Tết Nguyên Đán đang đến gần, Tống Doanh đang bận rộn quay phim.
Hôm nay tuyết rơi dày, vừa vặn có thể quay những cảnh cần tuyết.
Trời về đêm, máy quay chuẩn bị quay, cảnh tuyết rơi đặc biệt đẹp mắt.
Tống Doanh mặc một chiếc váy dài cùng với áo khoác đen trên nền tuyết, cô múa trước máy quay cùng với gió và tuyết.
Đây là bộ phim mà Tống Doanh đang tham gia, cô đóng vai một vũ công bị bênh nan y.
Cô sẽ múa một điệu để tặng cho bạn trai của mình trước khi cô rời xa nhân thế.
Đây cũng là điệu múa cuối cùng trong cuộc đời của cô.
Tống Doanh có khả năng vũ đạo, cảnh này đối với cô không khó, nhưng rất khó để nhảy với chiếc váy mỏng trong mùa đông lạnh giá.
Bởi vì nhiệt độ quá thấp, cơ thể cô không ngừng run rẩy, tay chân trở nên cứng đờ.
Hơn nữa múa trên nền tuyết rất dễ ngã, do đó cô phải cẩn thận hơn.
Những điều này cô cần phải vượt qua.
Một lúc sau, Tống Doanh không cẩn thận trượt ngã.
Điều này xảy ra đồng nghĩa phải quay lại từ đầu.
"Cắt!" Đạo diễn ngồi trước màn hình hét lớn một tiếng, sau đó khách khí nói với Tống Doanh: " Cô Tống ra xe nghỉ ngơi cho ấm một chút, lát nữa chúng ta sẽ quay lại."
Tống Doanh nở một nụ cười nhẹ, cố gắng không để phát ra tiếng run: "Được."
Trợ lý Thẩm Tâm của Tống Doanh vội vàng ôm áo lông vũ chạy tới, dùng áo lông vũ bao lấy thân thể đang run của cô, ôm cô vào trong xe.
Trong xe vẫn luôn bật máy sưởi, Tống Doanh mới vừa ngồi xuống, Thẩm Tâm liền nhét máy sưởi vào tay cô, sau đó đắp chăn cho cô.
Kỳ thật cảnh này hoàn toàn có thể quay trong nhà, nhưng bất luận là đạo diễn hay Tống Doanh đối với từng cảnh phim đều có yêu cầu rất cao.
Cảnh trong nhà chắc chắn sẽ không chân thật bằng cảnh tuyết thật nên đoàn phim mới quyết định quay ngoài trời,
Tống Doanh 18 tuổi đã ra mắt, 19 tuổi nhận được giải thưởng đầu tiên trong nghề bằng một bộ phim điện ảnh. Cô cũng nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất nhờ bộ phim đó, trở thành ảnh hậu trẻ nhất từ trước đến nay.
Trong 6 năm tiếp theo, cô một đường đóng phim điện ảnh, một đường phát triển, hiện tại đã là ảnh hậu nổi danh quốc tế.
Rất nhiều đạo diễn đều muốn hợp tác cùng cô, kịch bản đưa đến nhiều không đếm xuể, người đại diện Mạnh Cẩn đều sẽ giúp cô nghiêm túc chọn lựa kịch bản thích hợp, rồi giao lại cho cô, cô sẽ tự mình chọn kịch bản.
Thẩm Tâm đưa một ly nước ấm cho Tống Doanh làm ấm tay, Tống Doanh cẩm bằng cả hai tay, vừa làm ấm tay vừa chậm rãi uống.
Đúng lúc này, bên ngoài xe có người gõ cửa, nói: "Cô Tống, tôi là trợ lý của Giang Nghị, anh ấy nói tôi mang đến cho cho một ly cà phê nóng."
Giang Nghị là nam chính trong bộ phim, cũng chính là người vừa mới đứng bên cạnh Tống Doanh xem cô múa dưới tuyết.
Tống Doanh không có mở cửa xe, cứ như vậy trả lời: "Giúp tôi cảm ơn anh Giang, cà phê tôi không nhận, buổi tối uống cà phê tôi sẽ không ngủ được."
Tiểu trợ lý không giao được cà phê, đành nói: "Được, đã quấy rầy cô Tống rồi."
Một lát sau, cảnh quay lại tiếp tục.
Tống Doanh lại một lần cởi ra áo lông vũ, chỉ ăn mặc một cái váy dài đứng ở trên nền tuyết.
Tống Doanh lại bắt đầu nhảy trên tuyết.
Mà cô căn bản không thấy được, đoàn phim hiện tại xuất hiện thêm một người.
Người đó đứng một nơi cách xa trường quay một chút, nhìn máy quay bao quanh cô.
Dáng múa của cô uyển chuyển nhẹ nhàng hoạt bát, giống như những bông tuyết đang bay.
Yến Thừa Châu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Sau khi múa xong, Tống Doanh cùng Giang Nghị, người đứng ở bên cạnh thưởng thức điệu mua của cô, đối mắt nhìn nhau.
Theo sau, đối phương trực tiếp bế cô lên, xoay trong tuyết và gió.
Cả hai đều nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại đều trở nên đỏ bừng.
Sau một lúc lâu, Giang Nghị chậm rãi buông Tống Doanh xuống, đưa tay lên vuốt ve đôi mắt đỏ hoe của cô.
Nước mắt lưng tròng, anh ôm Tống Doanh vào trong lòng ngực, sau đó nghiêng đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô.
