Duy Lâm khẽ trút hơi thở ra khỏi phổi, đưa mắt một vòng nhìn quanh lớp, rồi trở lại cùng dáng vẻ bình tĩnh đến lạ. Ngọc tròn mắt, hết quay sang nhìn hai người trên bàn giáo viên rồi lại quay sang cậu bạn. Những người khác trong lớp cũng bối rối không kém, có vẻ như chẳng ai dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra dù tin nhắn trong nhóm đã ẩn dụ đề cập. Lâm vô thức nhìn xuống cánh tay đang bó bột của mình, cơn nhức âm ỉ khiến tay cậu run run.
"An, cho tao ngồi ké ở đây một chút được không?" Lâm cất tiếng, quay sang cô bạn bên cạnh. "Tao lười về chỗ quá."
"À... Đ–được chứ. Đ–để tao ra chỗ khác."
Miệng của Quỳnh An lắp bắp, còn tay chân thì cứ luýnh quýnh hết cả lên khi đứng dậy. Nhưng đột nhiên, có một bàn tay khác giữ chặt cô ấy lại. An giật mình quay đầu, Kiến Luật đang giữ chặt lấy tay nó, kéo ngược lại.
"Đừng đi." Luật gọi, giọng thống thiết. "Ngồi ở đây được không... tôi... tôi không đứng dậy được."
"Nh–nhưng..."
"Làm ơn... Xin cậu đấy."
Miệng của con An mếu lại, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi yên giữa hai cậu bạn. Nhìn mặt nó trông như sắp khóc đến nơi vậy, song cô lớp phó học tập chẳng đủ dũng khí để cất thành lời. Lâm vẫn thản nhiên ngồi xuống băng ghế nhỏ, để tay lành lặn của mình lên trên mặt bàn như một hành động thể hiện vẻ thiện chí, trong khi đôi mắt thì vẫn hướng thẳng về phía hai người trên bục giảng. Lớp học bỗng trở nên yên ắng đến lạ, tiếng trống trường vừa đánh lên báo hiệu kết thúc giờ giải lao.
"Ừ thì, để tránh làm mất thời gian của nhau, tao sẽ không chối cãi chuyện tao đang tìm lại những mảnh xác để trả lại hồ." Lâm nói, xòe tay trái để ngửa lên. "Dù sao thì tao cũng đâu có muốn làm việc này đâu, tình thế bắt buộc thôi."
Khải bỏ điện thoại xuống, nhíu mày.
"Vậy thôi à?"
"Ừ, chứ ý mày là sao?" Lâm nhíu mày đáp lại.
"Mày không... tự biện hộ gì à?"
"Không mày, tao chính là Người Tìm Xác."
Gia Khải và Thế Hùng nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự bối rối. Có lẽ, bọn nó đã chuẩn bị nguyên một bài thuyết trình, đưa ra bằng chứng cho đến khi Duy Lâm chịu cúi đầu nhận tội thì thôi. Ngọc có thể thấy được thanh cuộn bên mép phải màn hình, cái kích cỡ bé teo của mảnh hình chữ nhật là cơ sở cho cô đoán bài này phải dài chục trang là ít. Lâm thở dài, thả lỏng vai.
"Thật ra, tao cũng sẽ định chối đến cùng, nhưng đó là trường hợp chúng mày chưa hiểu về hồ An Yên thôi." Lâm nói tiếp, hướng những ngón tay lên bảng chiếu. "Chúng bây đã đọc truyền thuyết rồi đấy. Nếu đem cái xác về hồ An Yên - nơi xảy ra tấn bi kịch, thì những chuyện này sẽ ngừng lại. Không phải cho đến giờ, những chuyện xảy ra với chúng ta đều có nét tương đồng với truyền thuyết đó sao? Thế thì khả năng cách giải quyết của câu chuyện đó cũng có thể áp dụng lên hiện tại."
