Buổi dạ hội được tổ chức ở Hera Palace nằm ngay dưới chân núi, Ma Kết đánh xe đi vào chỗ đậu, xung quanh có khá ít ô tô, xe máy lại càng ít ỏi đến đáng thương. Có lẽ mọi người nhờ gia đình chở đến hoặc đi taxi chứ chả ai chơi hẳn con ô tô lái đến sang chảnh như Ma Kết.
Song Ngư bướng bỉnh mãi không chịu xuống xe, Ma Kết đang đứng mở cửa sẵn cho cô đi ra cũng phải lắc đầu bó tay.
"Mày đừng có ép tao phải chia xa ẻm. Tao nói cho mày biết, không bao giờ nhé! Mày đi đi, hãy để tao ở đây với em người yêu bé bỏng này." Song Ngư nằm bẹp trên ghế không nhúc nhích, cô lắc đầu nguầy nguậy. Cô nhìn Ma Kết đầy đáng thương, giở trò mè nheo.
"..." Moá! Không chống đỡ được!
Ma Kết năn nỉ mãi không có tác dụng, nhìn thấy Song Ngư vì muốn thêm vài phần tội nghiệp mà giả vờ khóc chảy cả nước mắt, cậu lấy khăn mùi xoa của mình lau cho cô, bất đắc dĩ thoả hiệp.
Song Ngư khinh bỉ, cô biết thừa bố cậu sẽ chẳng cho mượn đâu, bác ấy lo lắng cho vợ hai gần chết. Chẳng qua vì hôm nay là ngày đặc biệt nên ông bác mới miễn cưỡng mà cho con mình mượn thôi.
Song Ngư có niềm đam mê sâu sắc với ô tô, cô có thể ngồi ngắm nó cả ngày cũng không chán. Ông Bảo, bố của Ma Kết cũng vậy, ông có hẳn một gara để siêu xe mà ông sở hữu, ngày nào cũng quan tâm chăm sóc hết mực. Cô rất thích qua nhà Ma Kết để ngắm chúng, có đôi lúc sẽ tán gẫu với ông khi ông Bảo ở nhà, còn không thì sẽ là nhìn chúng một cách thèm thuồng.
"Lời mày là thứ không đáng tin nhất đấy. Mà thôi, đi thì đi." Song Ngư bất mãn bước xuống xe, vừa đi cô còn tranh thủ ngoái lại nhìn thêm vài lần nữa.
... Tỉnh dậy giùm.
Hai người đi vào sảnh chờ, việc cả hai cùng xuất hiện ở một chỗ gây ra một trận ồn ào nhỏ, có người nhìn cô ngưỡng mộ, ghen tị, cũng có người chỉ liếc qua một cái rồi thôi. Song Ngư cũng chẳng để tâm, dù sao cô cũng không định chiếm spotlight tối nay, mục tiêu của cô còn vĩ đại hơn nhiều.
Sảnh được trang trí theo chủ đề "Sky at night", hai bên là bàn dài đặt những tấm hình kỉ niệm đời học sinh, được điểm xuyết thêm cho lộng lẫy là vài món đồ lấp lánh, có những chậu hoa nhỏ xinh xắn đặt trên bàn, dải đèn nhiều màu sắc được treo xung quanh làm nổi bật cả một góc trời.
Trong lúc đứng đợi Thiên Bình, Song Ngư ngó nghiêng qua những bức ảnh được đặt trên bàn, có hình tập thể từng lớp, cũng có hình chụp riêng lẻ, cô đứng nhìn một bức hình tập thể của lớp cô.
"Tao đang tự hỏi tại sao tao có thể đẹp đến như vậy. Mày nhìn đi, bức của lớp mình nhờ tao mới đẹp vậy đó." Song Ngư càng nhìn càng thích, cô cười ngoác tận mang tai.
Thiên Bình không nghe nổi lời cô nói, vội bịt tai lại.
"Tao đợi mày từ nãy giờ đó con toá, ra kia chụp hình với nhau đi." Song Ngư chả thèm quan tâm thái độ của Thiên Bình, cô cầm tay Bình đi thẳng. Ma Kết nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan xen nhau, vẻ mặt đầy thèm muốn.
Thời điểm Song Ngư và Thiên Bình đang chụp hình cũng đã có khá nhiều người đến, hầu như là đi theo một cặp nam nữ, hiếm lắm mới có người đi một mình hoặc đi cùng với bạn bè cùng giới.
