*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy chục phút sau, Công ty thể dục thể thao Bác Nghiêu chiến thắng mà không gặp chút trở ngại nào.
Môn thi thứ hai, 《 Chết sốc 》.
Đi chân trần trên cọc hoa mai, đao dài hai bên sẽ chém tới ngăn cản bạn tiến lên trước. Ai đến điểm đích đầu tiên thì sẽ giành chiến thắng. Nhưng nếu vô ý rớt xuống từ những chiếc cọc cao 1m kia, thì thứ chào đón bạn sẽ là đống miểng chai.
(Cọc hoa mai được sử dụng trong các bài tập võ thuật hoặc biểu diễn.)
Sếp Hàn mắng to: “Ai thiếu đầu óc phát minh ra cuộc thi bạo lực máu me thế này?”
Mọi người: Chị đấy chị ạ, vẫn là chị thôi.
Cũng may đao và miểng chai đều chỉ là đạo cụ không gây nguy hiểm.
Nhưng Hàn Trác Trác vẫn rất lo lắng: “Anh Nghiêu, cẩn thận nhé! Đừng để bị thương!”
Tấm tình quan tâm, bộc lộ ra ngoài.
Vương Tĩnh Nghiêu hẫng tim bay não, chân mềm nhũn, rơi xuống từ cọc hoa mai.
Công ty thể dục thể thao Bác Nghiêu, out.
Tình hình chiến đấu trước mắt đang ở tình thế căng thẳng 1:1.
Suy xét đến việc sức khỏe Sếp Hàn không tốt, không thể ở lâu bên ngoài, Vương Tĩnh Nghiêu không hề ham chiến, thắng bại được quyết ở cửa cuối cùng.
Môn thứ ba, trận chung kết, 《 Ướt là bạn thua 》.
Hàn Trác Trác: Tên vừa dơ vừa bậy thế này vừa nghe đã biết là sáng ý của mình rồi.
Quả nhiên nội dung thi đấu cũng khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Hai bên dự thi cầm súng đi xuyên qua mê cung đen tối đầy sương mù, trong súng có đạn nước, cuối cùng ai bắn ướt đối phương trước thì bên đó thắng.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn, nín thở tập trung.
Tả Hữu xuyên qua đống chướng ngại vật, cẩn thận đề phòng xung quanh, không để bị đánh lén bất ngờ, ngoài ra anh ta còn chuẩn bị sẵn sàng đợi đối phương xuất hiện một cái là bắn ngay.
Pằng.
Đạn bắn ra từ chỗ tối, Tả Hữu tay chân nhanh nhẹn, né qua một bên thoát được.
Nhưng sau đó bên địch quá mạnh, kỹ xảo trốn tránh cao siêu, anh ta thấy mình sắp thất thủ đến nơi.
Tả Hữu đột nhiên huýt sáo: “Không hổ là người đàn ông sau lưng Sếp Hàn, lén lút quen rồi, trốn chui nhủi giỏi gớm. Nếu không phải Sếp Hàn mất trí nhớ, chỉ sợ cả đời này anh cũng không được đi ra ánh sáng đâu.”
Phép khích tướng.
Đáng tiếc anh đầu gấu không mắc lừa.
Pằng!
Một phát súng nữa giữa hồng tâm, Tả Hữu thua.
Vương Tĩnh Nghiêu để lộ gương mặt tức giận nặng nề đằng sau anh ta: “Mày chết chắc rồi.”
Phụt Phụt Phụt Phụt mười phát liên tiếp, anh bắn cho Tả Hữu ướt đến mức có thể tham gia show giải trí ướt người được luôn —— toàn thân không một chỗ khô.
Ngoài màn hình lớn chỉ có hình không có tiếng, chữ GAME OVER sáng lên, Bác Nghiêu thắng với tỉ số ưu thế 2:1.
Hai anh sếp lớn cùng đồng thời đi ra khỏi mê cung.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mặt trời chói lòa ùa đến.
Vương Tĩnh Nghiêu nheo mắt lại, mơ hồ thấy một hình bóng quen thuộc đang vui sướng chạy như bay tới chỗ mình, “Anh thắng rồi! Anh Nghiêu đỉnh nhất!”
Vương Tĩnh Nghiêu bị đụng phải thì lảo đảo một cái. Tuy rằng mỹ nhân trong lòng, nhưng mặt anh không có nét vui vẻ mừng rỡ mà ngược lại còn sợ hãi ——
“Em đập bụng vào anh đấy à?”
Hàn Trác Trác cúi đầu ngắm nghía cái bụng vẫn đang ép sát vào người đối phương: “Hình như thế……”
“Có phải em quên mất em là phụ nữ có thai rồi không!”