"Không, chờ chút đã." Khải đưa tay ra, ngăn lời của đối phương. "Theo những gì tao tìm hiểu thì cái chết của bốn đứa nó chỉ xảy ra sau khi mày thu thập bộ phận. Chuyện này khác hoàn toàn so với truyền thuyết!"
"Hả? Bốn?"
"Bốn?!"
Cả lớp chợt nháo nhào cả lên.
"Con Trang chết rồi." Hùng nhăn mặt. "Cha mẹ nó bảo rằng nó gieo mình từ tầng mười hai xuống. Nó và em trai nó đã xảy ra xô xát, ngay khi em nó ngã cầu thang bất tỉnh thì nó cũng tự sát ngay. Nhà nó mới báo cho trường lúc sáng, tao cũng mới thấy tin nhắn thôi."
Lâm hít một hơi thật sâu, rồi thở nhẹ.
"Mày có nhận thức được những chuyện đó có liên quan với nhau không hả Lâm?" Khải hỏi, mặt căng thẳng hẳn ra. "Mày có nhận thức được rằng kể từ lúc mày thu thập các bộ phận thì bạn bè mày chết dần chết mòn không?"
"Cái đó thì mày phải tìm bằng chứng buộc tội đấy nhé." Lâm đáp, nhíu mày lại. "Mày lấy cơ sở nào để khẳng định việc thu thập của tao khiến chúng nó chết?"
"Từ vụ Thanh Giang và Trung Hải."
"Ói bằng chứng ra cho tao!"
Khải nhìn sang cậu bạn bên cạnh, Thế Hùng cũng gật đầu. Hùng kéo chuột thu nhỏ trang tài liệu lại và kéo thanh cuộn xuống, đến phần ảnh được dàn hàng ngang trông như tin nhắn được chụp màn hình. Lâm khẽ nheo mắt lại, họ đã cắt mất tên của đối tượng đang nhắn tin.
"Ngày 12, mày đến nhà Thanh Giang để làm bài tập, sau đó nó cũng nhập viện và đút tay vào máy nghiền rác." Hùng nói, nhìn lên. "Tao đã hỏi người làm của con Giang rồi! Họ là nhân chứng sống cho thấy chúng mày đã đi thẳng vào chuồng lợn - địa điểm sau này được biết là nơi mà con Giang dùng để tiêu hủy cánh tay phải nhờ vào đoạn nhật ký mà nó lưu trong điện thoại. Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra tại đấy, đúng chứ?"
Lâm im lặng, liếc mắt qua cô gái đang ngồi ở phía bên tay trái của mình. Quỳnh An vô thức nép người qua phía của Luật, tránh ánh nhìn của người cạnh bên.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Lâm cười nhạt. "Chúng mày buộc tội mà cứ giấu là sao nhỉ? Người khác nghe sẽ hiểu nhầm đấy."
"Cứ cho là cả cái lớp này bị nguyền đi, nhưng mọi chuyện đã rất bình thường, chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến khi mày xuất hiện." Khải thở ra. "Con heo của Thanh Giang rõ ràng đang rất khỏe, nhưng khi mày đến, nó đã đẻ ra một cánh tay người!"
Cả lớp lại bắt đầu nháo nhào lên, sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt. Thế Hùng cũng khẽ nhăn mặt, nhưng dựa vào biểu hiện không quá mạnh mẽ như những người khác, cậu biết rằng hai đứa nó đã nôn hết sự kinh hãi ở lần đầu tiên rồi. Lâm khẽ nghiêng đầu nhẹ. Vậy là nhân chứng trong lời của Gia Khải chưa bao giờ là những người làm ở nhà của lớp trưởng, mà chính là Quỳnh An.
"Rồi tiếp đến là bằng chứng cho rằng tao tiếp cận thằng Hải với mục đích y hệt nhỉ?" Lâm nhướng một bên mày lên, cậu không muốn nhìn sang cô bạn lớp phó học tập. "Mày đang đổ lỗi cho sự hiện diện của tao là điều kiện để kích hoạt mấy chuyện kỳ lạ xảy ra à?"