Sau khi chào hỏi qua bạn học của mình, Song Ngư nhìn thấy "mục tiêu" phía trong hội trường, hai mắt cô sáng rực. Cô kéo tay Thiên Bình đi về phía đó.
"Người yêu tao, người yêu tao đang đợi tao!"
Thiên Bình nhìn cô với hàng đống dấu chấm hỏi, từ khi nào con mắm này có người yêu rồi thế? Ngay khi cô còn đang thắc mắc, Thiên Bình cũng nhìn thấy người yêu của Song Ngư.
Trước mặt 2 người bọn cô là một bàn đồ ăn thịnh soạn với đủ các món ngọt khác nhau. Có đồ châu Âu, cũng có nhiều món châu Á, tất cả hiện ra trước mắt Song Ngư.
Song Ngư ngó nghiêng nhìn xung quanh, thấy có người đang gắp đồ vào đĩa của mình, cô cũng không do dự nữa mà gắp lấy gắp để. Cảm thấy một đĩa quá nhỏ, Song Ngư lại đưa đĩa ban nãy cho Thiên Bình, còn cô lấy thêm một cái nữa để gắp thêm đồ ăn.
Khoé miệng Thiên Bình giật giật, cô khinh bỉ nhìn con bạn thân của mình.
"Người yêu của mày... Cũng nhiều quá nhỉ?"
Song Ngư lườm Thiên Bình, cô không thèm cãi lại mà tiếp tục sự nghiệp của mình. "Mày thì biết gì, cái này gọi là chung tình gái ạ. Giống như bọn con trai hay bảo "Anh chỉ chung tình với em thôi", nhưng mấy em thì nó không nói."
Thiên Bình chán nản, không thèm để ý tới logic của Song Ngư nữa. Cô đảo mắt quanh hội trường một lượt tìm kiếm bóng dáng người yêu mình.
Thiên Bình chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô cố nhớ lại mình đã gặp người đó ở đâu. Một khoảnh khắc xưa cũ ùa về.
"Ê này, mày nhớ chị kia không? Chị đang mặc váy đen ấy." Thiên Bình huých tay cô nhưng không thấy phản hồi, cô giựt luôn đĩa đồ ăn của Song Ngư.
"Cái quần q... Ai? À, không, tao chỉ nhớ người yêu tao đang nằm trên tay mày thôi." Song Ngư nhìn Thiên Bình, đã biết cô có trí nhớ kém lại còn bị mù mặt mà con bé này lại đi hỏi cô?
"Trước mày từng làm ầm ĩ uýnh lộn ở quán người ta đó, mày không nhớ hả?"
"Tao uýnh nhiều nơi lắm."
"..."
Thiên Bình ngăn cơn xúc động muốn đánh người lại, cô lại kiên nhẫn lôi kéo trí nhớ Song Ngư về. "Cửa hàng mỹ phẩm mới khai trương mày đã vô chửi lộn với người ta đó, sau đó tụi mình còn ghé qua 3 4 lần nữa còn gì con ngáo này."
"À... Nhớ. Mà sao? Chị đó là chủ quán đó hả?" Song Ngư bất lực ừ đại cho qua chuyện dù cô vẫn chưa hình dung ra, cô lấy lại đĩa đồ ăn của mình từ tay Thiên Bình rồi tiếp tục ăn.
"Ừ, sao chị í lại xuất hiện ở prom trường mình nhỉ?"
"Đối tác quảng cáo?" Song Ngư không quan tâm lắm, cô vẫn miệt mài với sự nghiệp của mình, tiện tay đút cho Thiên Bình một miếng bánh.
Bản tính nhiều chuyện của Thiên Bình vừa trỗi dậy đã bị thái độ hời hợt của Song Ngư làm tắt ngúm, cô cũng thôi không để ý tới Thiên Yết nữa.
Đèn chợt tắt, có vài tiếng xì xào bàn tán nổi lên. Một lúc sau đèn được mở lại, mọi người cũng dần tiến vào trong hội trường đông đủ.
MC nam ngày hôm nay vẫn là vị khách dẫn chương trình hôm văn nghệ năm nào, Song Tử. Mở đầu là vài lời chào quen thuộc, dẫn dắt câu chuyện rồi đến màn chơi trò chơi, hát và nhảy.
Đến màn biểu diễn thứ 3 thì mọi người bắt đầu nhàm chán tản ra, có vài người ở lại coi tiếp cổ vũ còn hầu hết đều đứng tụm lại trò chuyện. Song Ngư không đành lòng để các bạn diễn không ai xem như vậy, cô phóng lẹ đến quầy đồ ăn, nhanh tay gắp vài món rồi chạy trở lại chỗ Thiên Bình đang đứng.
