*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nóng nảy: “Tới cũng tới rồi, mau mời mọi người vào đi!”
“Không được.” Vương Tĩnh Nghiêu chém đinh chặt sắt, “Gióng trống khua chiêng như thế, em sẽ bị áp lực.”
“Gây khó dễ cho khách đến như thế, rồi đắc tội hết bọn họ thì em càng áp lực hơn có được không hả?”
“Ý của em là?”
Sếp Hàn chịu không nổi: “Mau mời khách vào đi!”
Vương Tĩnh Nghiêu lại còn dùng dằng, “Không.”
“Em thật sự tin đây không phải là chiêu trò của anh, được chưa? Đại ca!”
Anh đầu gấu không tình nguyện, đáp lại: “Vậy được rồi.”
Quần chúng đang vụng trộm quan sát nâng cái quai hàm sợ quá rớt xuống lên: Vờ lờ, sếp Vương còn có hai gương mặt cơ à!
Hai người mở cửa nghênh đón khách đến, không khí bỗng náo nhiệt hẳn lên, khách sạn kín đặc chỗ.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, tiếng ầm ĩ huyên náo nơi nơi, dù có thêm khách đến cũng chẳng ai để ý mấy.
Nhưng Hàn Trác Trác chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra người tới.
Bóng dáng thon gầy, gương mặt già nua, đó là người đàn ông lâu lâu cô lại mơ thấy ——
Người đàn ông bối rối đứng trước mặt cô, lấy lòng nhìn cô: “Trác Trác……”
Vương Tĩnh Nghiêu đứng dậy nhường chỗ: “Bác ạ.”
Hàn Trác Trác đứng bật dậy, bế con quẳng lại một câu: “Thịt Thịt đói rồi.”
Sau đó cô đưa con vào phòng cho em bé.
Cô nhắn tin cho Vương Tĩnh Nghiêu: 【 Em không muốn nhìn thấy ông ta. 】
Vương Tĩnh Nghiêu không rep lại.
Một lát sau, có người gõ cửa.
Hàn Trác Trác không mở cửa cho anh.
Vương Tĩnh Nghiêu đứng cách cánh cửa, nhắn tin cho cô.
Tất cả đều là ảnh chụp cuộc sống hằng ngày mấy năm qua của bố cô.
Sáng sớm ông đi tập thể dục, mua đồ ăn, nấu cơm, làm nhân viên giữ gìn trật tự, quét tước vệ sinh cho sòng bài, buổi tối còn nhảy dưỡng sinh ngoài quảng trường với các bà các cô.
Hóa ra ông ấy thật sự đã sống tử tế. Tiếng mạt chược hôm nọ cô nghe thấy qua điện thoại chỉ là tiếng động của hoàn cảnh làm việc mà thôi.
Giọng Vương Tĩnh Nghiêu vọng vào qua cánh cửa: “Vậy anh đưa bác đi nhé.”
Anh nghe thấy giọng khụt khịt mũi đằng sau cánh cửa của cô, “Không cần.”
Anh biết còn phải cho cô một chút thời gian, nên anh bỏ đi trước.
Hàn Trác Trác lại quay lại tiệc rượu. Cô không hề nhìn bố mình cái nào, mà nói với mọi người: “Mọi người uống với bố em mấy chén đi.”
Mấy cậu choai choai đứng lên kính rượu đầu tiên, ông Hàn sợ là phải uống nhiều rồi đây.
Anh qua tôi lại, khi đang ngà ngà say, Hàn Trác Trác đột nhiên nói với ông Hàn: “Một thời gian nữa con phải quay về làm việc, bố có rảnh tới chăm con cho con được không?”
Ông Hàn sắp rơi lệ đến nơi, “Có có có! Sao lại không có thời gian chăm cháu trai ruột cơ chứ!”
Sếp Hàn cũng không cười, nhưng đôi đũa gắp đồ ăn hơi run.
Có lẽ là do ký ức đã quay lại cơ thể, nên sau khi hết cữ, Hàn Trác Trác không thể ở nhà mãi được.
Ngày nào cô cũng thấy Vương Tĩnh Nghiêu ăn vận đẹp đẽ ra ngoài đi làm, lại cúi đầu nhìn bản thân mình, để mặt mộc, trên bộ đồ cho con bú ngoài vệt sữa khô cạn, còn có những dấu vết khả nghi.
Lòng cô dâng lên cảm giác khủng hoảng khó lòng miêu tả nổi.
Dù vậy, Vương Tĩnh Nghiêu vẫn làm như không thấy, trước khi ra ngoài anh còn đòi kiss goodbye với cô.
Trong giờ phút này, hình tượng của hai người khác nhau một trời một vực.
Ngại ghê, cô cảm thấy mình hôn anh một cái cũng là đạp hư anh.
Anh thay giày da ở chỗ ngưỡng cửa, còn lải nhải mãi không chịu buông tha: “Trước kia mỗi lần anh qua đêm ở nhà em, ra ngoài đều được một cái hôn thâm tình cơ mà.”
Anh thò mặt qua, trên phần quai hàm trơn bóng còn có mùi thơm quen thuộc của kem cạo râu.