"Chẳng phải thế sao?" Hùng dang cả hai tay ra. "Mày là Người Tìm Xác, và những mảnh thi thể cứ thế hiện ra khi mày tiếp cận những người xử lý! Đáng lẽ mày phải là người nhận ra điều đó rõ hơn ai khác chứ?"
"Ừ rồi cứ theo giả thuyết đó đi. Thế thì mày lấy cái gì để vá lại lỗ hổng trong vụ của Chính Thuận và Thiên Trang? Tao có bao giờ gặp trực tiếp bọn nó đâu?"
"Vụ của Thiên Trang, mày là đứa ở gần nơi mà nó giấu mảnh thi thể nhất."
Những ánh mắt chợt dồn sang phía người vừa cất lời. Minh Phong không dám ngẩng mặt, nhưng giọng nó vẫn rõ và to.
"Tao và Thiên Trang đã tráo bộ phận xử lý cho nhau." Phong nói tiếp, thở nhẹ. "Chúng tao đã tráo, với mục đích là nếu lỡ cảnh sát có đến và tìm ra danh sách kia thì lời khai của tụi tao sẽ không thể khớp với những lời buộc tội được. Nó bảo với tao rằng nó đã chôn ở vườn ở gần nhà xe giáo viên, còn mày thì ở lại trường qua đêm vào cái hôm mà con Trang tự sát."
Cậu để ý Luật toang mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
"Vậy là giờ tội của tao chuyển sang chỉ cần tao đến gần nơi chôn mảnh thi thể là người xử lý tự động chết à?" Lâm phì cười. "Ừ, nghe cũng hợp lý phết! Thế giờ chúng mày tính xử lý sao? Đánh gãy giò để tao không đi lung tung rồi vô tình tới địa điểm chúng mày giấu xác hay gì?"
"Mày bị cái quái gì vậy? Mày nghĩ đây là một trò đùa à?" Thế Hùng đột nhiên đứng phắc dậy, đẩy ghế cạ xuống sàn gạch nghe chói tai. "Bốn người bạn của mày đã chết rồi đó Lâm, bốn người rồi! Mày không ý thức được chuyện mày đang làm chẳng khác gì giết người sao?"
"Sao mày cứ đổ lỗi cho tao mà không nghĩ đến lý do tại sao tao phải đi tìm xác nhỉ?" Lâm ngồi thẳng lưng dậy, giọng cũng cao hơn. "Này, tỉnh lại hộ! Nguyên nhân chính khiến bốn đứa tụi nó chết chưa bao giờ là do tao! Thế nếu mày có ý kiến gì để việc này chấm dứt thì cứ nói ra xem! Có cách nào khác ngoài làm theo cách giải lời nguyền trong truyền thuyết của hồ An Yên không?"
"Tao không nghĩ chuyện chúng ta gặp phải là giống một trăm phần trăm trong truyền thuyết."
Lâm hướng mắt sang Gia Khải, cậu ta mím nhẹ môi lại.
"Thế điểm khác là gì?" Lâm hỏi.
"Trong cái truyện về hồ An Yên, ngay từ lúc bọn họ chôn cái xác là thành viên bên nhà trai bắt đầu chết dần rồi. Còn với chúng ta thì sự việc chỉ bắt đầu sau khi thằng Thuận đi du học." Khải nói tiếp, giọng trầm hẳn lại. "Tại sao tận mấy tháng sau lời nguyền mới có tác dụng? Phải chăng là nó bị trễ? Phải chăng là do thằng Thuận bỏ chạy ra nước ngoài? Hay là chính việc mày đào cái đầu của con Thơ lên đã trở thành phát súng đầu tiên cho tấn bi kịch hả?!"
"Khoan đã, Thơ là ai?"