"... Cũng biết hưởng thụ quá ha."
"Tao mà lại?" Song Ngư đắc chí, vừa dứt lời thì trên sân khấu cũng kết thúc một màn trình diễn song ca của Song Nhi và một cậu bạn nữa, Song Ngư vội ngậm lấy miếng bánh trong miệng, cô vỗ tay hoan hô. Vỗ tay cổ vũ xong, Song Ngư cố nhai cho hết rồi la hét ầm ĩ.
"Đỉnh lắm em yêuuu, không hổ là em gái của chị!!! Mọi người nghe xong nhớ like, share và subcribe nhé!!!"
"... Trẻ trâu." Thiên Bình vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, cô khẽ lùi ra xa Song Ngư, giả vờ không có quen biết gì con dở hơi này.
Đợi cho con bạn cô hết ngáo xong, Thiên Bình kéo tay Song Ngư lôi vào một góc phòng.
"Tao ngứa từ nãy giờ rồi mà phải nhịn đến giờ mới hỏi đấy. Thế chuyện của Kim Ngưu là như nào?"
Song Ngư nghe thế nghệt mặt ra, ngây ngốc hỏi, "Kim Ngưu nào ở đây? Sao mày nhắc tới thằng bé giờ này? Bây giờ là lúc để quẩy nhớ!"
"Thôi cô ạ, cô đừng có giả ngu. Làm như từ lúc đi vào với Ma Kết đến giờ cô không thấy nó đang nhìn cô chằm chằm nguyên buổi ấy, tôi thấy hết đấy ạ." Thiên Bình bĩu môi khinh bỉ, cô lại chả biết rõ quá.
Song Ngư ảo não, cô cũng không biết phải làm gì bây giờ đây. Lúc đó trót dại hứa là một chuyện, cô chỉ nghĩ mình nói đại cho qua chuyện thôi chứ đến lúc prom còn lâu, chưa kể nếu đợi lâu quá nhỡ đâu Kim Ngư thấy mệt rồi không thích cô nữa thì sao? Mà điều quan trọng nhất là, buổi prom chỉ dành cho học sinh khối 12, Kim Ngưu mới chỉ lớp 11 thì làm sao có quyền tham dự được?
Lúc đó Song Ngư còn thầm cười vui vẻ vì mình đã nghĩ được một kế hoãn binh siêu hay, ai ngờ khi ngày đó tới, cô thế mà lại nhìn thấy Kim Ngưu bằng xương bằng thịt lại còn đẹp trai quá đáng lù lù trước mặt!
Xin hỏi, ở đây có được chửi thề không?
Không thể, cảm ơn.
"Tao thấy mày cứ trốn tránh nó làm gì, thằng bé gu của mày nhá, hiền lành dịu dàng, đẹp trai cao ráo, biết lo lắng cho mày, chưa kể còn thích mày mãi từ hồi cấp 2 đến giờ, hoàn hảo như thế thì mày ừ đại mẹ đi cho rồi." Thiên Bình đến giờ vẫn không hiểu, cho là vì thân nhau quá nên biết rõ Song Ngư nghĩ gì đi, nhưng đối với chuyện tình cảm, Thiên Bình phải thú thật cô không hiểu nổi Song Ngư. Nếu Ma Kết vì quá quen thân nên Ngư không thể nảy sinh tình yêu thì cô hiểu, vậy Kim Ngưu thì sao? Nếu cô mà là con bạn thân dở hơi cám lợn này, Thiên Bình phải thú nhận có lẽ cô đã tán thằng bé trước cả khi nó thích cô rồi.
"Tao không biết nữa... Aizz, tao phải làm gì đây trời." Song Ngư vò đầu bứt tai không nghĩ được lý do gì để thoát khỏi tình cảnh này, cô chán nản. "Chắc tao làm liều bỏ chạy trước quá."
Thiên Bình chợt nảy ra một ý, "Không phải mày đi cùng Ma Kết sao? Lát nữa đến lúc khiêu vũ mày chỉ cần kè kè bên nó, Kim Ngưu cũng đâu thể xông tới cướp người đi được."
Trong đầu Song Ngư vẫn còn rối như tơ vò, chưa kịp để cô nghĩ nhiều, MC lại lên tiếng khuấy động bầu không khí, đã đến thời khắc ai ai cũng mong chờ, mọi người nắm tay bạn nhảy của mình.
