chở đám nhóc còn tôi dùng xe máy chở 1 nửa đống đồ đạc kia ngay sau chiếc taxi đó, điểm đến sắp tới sẽ là nơi đám nhóc đó có cuộc sống hạnh phúc. Thoáng chốc, trước mắt chúng tôi là căn nhà cấp 4 to tầm 4 phòng ngủ vô cùng tiện nghi tất nhiên là nội thất đầy đủ, tuy nhiên để có được căn nhà tiện nghi này tôi phải trích ra 2 phần 3 tiền tiết kiệm của mình rồi phải hợp tác với chủ cô nhi viện mới đủ tiền, lần này chắc tôi đói rồi đây mà quên nữa còn thêm thành viên mới nữa chứ, kì này thấy cháy túi rồi.
Đảm bảo hơn nữa tôi cho Kim Ngưu đến trường để học, do thằng nhóc nó học trễ nên trường bảo phải ở lại lớp một năm, thằng nhóc cũng chấp nhận đợi đến năm sau với sức học của nó chớp mắt một cái Kim Ngưu đã theo kịp với bọn trẻ đồng trang lứa, trí não có khi còn vượt hơn cả mấy đứa khác nữa. Sống chung với danh nghĩa ba con ban đầu không quen lắm nhưng về sau hai chúng tôi thân nhau hơn, nói chuyện hợp lắm kìa đôi khi trêu vui vui thôi mà cảm giác Kim Ngưu trêu tôi nhiều hơn, đôi lúc tôi suy nghĩ chắc bọn họ thấy cảnh này sẽ vui lắm nhỉ.
***
-Và đó là câu chuyện về quá khứ của Kim Ngưu cũng là của ta
Đức Huy kết thúc câu chuyện, anh nhìn qua Ma Kết xem phản ứng của cô như thế nào, anh vô cùng bất ngờ tay chân luống cuống không biết làm gì vì hai bên má của cô mỗi bên xuất hiện hàng lệ dài. Ma Kết từ đoạn ba mẹ Kim Ngưu hi sinh là không kiềm được nước mắt, đoạn nghe Kim Ngưu từng ở một nơi không tốt càng khiến cô rơi lệ nhiều hơn, ngoài ra còn có lí do khác khiến cô phải khóc nhiều đến thế. Trong quãng thời gian yêu nhau chưa một lần Kim Ngưu tâm sự về chuyện gia đình hay những gì mình phải trải qua, thông qua cuộc sống hằng ngày của cậu vô tình làm cho Ma Kết nghĩ rằng gia đình Kim Ngưu buông thả cậy ấy nên Ma Kết thường mơ ước có gia đình giống Kim Ngưu, cô cũng từng nói với Ngưu ca chuyện ấy nhưng lúc đấy Ngưu ca chỉ cười cười rồi bảo ước mơ đó thành hiện thực, đâu ai biết rằng đằng sau nụ cười đó là một tâm hồn bị nhát dao làm tổn thương đâu. Tất cả đều do Kim Ngưu sợ người xung quanh mình bị tổn thương giống bản thân trong quá khứ nên phải chịu đựng, luôn chăm lo cho mọi người đúng là một con người ấm áp và tốt bụng. Ma Kết dùng khăn giấy Đức Huy đưa lau nước mắt nói:
-Con chưa bao giờ ghét bản thân mình như vậy, làm tổn thương Kim Ngưu không biết bao nhiêu lần mà cứ tự nhận mình yêu cậu ấy, vốn dĩ trước giờ lại chẳng biết cái gì về cậu ta.
Đức Huy nghe vậy vội an ủi:
-Không phải lỗi do con, thằng nhóc nó chỉ muốn người bên cạnh không phải chịu tổn thương gì hết thôi, con gái đừng nghĩ nhiều nhé ! Kim Ngưu trông thì có vẻ trưởng thành hơn những đứa bằng tuổi nhưng với ta nó chỉ là thằng nhóc đáng thương thôi.
-Vâng - Ma Kết gật đầu chợt nhớ tới băng cướp trong câu chuyện cất giọng hỏi - Còn băng cướp kia thì sao thầy, bọn chúng bị bắt chưa ạ ?
