17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 34: "Đợi đợi mặc áo đã"



Nó không biết nói gì hơn chỉ biết là cậu ấy dành cho nó thật nhiều thật nhiều tình cảm quá đi mất. Những gì nó đáp lại thật sự chưa ăn nhằm gì với những gì mà Hà Anh nhận lại, bỗng nó cảm thấy áy náy và bứt rứt vô cùng.

“Vậy thì hôm đó cậu cứ tới cho con bé vui”

“Thôi, chắc không được, dù sao hôm đấy rơi vào thứ bảy, tớ phải về quê, với lại không gặp sẽ tốt hơn trách xích mích sau này, tớ sẽ gửi quà, nhờ Hanh đưa dùm nhé!”

Hôm đấy đôi bạn nhỏ đi chơi dạo phố cả buổi chiều, ăn uống rồi mãi tối mới mò về, nó vừa bước chân vào nhà cái chưa kịp chào hỏi đã đâu ra cái tiếng lanh lảnh chua loét của bố rồi.



“Gớm, chị Hà Anh cũng đàn đúm quá đấy cơ, mấy giờ rồi mới chịu mò về, từ khi chị có tí tình yêu mà đã bỏ rơi hai cái thân già này rồi, thế đừng có mà xin tiền nhá”

Èo, bố lại dở chứng công chúa bong bóng rồi, nó thấy thế cũng hùa theo xúm xít vào đấm đấm xoa xoa dỗ dành đại ca của nhà.

“Ngày mai con đi chơi rồi đấy, thế đã chuẩn bị đồ gì chưa?”

Tiếng nói của ngân hàng kho bạc nhà nước trong nhà khiến cho nó khiếp bạt hồn vía. Chết cha nó quên mất mai lớp nó tổ chức đi chơi ba ngày hai đêm, cả bọn đã chốt với nhau ngay sau hôm biết điểm thi cả rồi nhưng vì mải lu bu với từ chuyện trên trường lẫn ở nhà, nó quên khuấy đi mất. Dương Hà Anh chưa chuẩn bị một cái gì cả và tầm này đã là sắp tám rưỡi, siêu thị sẽ đóng cửa sớm mất thôi. Nó tức tốc chạy lên phòng, gọi ngay cho vị cứu tinh Gia Bảo.

“Này, mai đi chơi rồi, sao không nhắc tao thế, mày sắp đồ chưa?”



Ơ, sao lại tao mày, Bảo nghe xong mà nẫu ruột quá, bạn yêu của cậu lại đối xử như thế với cậu thì đi chơi sao mà vui vẻ được. Nhưng tại nó rối quá, lúc nào mà nó vội đến mức chân này đá chân kia thì việc ăn nói của nó sẽ lung tung hết cả lên. Nhưng mà kể cả cậu ấy có soi đến cái chi tiết này thì cũng không ngồi nói qua nói lại được, bản thân Bảo cũng quên, mải bên người tình trong mộng quá nên mấy chuyện trên trời dưới biển cứ như thổi qua tai.

“Khổ quá, Bảo cũng quên, ai mà nhớ được”

Không biết nói gì, đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp mà. Chuyện vui của cả lớp, mỗi ngày đến trường chúng nó đều bàn tán rôm rả mà chỉ nói một câu... quên. Đúng là sinh ra để dành cho nhau đều là họ hàng của bọn gà mờ ngơ ngáo. Nó bắc cái ghế trèo lên nóc tủ, ném cái vali xuồng sàn mém vỡ.

“Đi mua đồ với tớ nhanh nhanh!”

“Đợi đợi mặc áo đã”

“...”

Nó đã tự nhủ là chỉ mua những thứ cần thiết thôi thế nhưng không hiểu sao lúc ra tính tiền lại hết hơn một triệu rưỡi. Nó ngậm ngùi rút tiền trả. Suốt một chặng đường về, nó chả phải sách túi nào ngoài một cái túi nhẹ nhất, nghe thì có vẻ đây là một khung cảnh sung sướng, mỹ nữ đang được người yêu cưng chiều nhưng không, nó phải nghe cậu ấy hát cho một tràng cải lương ra rả về chúng ta nên sống một cách tiết kiệm, những thứ không cần thiết thì không nên mua, rác nhà lại còn phí tiền. Nó biết đấy là tật xấu và suốt ngày bị bố mẹ nó chửi rồi nhưng nó không tỉnh được. Hà Anh vào siêu thị mà chỉ muốn mua hết tất cả thôi!!!

Sáng hôm sau cả lớp khởi hành rất sớm, tờ mờ sáng lúc sáu giờ là điểm danh rồi nên ai cũng cà gật ngái ngủ cả. Bảo lên xe cứ đinh ninh là bạn chắc chắn sẽ ngồi với mình nhưng Bảo lầm to rồi, không phải mỹ nữ mà sẽ là mỹ nam. Nó phải ngồi với Ánh bạn nó chứ, Hà Anh đâu có thiểu năng mà bỏ bạn theo trai. Người ta nói là nếu có đi chơi với lớp thì lúc trên đường đi ở trên xe là vui nhất vì mọi người đều háo hức thì cái triết lý này lại đi ngược lại với cậu ấy. Suốt cả một chặng đường thằng Minh nó huyên thuyên kể chuyện đủ thứ trên trời dưới bể, không nói thì cũng ăn. Cậu đang không hiểu vì sao mình lại chơi được với nó.