Câu hỏi đột ngột của Kiến Luật khiến cuộc tranh cãi của ba người kia ngừng lại. Ngọc tròn mắt, An cũng kinh ngạc, những ánh mắt chợt dồn về phía cậu học sinh khác trường. Vẻ sợ sệt ban đầu của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó Luật đơ người ra, trân trân vào Gia Khải như thể cậu ta vừa nói gì đó kỳ quặc. Lâm cũng nhìn về phía Luật, đợi chờ.
"Cậu ta đang ngủ đấy à?" Hùng bực bội, nhìn sang. "Hỏi câu gì mà như người trên trời mới rớt xuống vậy?"
"Chắc cậu ấy bị sốc, cũng không thể trách được." Tuyết Huệ chợt lên tiếng, khoanh nhẹ tay lại. "Nhưng mà quên như thế thì không ổn đâu nhé. Cả cái lớp này làm điều đó một phần cũng là vì cậu đấy!"
"Luật, cậu vẫn ổn đấy chứ?" An hỏi, giọng dè dặt. "Phạm Ngọc Thơ...? Cậu là một trong những người tham gia vào quá trình phân nhỏ xác của cô ấy ra đấy? Hơn nữa... cậu với cô ấy còn..."
"Nhưng làm gì có ai–"
Luật bị nghẹn lại ở đó, âm thanh phát ra từ cổ họng đột nhiên biến thành những lời vô nghĩa, òng ọc như thể bản thân đang gào thét trong dòng nước lạnh.
Kiến Luật bịt miệng mình lại, hai mắt mở tròn nhìn xung quanh mình. Không gian phòng học đột nhiên tối sầm lại trong tích tắc. Từng người, từng thành viên của lớp 12D4 quay lại nhìn cậu, song cái vị trí vốn dĩ là gương mặt thì trở thành một mảng da phẳng lì. Họ không có miệng, không có mũi; hai hốc mắt nhìn như đang tan ra, để một màu đen kịt đổ xuống. Luật nín thở, vô thức quay sang phía tay phải của bản thân.
Lâm là người duy nhất vẫn bình thường, nổi bật giữa không gian quỷ dị. Cậu ta chống tay lên bàn, đầu nghiêng nhẹ cùng một nụ cười, rồi cất lời nói gì đó. Luật không thể nghe được, tiếng ong ong hai bên tai nghe như truyền hình nhiễu sóng, át hết mọi âm thanh còn lại, song may mắn thay đôi mắt thì vẫn rõ ràng. Môi cậu ấy lại mở ra, lặp lại từ ấy một cách chậm rãi:
Người
Lưu
Giữ
"?!"
"Luật! Cậu làm sao đấy?!"
Luật sực tỉnh, mồ hôi tuôn ra ướt cả lưng áo đồng phục. Nắng trưa vẫn đang chiếu sáng cho căn phòng nhỏ, gương mặt của những thành viên ở đây cũng đã trở lại. An thả tay cậu ra, mọi người vẫn nhìn về phía cậu học sinh khác trường, nhưng tỏ vẻ lo lắng nhiều hơn là thăm dò nghi hoặc. Luật nén hơi thở, cố điều chỉnh tâm trí lại. Cơn lo lắng ép cậu lén quay đầu, liếc mắt sang người phía bên kia băng ghế gỗ. Lâm nhìn đáp lại cậu, cười nhạt rồi quay đi.
Luật đứng phắc người dậy.
"Gì vậy!" An giật mình, hét toáng lên.
"Các cậu, không nhớ gì cả đúng không?" Luật nhìn quanh lớp học, nhíu mày lại. "Các cậu mãi tập trung vào việc râu ria mãi, mà không hề nhớ một chút gì về người các cậu đã đoàn kết để giấu xác đúng không?"
"Cậu đang nói gì đấy, Luật?" Khải hỏi, nheo mày lại. "Cậu đang cư xử lạ lắm đấy!"
