1314

Chương 4: Đưa cậu về nhà



Giang Ngộ Tuyết là người đầu tiên phản đối phương án thứ nhất.

Có lẽ, là vì xuất phát từ sự đồng cảm mà Giang Ngộ Tuyết đã không muốn Tần Chiêu phải tiếp tục bơ vơ một mình nữa. Nhóc muốn đem Tần Chiêu về nhà, muốn làm bạn với Tần Chiêu nhiều hơn. Và nhóc chính là sợ rằng Tần Chiêu mà đến cô nhi viện thì sẽ cảm thấy cô đơn và cảm thấy bị bỏ rơi. Cậu ấy đã bị bỏ rơi 10 năm rồi, nhóc không muốn nhìn cậu ấy tiếp tục bị bỏ rơi nữa.

Đối với quan điểm này của Giang Ngộ Tuyết, Giang Duật Hành và Dung Nguyệt cũng khá đồng tình. Vì thế, bọn họ liền quyết định là sẽ giúp Giang Ngộ Tuyết một xíu, bằng cách là nộp đơn xin giám hộ cho Tần Chiêu.

Tất nhiên, giám hộ và nhận nuôi là hai khái niệm khác nhau. Giám hộ là người được bổ nhiệm để quản lý và chăm sóc cho đứa trẻ dưới 18 tuổi khi cha mẹ của trẻ không có khả năng hoặc không được phép chăm sóc cho trẻ. Trong khi đó, nhận nuôi là quá trình chấp nhận và chăm sóc một đứa trẻ không phải là con ruột của gia đình, và trẻ sẽ trở thành thành viên chính thức trong gia đình nhận nuôi.

Trong hệ thống pháp luật, giám hộ có thể xoá bỏ và cha mẹ hoặc người thân của trẻ có quyền đòi lại quyền chăm sóc trẻ khi các điều kiện hợp lý được đáp ứng. Trong khi đó, nhận nuôi là quá trình gắn bó lâu dài và thường không thể đảo ngược, kể cả khi cha mẹ ruột của trẻ muốn quay lại chăm sóc cho trẻ.

Tổng kết lại, dù có nhiều điểm tương đồng về việc chăm sóc cho trẻ, giám hộ và nhận nuôi là hai khái niệm khác nhau trong hệ thống pháp luật và trong xã hội.

Tính ra là, Giang gia là có thể nhận nuôi Tần Chiêu. Nhưng mà Giang Duật Hành lại ngại vấn đề pháp lý quá rườm rà nên mới không nhận nuôi Tần Chiêu mà chỉ đơn giản là giám hộ cho Tần Chiêu thôi. Giống như là nuôi dùm vậy á, và theo pháp luật thì đến năm Tần Chiêu 18 tuổi thì sẽ không còn bị ràng buộc bởi Giang gia nữa, muốn rời đi cũng không nhất thiết phải ra tòa làm thủ tục.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, phiên tòa thuận lợi kết thúc. Tần Chiêu cuối cùng là đã có thể cùng Giang Ngộ Tuyết đến Thượng Hải sinh sống.

" Tiểu Tuyết, khi nào thì chúng ta sẽ đi Thượng Hải? " - vừa ra khỏi tòa án, Tần Chiêu liền hỏi.

Giang Ngộ Tuyết nhìn đồng hồ một cái rồi nói, " Bây giờ liền đi. Đi thôi, còn không đi thì muộn mất đấy. "

" A? Gấp gáp đến vậy luôn sao? "

Giang Ngộ Tuyết vừa vội vàng kéo Tần Chiêu lên xe vừa nói, " Đúng. Thời tiết này các chuyến bay rất dễ bị delayed, vì thế chúng ta phải chuẩn bị thời gian để trừ hao. Ngày hôm qua đáng ra là mình phải đến đây lúc 6h tối cơ, nhưng mà do tuyết ở sân bay Thượng Hải quá lớn, thành ra là chuyến bay của mình bị delayed tận hai lần, cuối cùng là phải chờ đến tận sáng mới bay được. Vì thế, chúng ta phải tranh thủ thời gian hết mức có thể. "

Tần Chiêu nghệch mặt ra. Nó nghe mà chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà nó có thể hiểu đại khái rằng là do vấn đề thời tiết nên giao thông không thuận tiện, thành ra là phải đi sớm để không bị muộn giờ. Ừm, đại khái chính là như vậy.