Hàn Trác Trác nhăn mày, cô phát hiện bụng mình hơi không ổn: “Sao đột nhiên…… lại đau nhỉ……”
Vương Tĩnh Nghiêu kinh hãi: “Có phải con em sắp sinh non không!”
“Không phải còn sớm sao?”
Hai tay Vương Tĩnh Nghiêu đè vai Hàn Trác Trác lại, anh nghiêm túc bình tĩnh ra lệnh: “Đừng lo lắng, đừng sợ, biết chưa?”
Vẻ mặt Hàn Trác Trác rất hoang mang: “Hả?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
Trong đầu anh đầu gấu chỉ có một mảnh hư vô.
《Sổ tay bảo vệ sức khỏe bà đẻ 》 anh đọc làu làu, mỗi tối trước khi đi ngủ anh đều dạo qua diễn đàn 《 Nhật ký thuận sản 》 chí ít cũng được trăm topic.
Vào giờ khắc này, anh lại chẳng nghĩ ra được chữ gì ráo.
Tả Hữu đành phải xông tới: “Còn thất thần gì nữa, mau lên bệnh viện đi!”
Lúc này Vương Tĩnh Nghiêu mới đờ đẫn lấy di động ra.
Tả Hữu: “Anh làm gì đấy?”
“Gọi cấp cứu.”
“Không cần phiền toái vậy đâu,” Tả Hữu như một người từng trải: “Tự lái xe đi tiện hơn.”
Vương Tĩnh Nghiêu đang ở trạng thái chết máy: “…… Xe?”
Hàn Trác Trác nhắc nhở anh: “Ở bãi đỗ xe.”
Rốt cuộc họ cũng lên được xe.
Vương Tĩnh Nghiêu khởi động động cơ, giẫm một cái vào chân ga ——
Thân xe nhanh chóng lùi về đằng sau.
Tả Hữu đỡ trán: “Nhầm số rồi, đại ca ơi.”
Vương Tĩnh Nghiêu hoàn hồn, lại lên số D, phóng đi rất nhanh.
Đám quản lý cấp cao và những người nòng cốt của Bác Nghiêu, Trác Duyệt và cả Hữu Uy không rõ tình hình thế nào, cùng đuổi theo ra, sôi nổi chạy xe ngay đằng sau.
Họ chạy qua một bùng binh đèn xanh đèn đỏ.
Hàn Trác Trác: “Anh Nghiêu, anh vừa mới vượt đèn đỏ phải không?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
Tả Hữu: “Bây giờ còn đang chạy quá tốc độ nữa.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Câm miệng.”
Bấy giờ anh đầu gấu mới hoàn hồn, anh nhìn lướt Tả Hữu qua kính chiếu hậu: “Anh đi theo làm gì?”
Tả Hữu: “Giống anh thôi, vì vợ con cả.”
Vương Tĩnh Nghiêu phanh gấp một cái, “Xuống xe.”
Tiếng phanh xe vang lên hết lượt này đến lượt khác đằng sau họ, quản lý cấp cao của ba công ty xớn xác thò đầu ra khỏi cửa xe, muốn hóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Trác Trác còn tưởng hai gã đàn ông này định lao vào solo, ai dè họ chỉ đổi chỗ ngồi cho nhau.
Vương Tĩnh Nghiêu lệnh cho Tả Hữu: “Anh lái đi.”
Tả Hữu lái xe lên đường đâu vào đấy, “Đến bệnh viện nào, báo vị trí coi.”
Vương Tĩnh Nghiêu cho anh ta một địa chỉ.
Tả Hữu cảm thán: “Vợ của tôi cũng sinh con ở đấy.”
Hàn Trác Trác lại bị đánh bại bởi giả thiết bồ nhí của mình là đàn ông đã có vợ, “Anh đã có con rồi à……”
“Con sinh được hai năm rồi ấy chứ. Mẹ thằng bé mang nó rời nhà trốn đi. Cũng chịu cô thật, bất kể tôi theo dõi tìm nơi ở của hai mẹ con thế nào, cô cũng không chịu nói.” Tả Hữu thương cảm nói: “Đã lâu vậy rồi, chắc hẳn Mao Mao đã biết gọi bố……”
Hóa ra anh ta “lì lợm la liếm” không phải là vì theo đuổi cô, mà vì “tìm vợ” à?
Chỉ trong nháy mắt, sương mù tan hết: Hóa ra người đàn ông luôn dây dưa không rõ cùng cô, lại căn bản chẳng có quan hệ như thế với cô?
Từ từ đã!
Hàn Trác Trác nắm được hai chữ quen tai trong câu vừa rồi của Tả Hữu: “Mới nãy anh nhắc tới Mao Mao, là một bé trai tầm 2 tuổi đúng không?”
Tả Hữu đột nhiên nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Cô từng gặp rồi à?”