Đức Huy thở dài quay ghế hướng nhìn ra ngoài cửa sổ đáp:
-Bọn chúng bị bắt hết rồi, hai kẻ cầm đầu là Ngô Bạch Khang và Ngô Dương Yến bị bắt trong vụ cướp ngân hàng, đám còn lại không có thủ lĩnh nên chúng hoảng loạn thế là bị bắt tất cả.
-Ngô Bạch Khang và Ngô Dương Yến...? Hình như mình từng thấy hai tên này ở đâu đó rồi - Ma Kết lẩm bẩm cố nhớ lại hai cái tên đó cô đã thấy ở chỗ nào thì đột nhiên một tia sét đánh ngang trong đầu cô, sự hoảng hốt thể hiện rõ trên mặt Ma Kết khi cô nhớ ra điều cần nhớ. Đức Huy nhìn chằm chằm cô quan sát được một hồi lâu và khẳng định trong đầu điều cô đang nghĩ cũng chính là điều anh bất ngờ hồi vài tháng trước đây.
Từ lúc bạn thân Huy bị băng cướp hại chết, trong lòng Huy khắc ghi mãi hai cái tên thủ lĩnh đó vĩnh viễn không quên cũng như không tha thứ cho những gì bọn chúng gây ra, thế mà cuộc đời trớ trêu làm sao chỉ vài tháng đổ lại đây Huy xem lại sơ yếu lí lịch của lớp 12D thì bắt gặp hai cái tên mình cực kì căm ghét, Huy cất giọng:
-Phản ứng này của con y chang ta, cả hai thủ lĩnh của băng cướp đó chính là ba mẹ cô bé Bạch Dương trong lớp con !
Lý do vì sao Ma Kết lại biết đến hai cái tên này à, tất cả là do trong một bữa nói chuyện giữa cô và Bạch Dương, Dương nhi có nói cho cô biết tên ba mẹ Dương là nguồn gốc cho tên Bạch Dương. Khi đó Ma Kết chỉ gật gù nghe thôi vì bản thân đang rất buồn ngủ vừa nghe kể xong là cô nằm dài xuống đánh một giấc ngon lành đến sáng.
Ngay sau khi nghe lời đính chính sự thật từ thầy hiệu trưởng, Ma Kết hơi lo sợ vì nếu như chuyện ba mẹ Bạch Dương là người hại chết ba mẹ Kim Ngưu thông qua vụ nổ đến tai Ngưu thì có lẽ cậu ta sẽ điên lên mà gϊếŧ luôn Bạch Dương mất. Nhìn bề ngoài Kim Ngưu là người không động tay động chân đến con gái nhưng chỉ cần đụng vào người thân là xác định, không quan tâm đó là trai hay gái, lần này là ba mẹ ruột Kết nhi nghĩ rằng không sống yên được đâu. Bỗng tiếng chuông kết thúc giờ ra chơi vang lên, thầy hiệu trưởng nhắc Ma Kết đi rửa mặt chớ để Ngưu nó thấy lại nghĩ thây ấy làm Ma Kết khóc là toi, Kết nhi cúi đầu chào tạm biệt thầy hiệu trưởng rồi rời đi.
Sau khi Ma Kết rời đi, Đức Huy cầm tấm hình cả đám lên xem, ánh mắt chứa đầy tia mong đợi rồi khẽ nói:
-Hai cậu nghĩ cô bé đó có khiến Kim Ngưu thay đổi không ?
=====> End chap 87
Ra đó là lý do vì sao Kim Ngưu có ba nuôi mọi người à, nhìn bên ngoài không thể tự tin đoán Ngưu là người lạnh lùng không chút tình thương được, Ngưu thuộc dạng ngoài lạnh trong ấm đó. Chuyện bất ngờ hơn là hai thủ lĩnh của băng cướp khét tiếng trong quá khứ là ba mẹ của Bạch Dương, có thật như lời Ma Kết nói là khi Ngưu biết hết sự thật cậu ấy sẽ gϊếŧ bạn bè là con của hung thủ hại Minh Ngưu và Kim Sang hay không. Thôi ngồi hóng chap 88 đã nha !!!!
Đừng quên để lại một sao và ý kiến về truyện để giúp truyện được nhiều người biết tới nha. Ri xin thay mặt Biệt Đội I gửi lời cảm ơn tới mọi người nè ❤️
Ngày đăng: 28/12/2021
Tác giả: Ri
Nơi đăng ( duy nhất ): truyenwikiz.com