Ra đến sân bay, Tần Chiêu lại lần nữa bị choáng ngợp bởi những chiếc máy bay siêu to bự. Trước kia, nó thường chỉ có thể nhìn thấy máy bay ở trên bầu trời, lúc ấy những chiếc máy bay ở trong mắt nó thật nhỏ bé, trông chỉ giống như một con chim nhỏ mà thôi. Vì thế, nó thường tự hỏi là làm thế nào để những con chim nhỏ đó có thể chở theo con người để bay lên trời cơ chứ. Nhưng mà, bây giờ được nhìn thấy máy bay ở khoảng cách gần, nó mới bàng hoàng phát hiện ra rằng, con mẹ nó, thứ đồ chơi này thật sự là siêu to khổng lồ.

" Tuyết à, lát nữa chúng ta sẽ ngồi trên chiếc máy bay siêu to đó sao? " Tần Chiêu nhìn một chiếc máy bay thông qua ô cửa kính của hành lang sân bay, hỏi.

" Không phải. Máy bay của chúng ta nhỏ hơn cái đó một chút. Đó là máy bay thương mại, vì thế nó rất lớn, lớn mới chở được nhiều khách. Còn máy bay mà lát nữa chúng ta đi sẽ là máy bay tư nhân. Máy bay tư nhân tuy nhỏ hơn máy bay thương mại, nhưng mà không gian bên trong là hoàn toàn thuộc về chúng ta, trên máy bay trừ phi hành đoàn thì cũng chỉ có 2 người chúng ta và vệ sĩ mà thôi. "

Tần Chiêu trừ thông tin là máy bay nó sẽ ngồi nhỏ hơn máy bay mà nó nhìn thấy nhỏ hơn một chút ra thì các thông tin còn lại đều nghe không hiểu lắm. Gì mà máy bay thương mại với máy bay tư nhân, nó chưa nghe qua bao giờ, tự nhiên là không cách nào phân biệt được hai thứ này có gì khác nhau.

Bởi vì máy bay mà Giang Ngộ Tuyết đi là máy bay tư nhân, mà chiếc máy bay ấy lại còn là máy bay thuộc quyền sở hữu của Giang Duật Hành - lão cha của Giang Ngộ Tuyết, vì thế thủ tục pháp lý không hề rườm rà như đi máy bay thương mại, ra đến sân bay là có thể lập tức lên máy bay luôn rồi.

Bước lên máy bay, Tần Chiêu bỗng cảm thấy bản thân hồi hộp đến lạ. Chỉ cần nghĩ rằng chỉ một lát nữa thôi là nó sẽ được bay lên trời cao, bay đến đến một nơi xa ơi là xa, một nơi mà có mơ nó cũng chưa từng nghĩ là sẽ đặt chân đến, chỉ nghĩ đến đó thôi là tâm trạng của nó đã cảm thấy hưng phấn tột độ.

Sau khi mọi người đã lên máy bay, tiếp viên hàng không liền bắt đầu phổ cập kiến thức an toàn bay và không bao lâu sau đó thì máy bay bắt đầu cất cánh.

Lúc máy bay bắt đầu tăng tốc và chuẩn bị cất cánh, Tần Chiêu đã sợ đến mức không dám mở mắt. Tốc độ này thật sự là quá nhanh, cảm giác có chút đáng sợ.

Giang Ngộ Tuyết cảm nhận được sự sợ hãi của Tần Chiêu, liền vươn tay nắm chặt lấy tay Tần Chiêu, nhẹ nhàng nói, " Đừng sợ. Đừng sợ nhé. Thả lỏng. Thả lỏng nào. Chuyện này là rất bình thường đó. Đợi sau này cậu đi máy bay quen rồi thì sẽ không còn cảm thấy sợ nữa. "

Có giọng nói trong trẻo của Giang Ngộ Tuyết vang vọng bên tai, cảm giác sợ hãi của Tần Chiêu cũng dần dần giảm bớt. Và rồi, cảm giác hư không từ dưới chân truyền lên. Tần Chiêu cảm nhận được rất rõ ràng thời khắc máy bay rời khỏi mặt đất. Cảm giác đó, thật khó để diễn tả bằng lời, là loại cảm giác vừa có chút sợ hãi, lại vừa có chút hưng phấn.

Qua khoảng 20 phút sau, khi máy bay đã hoàn thành xong giai đoạn cất cánh, độ cao đã ổn định, mọi người liền được thả tự do, không cần phải ngồi yên một chỗ nữa. Lúc này, Tần Chiêu cũng đã quen dần với máy bay, không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thậm chí là còn áp trán lên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời ở bên ngoài cửa kính máy bay.

" Tuyết à, bây giờ chúng ta là đang ở trên trời sao? " Tần Chiêu không nhịn được mà hỏi.