Song Ngư ngó nghiêng tìm Ma Kết, chưa kịp định hình thì cậu đã lù lù xuất hiện từ đằng sau, vỗ nhẹ vai cô.
"Tìm tao hả?" Ma Kết mừng rỡ, crush cũng có lúc phải nhớ đến mình sao?
Song Ngư như nhìn thấy phao cứu sinh của mình, cô quyết định sẽ làm theo lời Thiên Bình nói, vội nắm chặt tay cậu không dám buông ra. Bây giờ chỉ cần đợi cho qua bữa tiệc này là xong.
Ma Kết mừng rơn, cậu khóc cạn nước mắt chỉ mong chờ đến ngày này, ngày Song Ngư chịu nắm tay cậu trước aaaaaa mẹ ơi con của chúng ta nên đặt tên là gì đâyyyy.
Buổi khiêu vũ diễn ra hoàn toàn vui vẻ và bình thường, ít ra thì có mình Song Ngư cảm thấy thế. Ma Kết dù đang vui sướng như điên mà cũng cảm nhận được ánh mắt của Kim Ngưu đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn cậu. Ma Kết cười thầm, đúng lúc đoạn nhạc lên cao trào, cậu ôm Song Ngư vào lòng.
"Mày dở hơi à?" Song Ngư giật mình, cô bối rối đẩy cậu ra. Bình thường Song Ngư sẽ chẳng để ý mà mặc cậu ôm ấp nhưng hôm nay lại có chút chột dạ, cô có cảm giác như mình vừa làm điều gì sai trái vậy.
Ma Kết tham lam tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này, cậu cứ nghĩ ngợi mãi, cậu có linh cảm rằng ngay sau hôm nay, có điều gì đó sẽ thay đổi.
"Tao biết mình đã nói câu này rất nhiều lần rồi nhưng tao vẫn sẽ nói mãi mỗi ngày cho mày nghe, nói cho đến khi mày chấp nhận thì thôi.
Tao thích mày, rất rất thích mày. Tình cảm này là thật, không phải chỉ là đôi lời bâng quơ thông thường. Cũng cảm ơn mày vì đã không né tránh tình cảm của tao."
Song Ngư muốn nói vài lời bông đùa như trước để xoa dịu bầu không khí này nhưng cổ họng cô như bị nghẹn lại không thể nói nên lời.
Ma Kết cũng hiểu cô bây giờ đang rất bối rối, đặc biệt là trong tình huống này. Cậu nói tiếp những lời dang dở. "Chuyện Kim Ngưu tao cũng biết rồi, ngày thường đấu đá võ mồm vậy thôi chứ nếu mày thực sự thích thằng nhóc đó tao sẽ ủng hộ mày hết mình. Miễn là mày hạnh phúc thì tao có đau tao cũng sẽ là người nở nụ cười chúc phúc mày đầu tiên." Ma Kết lại nhịn không được xoa đầu Song Ngư, tay cậu luồn vào tóc cô, tham lam ngửi lấy chút dịu dàng của cô còn sót lại cho mình.
"Đi ra gặp Kim Ngưu và nói hết tình cảm của mày cho thằng bé đó biết đi."
Ma Kết nói rồi xoay người rời đi, cậu đứng trong một góc phòng, cố gắng không để ý cô thêm nữa nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn cô. Có một cô gái đi đến trước mặt cậu muốn mời một điệu nhảy nhưng Ma Kết chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Song Ngư đứng chôn chân tại chỗ, cô không thể nhúc nhích được. Cô muốn nói vài lời để níu kéo cậu lại nhưng không thể thốt nên câu. Ngay khi Song Ngư muốn chạy đến chỗ Ma Kết thì Kim Ngưu cũng từ xa bước đến bên cô.
"Em đang chờ đợi câu trả lời từ chị." Giọng cậu nhẹ nhàng như muốn cuốn người nghe trầm luân vào sâu trong đó.
Song Ngư rối rắm, trong đầu cô như có hàng vạn câu hỏi cần người giải đáp, cô không biết mình nên làm gì. Dù cho trước đó Song Ngư đã nghĩ rất nhiều đến ngày này nhưng khi điều đó đến, cô lại lúng túng không biết phải làm gì cả.
Đối diện với Kim Ngưu đứng ngay trước mặt mình và cả ánh mắt của Ma Kết đang nhìn phía sau lưng, Song Ngư hít một hơi sâu, nói ra những điều mà Kim Ngưu hằng mong muốn bấy lâu, kể cả trong giấc mơ.
"Chị cũng thích em."