"Chứ lý do gì khiến các cậu phải đồng lòng giấu cái xác đi chứ? Nhớ lại đi!"
Trong một khoảnh khắc, một dòng điện như chợt chạy ngang qua não của Ngọc, khiến cô phải ôm lấy hai bên thái dương rồi gục xuống. Hai mắt vẫn mở to ra, Ngọc để ánh nhìn của mình hướng xuống sàn, con ngươi khẽ lay động khi phân tích dòng ký ức hỗn loạn. Buổi cắm trại, ba giờ sáng, An Yên, và tội. Không hiểu sao những hình ảnh ấy cứ chập chờn, cảnh vật cứ bị xé dài ra khi cô cố nhớ kỹ lại. Ngọc khẽ nhăn mặt, nhắm mắt, cắn chặt răng.
"Lý do?" Thế Hùng chợt bật cười, nhưng mặt khó chịu. "Cái đó cậu phải là người rõ nhất chứ nhỉ?"
Luật không nói gì nữa, mím nhẹ môi lại.
"Nếu cậu muốn lên ý kiến gì đó, thì hãy giải thích rõ ra." Khải chêm lời, nhưng giọng nhẹ hơn. "Chúng tôi không thể hiểu nếu cậu cứ đột nhiên cắt ngang rồi nói những điều kỳ lạ được."
"Những thứ không thật."
Lâm quay hẳn cả người lại, tròn mắt nhìn chằm chằm vào cô bạn vừa cất tiếng bên dãy bên kia bàn. Hồng Ngọc ngẩng đầu lên, chậm rãi. Mái tóc dài của cô ấy rủ xuống bên vai, trong khi môi thì tái nhợt đi, mắt lờ đờ như kiệt quệ. Ngọc gượng người dậy, cố chống cả hai tay lên.
"Tao biết lý do tại sao chúng nó chết rồi." Ngọc nghiến răng lại, chằm chằm vào cậu bạn với tay phải bó bột. "Má mày Duy Lâm! Tao giúp mày mà mày lại lừa tao!"
"Khi trở thành Người Tìm Xác, thằng Lâm có khả năng thấy được những thứ không thật, ý nghĩa của nó chính là bóng ma tâm lý của mỗi người." Ngọc nói với âm lượng lớn hơn, chỉ tay vào kẻ được nên tên trong khi ánh mắt nhìn sang phía Hùng và Khải. "Đó mới chính là mấu chốt! Thằng Lâm đã đánh vào thứ không thật của bốn người kia, kích động bọn họ để tự giết bản thân mình! Tao... tao đã... con Trang... không..."
Lần đầu tiên, Hồng Ngọc bật khóc giữa lớp, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô ấy, cậu thấy được sự căm phẫn nhiều hơn là hối hận. Hàm răng của Ngọc vẫn nghiến chặt, mắt trừng lên, chằm chằm vào Người Tìm Xác. Lâm bất giác rút một luồng hơi ra khỏi phổi, nhìn sang chỗ khác.
"Mày đã giúp thằng Lâm à?" Khải hỏi, giọng đầy ngờ vực. "Mày đã làm gì vậy?"
"Tao chỉ hỏi nó vì sao phải thực hiện công việc này, và liệu có ai sẽ thay thế vị trí Người Tìm Xác nếu người tiền nhiệm chết hay không."
Hùng bất giác nhăn mặt lại, vô thức liếc về phía Duy Lâm.
"Và...?" Khải hỏi tiếp, làm động tác khuyến khích bạn kể thêm.
"Tao không tìm được câu trả lời cho chuyện đó." Ngọc lắc đầu. "Nhưng tao biết được chuyện thu thập xác không hề dễ dàng chút nào! Thằng Lâm buộc phải tiếp cận người xử lý và giải quyết thứ không thật của người đó trước rồi mới hoàn thành nhiệm vụ được. À, thằng Lâm không hề ngủ, thế nên có thể nói rằng nó có nhiều thời gian hơn bất kỳ ai trong chúng ta."