Nhưng mà lại không nhận được câu trả lời của Giang Ngộ Tuyết. Tần Chiêu hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn, thì thấy Giang Ngộ Tuyết đang xem tivi, lỗ tai đã đeo tai nghe, có vẻ như là căn bản là không nghe thấy nó nói gì.

Tần Chiêu biết ý, không muốn làm phiền Giang Ngộ Tuyết nữa. Nhưng mà.... Nó chợt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ tivi lên mặt bàn. Đó là Doraemon!

Nói thật thì Tần Chiêu thích Doraemon lắm. Trước kia, lúc còn bé, nó hay nhìn thấy các anh em họ hàng của nó xem ở trên tivi, nó chỉ dám trốn ở một góc để xem lén. Tuy chỉ là xem lén, nhưng mà vẫn đủ để nó cảm thấy yêu thích chú mèo máy dễ thương cùng cốt truyện vui nhộn ấy.

Tâm lý của Tần Chiêu có chút giằng co. Bây giờ nó có nên chạy tới xin Giang Ngộ Tuyết cho nó xem ké hay không? Nếu như nó làm như vậy thì có làm phiền cậu ấy không??? Nhưng.... Cậu ấy từng nói với nó rằng, nếu như nó muốn thứ gì ở cậu ấy thì nhất định phải nói ra, không được im lặng....

" Tuyết à, cho mình xem chung với, có được không? " Tần Chiêu nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt chọt Giang Ngộ Tuyết.

Giang Ngộ Tuyết quay sang, tháo tai nghe và hỏi, " Sao thế? "

" Mình.... Mình cũng thích Doraemon. Cho mình xem chung với, có được không? " Tần Chiêu lí nhí nói.

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, " Được chứ! Nào, ngồi xuống đây! "

Tần Chiêu khép nép ngồi xuống, cố gắng làm sao để không chiếm quá nhiều diện tích.

Bởi vì có Tần Chiêu xem cùng nên Giang Ngộ Tuyết đã ngắt kết nối của tai nghe. Ban đầu nhóc đeo tai nghe là vì sợ làm phiền đến Tần Chiêu, còn bây giờ Tần Chiêu cũng muốn xem thì cũng không có lý do gì để sử dụng tai nghe nữa cả.

Thế rồi, hai người cùng nhau ngồi xem phim. Nhưng mà.... Chỉ được tầm khoảng vài phút sau là Tần Chiêu đã cảm thấy có gì đó sai sai. Doraemon vẫn là Doraemon, hình ảnh thì không sai, nhưng mà âm thanh thì sao nghe lạ lắm. Dường như đó căn bản không phải là tiếng Trung mà cảm giác như thể là một ngôn ngữ khác.

Tần Chiêu xem không hiểu cũng không muốn tiếp tục làm phiền Giang Ngộ Tuyết, đành yên lặng ngồi ngắm mây ở bên ngoài cửa sổ.

Chừng nửa giờ đồng hồ sau, tiếp viên hàng không đem bữa trưa dọn lên. Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu cùng nhau ăn trưa, ăn xong thì cũng đã sắp đến lúc máy bay hạ cánh. Và khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, máy bay đã an toàn hạ cánh xuống sân bay.

Vừa xuống khỏi máy bay, Tần Chiêu đã bị một đợt gió lạnh thổi cho rét run. Đó là cái lạnh đến cắt da cắt thịt mà nó chưa từng trải qua trong đời, không chỉ lạnh mà không khí còn rất khô, cảm giác như da sắp nứt toác ra vậy.

Giang Ngộ Tuyết thấy vậy, liền lấy thêm khăn choàng choàng lên cho Tần Chiêu và nói, " Cậu chịu khó một đoạn thời gian nhé, Thượng Hải so với Côn Minh lạnh hơn rất nhiều, nhiệt độ hiện tại là -5°C, rất lạnh đó, cậu từ nhỏ lớn lên ở phía Nam nên có thể sẽ khó thích ứng với thời tiết ở đây. Vì thế, mấy ngày này nếu như cảm thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói cho mình, đừng cậy mạnh, biết chưa? "

Tần Chiêu chôn mặt trong chăn choàng, khăn choàng che hết một nửa khuôn mặt của nó, chỉ lộ ra đôi mắt. Nó gật gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

" Được rồi, đi thôi! " Giang Ngộ Tuyết nắm tay Tần Chiêu, lôi nó đi.