“Có phải mẹ bé tên là A Mật không?”
Hàn Trác Trác miêu tả ngắn gọn lại việc cô gặp được hai mẹ con trong McDonald hôm đấy.
Tả Hữu kích động không thôi: “A Mật còn chưa rời khỏi thành phố này cơ à? Lại còn sống ngay dưới mắt tôi sao!”
Đưa Hàn Trác Trác đến cửa bệnh viện rồi, Tả Hữu bèn nói lời tạm biệt, đến cửa hàng McDonald mà Hàn Trác Trác nói đến, tràn trề hi vọng đi tìm vợ.
Hàn Trác Trác có dự cảm anh ta sẽ trở thành một hòn đá vọng thê.
Hàn Trác Trác sợ ngã, vội vòng lấy cổ anh. Rồi cô lại cảm thấy tư thế này thân mật quá đáng, nên đành phải nói mấy lời đứng đắn để xua tan không khí mờ ám.
“Vừa rồi anh có nghe thấy không? Thật ra em với Tả Hữu không có quan hệ đấy.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Ừ, nghe thấy rồi.”
“Sao em lại cảm thấy hình như anh không mảy may kích động nhỉ?” Hàn Trác Trác đã nhận ra điều gì, “Có phải ngay từ đầu anh đã biết, em và Tả Hữu không phải quan hệ này không?”
Vương Tĩnh Nghiêu thật ra lại vô cùng bình thản: “Anh đã từng bắt gặp anh ta dây dưa với em rồi, hình như em cũng không muốn phản ứng lại anh ta. Vì thế mà chúng mình từng cãi nhau, nhưng đó giờ em vẫn nợ anh một lời giải thích.”
“Vậy bây giờ anh biết rõ ràng rồi đấy, em và anh ta thật ra không có gì.”
“Em và anh ta vốn dĩ đã chẳng có khả năng gì rồi.” Anh ngẫm lại cẩn thận từng lời đã nói việc đã làm. Có lẽ việc nhầm nhọt qua trồng trọt trước kia để lại nhiều cảm xúc cho người ta quá, bấy giờ anh mới thấy nhẹ nhõm, “Cũng đúng. Ngoài anh ra, em không thể có bất cứ cái gì với thằng khác được.”
Cô kinh ngạc vì anh lại còn tin mình, càng thêm nghi hoặc, “Thật ra anh căn bản không tin có thứ gọi là bồ nhí kia, vậy ra anh chính là bố của con em đúng không?”
“Anh không phải là bố của con em.” Vương Tĩnh Nghiêu nhấn mạnh, “Lời này là em nói.”
“A a a!” Hàn Trác Trác không nghĩ nổi nữa, “Chân tướng rốt cuộc là gì!”
Hàn Trác Trác thấy nghẹn quá thở không nổi.
Vương Tĩnh Nghiêu cũng cảm thấy hơi nghẹn ngào trong lòng.
Thuở 17, lần đầu tiên anh thích một người con gái như vậy, rốt cục lại bị người ta coi thường.
La liếm theo đuổi lại, nhoáng cái mà đã 13 năm.
Chẳng rõ anh đã làm gì sai, ngoài chuyện trên giường thì anh chẳng thể khiến cô vừa lòng chỗ nào.
Anh tưởng rằng mình sẽ phải tiếp tục chờ đợi như vậy, cho dù không có kết quả, nhưng chỉ cần được bên nhau là tốt rồi.
Ai dè anh lại chờ được tin mình bị cắm sừng.
O ép cầu toàn biết bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng quyết định buông tay, cô lại chơi trò mất trí nhớ này để tán tỉnh anh.
Anh khuếch đại sự thật, nghĩ ra những lời ác khí.
Đáng tiếc bây giờ anh cũng không cảm thấy hả giận, còn bị mấy tên “bồ nhí” “Xán Xán” với cả “Tả Hữu” này kia làm cho sốt ruột hơn.
“Đừng nói mấy thứ ‘chắc thế’, ‘hẳn là’ gì nữa, dù sao em sắp đẻ ra bây giờ đây, vậy xét nghiệm ADN đi. Rốt cuộc đây có phải là con anh không thì cứ xét nghiệm là biết ngay thôi.” Hàn Trác Trác bình tĩnh nói: “Trước kia em luôn nợ anh một lời giải thích, bây giờ em sẽ dùng hết sức bình sinh để điều tra chân tướng, coi như là báo đáp anh Nghiêu, đỡ để sau này lại bị khinh bỉ bởi những suy nghĩ vụn vặt linh tinh của anh!”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
Không đợi anh khuyên can, nhân viên của trung tâm cấp cứu đã nhanh chóng chạy tới, sắp xếp khám bệnh với tốc độ bàn thờ.