Hàn Trác Trác nghĩ ra: “Hình như đúng là vậy thật. Mỗi lần anh qua đêm ở nhà em, hôm sau lúc anh đi ra, chúng ta đều có một nghi thức kịch liệt.”
Từ khi cô làm hòa với bố, bố cô chuyển vào sống ở nhà cô, chăm sóc Thịt Thịt rất chu đáo, còn bao thầu luôn chuyện ăn uống hằng ngày của Hàn Trác Trác.
Cô còn nhớ từ bé tới nay ông chưa từng dịu dàng hiền huệ như vậy bao giờ.
Hàn Trác Trác có cảm giác mình như con ếch xanh bị nấu bằng nước ấm, như thể tương lai thế nào cũng không quan trọng nữa, điều quan trọng là ——
Tối nay ăn sườn heo chua ngọt hay là khâu nhục nhỉ?
(Khâu nhục)
Sau khi ăn sạch sành sanh một đĩa sườn heo chua ngọt, Hàn Trác Trác no đẫy.
Cô bị bố cô kéo dậy, đưa cả con ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.
Nhìn hai vợ chồng son cùng ẵm con, ra vào có đôi đi trong khu đô thị, ông Hàn đột nhiên nặng nề hỏi Hàn Trác Trác: “Trác Trác, con đừng gạt bố. Thật ra Vương Tĩnh Nghiêu là đàn ông vợ con đề huề rồi phải không.”
Vờ lờ, thật hay giả đấy?
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của con gái, ông Hàn còn tưởng là cô muốn nói dối ông, “Đừng giấu nữa, bố con là người từng trải. Con với nó đã có con với nhau rồi, hơn nữa mấy ngày nay bố thấy tình cảm giữa hai đứa cũng không tệ lắm, vậy nguyên nhân không kết hôn chẳng phải đã rõ quá rồi sao?”
Hàn Trác Trác ho khục khục hồi lâu, mới nghiêm mặt nói: “Hiện tại anh ấy độc thân, bố à.”
“Hả” Ông Hàn càng không hiểu nổi bọn trẻ bây giờ, “Vậy tại sao nó còn không chịu lấy con? Bố thấy gia đình nhà nó lai lịch cũng kinh đấy, hay là nhà bên đấy ngại nhà bên mình……”
Hàn Trác Trác giơ tay ngắt lời ông: “Là do con còn chưa muốn kết hôn.”
Ông Hàn không khỏi đau lòng: “Con cứ mạnh miệng đi.” Trong lòng ông đã bắt đầu suy nghĩ phải làm sao mới khiến con gái mình ngày một ưu tú, được vẻ vang gả vào nhà giàu.
Ông Hàn đưa Hàn Trác Trác đến sân chơi của bọn trẻ con.
Ở đó có rất nhiều bà mẹ nội trợ, vì nuôi con nên lâu rồi không đi làm.
Hàn Trác Trác tán dóc với một bà mẹ trẻ, nghe chị ta nói, nay con ba tuổi, chị ta đã không đi làm được 3 năm rồi. Dạo này chị ta muốn đi làm lại, nhưng lại phát hiện mình không gánh vác nổi. Vả lại con chị ta lại không hợp nhà trẻ, nên cuối cùng lại từ chức về nhà ẵm con tiếp. Chị ta không khỏi cảm khái: “Tuy rằng mỗi lần duỗi tay xin tiền chồng cũng ngại lắm, nhưng lúc con mình đang cần mình nhất, mình ở cạnh con vẫn tốt hơn. Dù gì có ra ngoài đi làm, bỏ ra cả tháng thì có kiếm được bao nhiêu cơ chứ?”
Sếp Hàn: “800 nghìn tệ.”
Sau đó chẳng ai tán dóc với cô nữa.
Ông Hàn nhìn những bà mẹ kia, cố ý lải nhải với con gái: “Còn trẻ mà không đi làm, cứ ru rú ở nhà chăm con thì có tiền đồ gì? Cẩn thận biến thành bà thím già, tương lai sẽ bị chồng chê! Sau này con mình hiểu chuyện, sẽ cười nhạo mẹ là không khôn khéo biết kiếm tiền như những bà mẹ khác……”
Hàn Trác Trác quay đầu lườm ông: “Nhỡ người ta không có ông bà giúp sức thì sao? Chả lẽ lại mang con đến chỗ làm?”
“Ý bố là ở tình huống có ông bà trợ giúp ấy.” Ông Hàn tận dụng thời cơ nói: “Thịt Thịt cứ giao cho bố trông. Chuyện nhà cửa còn có bố với vú em coi sóc. Con còn trẻ thế này, chớ ở mãi trong nhà, lâu dần lại cách biệt với xã hội mất.”
Quan trọng nhất là ông sợ cô biến thành bà thím già bị Vương Tĩnh Nghiêu ghét bỏ, con đường tương lai vào được nhà giàu lại càng xa hơn……
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cuộc vì lý gì mà nữ chính ghét việc kết hôn?
Bố mày cũng không biết.
(Ban đầu là tui tính để nữ chính yêu người khác đó, nhưng làm vậy tàn nhẫn với anh Vương quá, muốn ngọt một chút. Mà tìm lý do khác thì nữ chính lại có vẻ mâu thuẫn ghê.)