Ra khỏi sân bay, tài xế của Giang Ngộ Tuyết đã chờ sẵn ở cửa, Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu chỉ việc leo lên xe và để tài xế chở về nhà.

Trên đường đi, Tần Chiêu không ngừng tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một thành phố Thượng Hải nguy nga tráng lệ với những tòa nhà cao chọc trời mà trước giờ nó chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách giáo khoa thì nay đã hiện hữu ngay trước mắt, nói không phấn khích là nói xạo.

Xe đi một hồi, càng đi càng rời xa trung tâm thành phố, các tòa cao ốc chọc trời dần lui về phía sau, hai bên đường dần thưa thớt nhà cửa và xuất hiện nhiều cây xanh hơn. Sau khi xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố thì rẽ hướng tới ngọn núi ở gần đấy, xe chạy sâu vào trong núi, nhà cửa thành phố đã khuất bóng, bốn bề chỉ có cây xanh, lâu lâu mới có thể nhìn thấy một vài căn biệt thự nằm ở trên sườn núi phía xa xa. Cuối cùng, chiếc xe rẽ vào một khu rừng, rồi rẽ vào bên trong một cánh cổng sắt nhỏ. Đó tất nhiên không phải là cổng chính mà chỉ là cổng phụ.

Đi qua khỏi cánh cổng, lại băng qua một hoa viên rộng lớn, một tòa nhà nguy nga tráng lệ, mái đình cong vút hệt như hoàng cung thời xa xưa hiện ra trước mắt, khiến cho Tần Chiêu há hốc mồm kinh ngạc. Ngay từ đầu, nó đã ẩn ẩn cảm nhận được rằng Giang Ngộ Tuyết có lẽ là một tiểu thiếu gia trong một gia đình giàu có nào đó, bởi vì cậu ấy có bảo mẫu riêng, lại còn có cả xe ô tô đưa đón. Nhưng mà, khi tận mắt chứng kiến một dinh thự đồ sộ và đẹp đẽ y hệt như chốn bồng lai tiên cảnh thì Tần Chiêu mới giật mình nhận ra rằng, sự giàu có của Giang gia đã vượt ra khỏi mức tưởng tượng và nhận thức của nó.

" Này.... Là nhà của cậu? " Tần Chiêu không dám tin, hỏi.

Giang Ngộ Tuyết mở cửa xe, nhảy xuống và nói, " Đúng đó. Nhưng mà mình không thường xuyên ở chỗ này, chỗ này chỉ yếu chỉ có lão cha với trưởng công chúa ở thôi, mình thì thường chỉ có cuối tuần với nghỉ hè, nghỉ đông mới về đây ở thôi, còn bình thường thì sẽ ở trong thành phố để tiện đường đi học, đi làm á. Hôm nay đưa cậu về đây là để cho cậu dưỡng bệnh, ở đây không gian yên tĩnh, xung quanh lại nhiều cây cối, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Đợi sức khỏe của cậu tốt lên rồi thì cũng phải dọn vào trong thành phố ở để còn đi học nữa. Được rồi, đi thôi! Vào trong kẻo lạnh! "- Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền kéo Tần Chiêu đi vào bên trong.

" Ấy da~ Về rồi đó hả! " Dung Nguyệt đang đứng cắm hoa ở trong nhà kính trồng hoa, nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đến thì tươi cười nói.

" Vâng! Hôm nay con cũng thật sự may mắn, chuyến bay không bị delayed, nếu không thì cũng không về sớm được như thế! "

" Ừm. Ây da~ Tiểu Chiêu a~ Hoan nghênh con đến với nhà chúng ta nhé! " Dung Nguyệt mỉm cười, đem một bông hoa đưa cho Tần Chiêu.

" Cảm... Cảm ơn dì Dung. " Tần Chiêu hơi bối rối nói. Nó cũng đã gặp qua Dung Nguyệt hai lần, mặc dù trong ấn tượng của nó nàng rất xinh đẹp, nhưng mà lại rất giản dị, cảm giác chỉ giống như một cô thôn nữ xinh đẹp nào đó thôi. Còn bây giờ, nàng khoác trên mình một chiếc váy sườn xám cổ điển, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo khoác lông, tóc búi thấp, dùng trâm cài truyền thống, gương mặt trang điểm nhẹ, tuy cách ăn mặc khá thoải mái do là đang ở nhà, nhưng vẫn toát lên sự quý phái và kiều diễm đến động lòng người.

" Ế, đừng gọi dì, gọi là trưởng công chúa! " Giang Ngộ Tuyết dùng cùi chỏ đẩy đẩy Tần Chiêu hau cái, nhỏ giọng nhắc nhở.