Kiến Luật bất giác quay sang nhìn người phía bên kia băng ghế gỗ. Lâm tắc lưỡi nhẹ, lôi điện thoại từ trong túi quần ra.
"Vậy, cái câu đầu tiên mày chào thằng Lâm tao còn sống nè không phải ám chỉ trò chơi điện tử đúng không?"
Ngọc cảm giác tim mình vừa đập hụt một nhịp.
"Mày đã tìm ra chìa khóa để thoát chết rồi đúng không Ngọc?" Hùng nheo mắt, lặp lại câu đó một lần nữa. "Mày đã giúp đỡ nó, tìm hiểu nó cơ mà? Mày đã đánh đổi điều gì để sống thế?"
Ngọc trì hoãn lượt lời của mình, đưa mắt sang nhìn cậu bạn. Sự thất vọng, lo lắng và bất an thể hiện rõ trên gương mặt của Lâm, nhưng cậu ta chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi yên chờ chịu trận. Ngọc chợt nhìn xuống cánh tay bó bột của Duy Lâm. Bây giờ cô mới để ý, cánh tay bị thương của cậu ta, là tay phải.
"Tao đã trả lại xác." Ngọc ngẩng đầu lên, giọng bình thường trở lại. "Bằng chính tay tao."
Câu trả lời của Ngọc khiến vài người bạn rùng mình, ngay cả cô bạn ngồi bên cạnh cô cũng phải khẽ giật lùi lại. Như nhận ra điều gì đó, Gia Khải giành lấy chuột của Hùng và bắt đầu kiểm tra lại danh sách tổng hợp những bộ phận mà lớp xử lý, vội đến mức quên mất rằng toàn bộ những động tác của cậu ta đều bị trình chiếu lên tấm bảng trắng ngà. Khải kéo thanh cuộn đến vị trí tên của Hồng Ngọc, chậm rãi rê chuột đến cột bộ phận mà cô ấy xử lý và dừng lại ở đó. Cả Khải và Hùng đồng loạt nhìn lên, hướng đôi mắt thẳng về phía chiếc bàn quá số người quy định. Lâm thở mạnh, bỏ tay trái xuống khỏi mặt bàn.
"Lâm, xin lỗi bây giờ mới hỏi thăm mày nhưng mà..." Hùng lên tiếng, chần chừ. "tại sao tay phải mày bị gãy thế?"
Lâm ngẩng mặt lên, nhìn hơi vênh váo.
"Tao ngã xe, được chưa?"
"Thật ư? Vì trùng hợp là bộ phận mà con Ngọc nhận xử lý cũng là tay phải." Khải nói, giọng nó nghe như bị trộn giữa vui mừng và tội lỗi. "Và mày biết đấy... nó còn sống!"
Câu chốt hạ của Gia Khải khiến đối phương hoàn toàn nín lặng, chẳng thể đáp trả được gì nữa. Luật bàng hoàng nhìn sang Lâm, giờ thì gương mặt của cậu học sinh khác trường lộ rõ vẻ lo lắng nhiều hơn là sợ hãi. Những bạn khác thì không dám nhìn về phía người vừa nhắc đến, nhưng có lẽ trong đầu bọn họ, ai cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình một kế hoạch. Lâm nhìn sang chỗ khác, cắn nhẹ răng.
"Nếu Người Tìm Xác tìm ra mảnh thi thể ta giấu và đào nó lên, ta sẽ chết bằng một cách nào đó có liên quan đến phần cơ thể ấy." Minh Phong nói, chạm tay lên cằm, nhìn về phía bàn bên dưới. "Nhưng nếu chúng ta tự tay trả, nếu chúng ta thực hiện thay công việc của Người Tìm Xác trước khi cậu ta tấn công vào thứ không thật, thì hậu quả kia sẽ được chuyển sang kẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao?"