Khoảnh khắc anh hôn lên mái tóc cô, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Cảnh này hai người bọn họ không có một câu lời kịch, tất cả đều dựa vào cảm xúc và kĩ năng diễn.
Kỹ năng diễn xuất của Tống Doanh và Giang Nghị hoàn hảo, đạo diễn hô "Cắt", cực kì hài lòng nói: "Cảnh quay kết thúc!"
Yến Thừa Châu chỉ ở phim trường một lúc, lúc Tống Doanh đang quay giữa chừng anh đã rời đi.
Thẩm Tâm đi cùng Tống Doanh ra xe, nhỏ giọng nói thầm: "Chị Tống Doanh, vừa rồi có một người đàn ông cực kì đẹp trai đến phim trường, anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào chị."
Tống Doanh không để ý, thuận miệng cười hỏi: "Rất đẹp trai sao?"
Vừa vào trong xe, Thẩm Tâm chờ cửa xe tự động đóng lại mới nói với Tống Doanh: "Anh ấy đẹp trai hơn bất kì diễn viên nam mà em biết!"
"Em còn nghe nói đây là người đầu tư của bộ phim này."
Nhà đầu tư của bộ phim này trước đây chưa từng được tiết lộ, mọi người cũng không biết là thần thánh phương nào, nhưng Tống Doanh cũng không để ý đến chuyện này, cô là nhìn trúng kịch bản, thích câu chuyện này, muốn quay tốt bộ phim này.
Còn lại cô đều không quan tâm.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, Tống Doanh lại chuyên tâm quay phim.
Đạo diễn muốn tận dụng tuyết rơi dày đêm nay để quay tất cả các cảnh có tuyết trong một lần.
Chờ Tống Doanh quay xong, đã là một rưỡi sáng.
Cô cùng Thẩm Tâm vừa lên xe, liền thấy Mạnh Cẩn ngồi bên trong chờ cô.
Thẩm Tâm cũng bất ngờ khi thấy Mạnh Cẩn
"Chị Cẩn," Thẩm tâm khó hiểu hỏi: "Nửa đêm rồi sao chị lại đến đây? Có chuyện gì quan trọng sao?"
Mạnh Cẩn "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Tống Doanh nói: "Đưa áo khoác lông vũ cho chị, em mặc cái này, một lúc sau đến cửa sau của nhà kho khách sạn, xuống xe sau trực tiếp đến cạnh chiếc xe Bentley đen có biển 88888, có người đang đợi em."
Tống Doanh theo bản năng hỏi: "Ai?"
Mạnh Cẩn trả lời cô: "Người mà em luôn muốn gặp trong những năm qua."
Tống Doanh đột nhiên nín thở.
Thẩm Tâm ngồi bên cạnh đã hiểu.
Theo Tống Doanh 7 năm, Thẩm Tâm xem như là một trong những người hiểu Tống Doanh nhất, đương nhiên cũng sẽ biết một số bí mật nho nhỏ của Tống Doanh.
Giống như Tống Doanh trong lòng có một bạch nguyệt quang, đối phương là anh trai hàng xóm sống đối diện nhà cô khi cô còn nhỏ, sau này hai người chia tay, mấy năm nay không liên lạc.
Cho nên tình huống hiện tại là, anh trai hàng xóm tới tìm chị Tống Doanh?
Trên đường đi, Tống Doanh sau khi cùng Mạnh Cẩn thay đổi áo khoác vẫn không nói lời nào, cô vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, như đang nhớ đến một cái gì đó, hoặc đơn giản là đang mê man.
Cô thậm chí không biết chính mình đã ngồi vào chiếc Bentley đen như thế nào, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh theo tốc độ xe.
Cho đến khi xe đi vào sân.
Cổng tự động phía sau chậm rãi tự động đóng lại, Bentley cũng chậm rãi dừng lại.
Tống Doanh ngồi ở ghế sau, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên trong.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì tài xế đã mở cửa xe cho anh.
Tuyết vẫn đang rơi, mặt đường nổi lên một lớp tuyết dày, chân vừa chạm đất đã luống sâu xuống, dường như trái tim cô theo đó cũng rơi xuống theo.
Tống Doanh xuống xe, nhìn Yến Thừa Châu đang đứng ở trước mặt cô.
Người đàn ông mặc chiếc áo gió dài màu đen, bên trong quấn một cái khăn quàng cổ, không biết đứng bao lâu, trên đầu và vai đều phủ một lớp tuyết trắng, thậm chí ngay cả lông mi cũng dính đầy tuyết.
Xung quanh nơi anh đứng không có dấu chân.
Tống Doanh nhìn anh, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Yến Thừa Châu rũ mắt, ánh mắt sâu thẩm không giấu được sự bi thương.
Rồi sau đó, anh mở miệng, khàn giọng gọi cô: "Doanh doanh."
Ánh mắt Tống Doanh nhất thời trở nên chua xót, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Cô 15 tuổi, bọn họ chia tay vào giữa mùa hè nóng nực.
Hiện tại cô 25 tuổi, bọn họ gặp lại nhau vào một đêm tuyết rơi lạnh giá.
Suốt mười năm, cô không gặp lại anh, từ 18 tuổi cô đã không nghe bất kì tin tức gì của anh.
Anh năm đó nói với cô, anh nhất định sẽ trở về tìm cô.
Cho nên mười năm nay cô vẫn luôn chờ đợi anh.
Cô sợ anh tìm không thấy mình nên nổ lực đứng thật cao.