" A? " Tần Chiêu ngây ra một chút rồi lập tức mỉm cười nói, " Thỉnh an trưởng công chúa! "

" Ei~ Ngoan! " Dung Nguyệt cười tươi như hoa, vỗ vỗ đầu Tần Chiêu. Sau đó nàng quay sang Giang Ngộ Tuyết, " Samoyed, con trở về thay y phục xong rồi con dẫn Tiểu Chiêu đi tham quan một vòng, nhớ chỉ cho bạn biết chỗ ăn cơm với chỗ giặt y phục. "

" Được ~ Con biết rồi! Con đi đây! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền dắt tay Tần Chiêu dẫn đi.

Sau khi ra khỏi phòng kính trồng hoa, Tần Chiêu liền hỏi, " Tuyết à, mẹ của cậu thật sự là công chúa sao? "

" Cậu nói xem? "

" Mình cảm thấy đúng là vậy. "

" Nói thật thì cả nhà mình chẳng có ai là liên quan đến hoàng tộc cả, mẹ của mình cũng không phải là công chúa con vua gì cả. Hơn nữa, Trung Quốc cũng đã bãi bỏ chế độ quân chủ từ lâu rồi mà. Trưởng công chúa nàng ấy hồi nhỏ xem phim của Disney nhiều quá nên có ước mơ muốn được làm công chúa. Lại gặp phải cha mình rất chiều nàng ấy, thế nên mới suốt ngày gọi nàng là công chúa, còn không tiếc tiền mà xây cho nàng một tòa vương phủ. Thế nên, nói tóm lại là, trưởng công chúa chỉ là một cách gọi yêu, không phải là chức vị thực tiễn. Thế nhưng, từ khi mình hiểu chuyện đến giờ, mình đã luôn cảm thấy rằng mama chính là một nàng công chúa. Tuy rằng không phải là con của vua, cũng không có chức vị hay vương miện, nhưng mà tất cả mọi phẩm chất của một nàng công chúa, nàng ấy đều có. Xinh đẹp, lương thiện và rất mạnh mẽ. "

" Ò~ " Tần Chiêu nghe mà chỗ hiểu chỗ không. Có rất nhiều thứ khi Giang Ngộ Tuyết nói đến nó đều không biết được đó là gì. Nhưng dù vậy, nó vẫn rất thích nghe Giang Ngộ Tuyết nói chuyện. Bởi vì âm thanh của cậu ấy rất hay, trong trẻo tựa như là tiếng chuông gió vậy.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện như thế, rất nhanh đã về đến chỗ ở của Tần Chiêu. Đó là một đại viện nằm ở phía đông, trước khi đi vào viện tử thì phải đi ngang qua một cái hồ lớn, bởi vì bây giờ đang là mùa đông nên mặt hồ đã hoàn toàn đóng băng. Tại nguyệt môn ở phía trước đại viện, Tần Chiêu nhìn thấy một bức hoành phi nhỏ, bên trên viết ba chữ " Mộc Hương Viên. "

Nơi này vốn dĩ là chỗ ở của Giang Hạc Hiên, nhưng mà từ sau khi anh lên đại học thì rất ít khi về nhà nên nơi này đã bị bỏ trống khá lâu rồi. Hơn nữa, so với tiểu viện của Giang Ngộ Tuyết thì tiểu viện của Giang Hạc Hiên rộng hơn, thế nên Dung Nguyệt liền sắp xếp cho Tần Chiêu ở đây.

Giang Ngộ Tuyết chỉ vào cánh cửa có treo bảng tên của Tần Chiêu và nói, " Đây là phòng của cậu, nhớ kỹ nhé, phòng của cậu nằm ở hướng tây, căn phòng thứ 2 từ trái sang. "

" Ừm. " Tần Chiêu gật mạnh đầu.

" Nào, vào trong xem thử xem, xem có thích hay không! " Giang Ngộ Tuyết đưa chìa khóa phòng cho Tần Chiêu, nói.

" Hả? Cho... Cho mình sao? " Tần Chiêu có hơi hốt hoảng. Từ nhỏ đến giờ, nó đến một chỗ ngủ đàng hoàng cũng không có thì nói gì đến phòng riêng. Nay đột nhiên lại nhận được một căn phòng riêng, lại còn là bên trong một căn biệt viện xinh đẹp, thế nên khó tránh khỏi hốt hoảng và bỡ ngỡ.

" Đúng! Là cho cậu đó! " Giang Ngộ Tuyết kéo tay Tần Chiêu, nhét chìa khóa vào.