1m54 và 1m82

Chương 1





Rân rang tiếng ve kêu, gió xào xoạc đang đưa lá...

Tiếng máy quạt chạy trong phòng. Sau mà nóng quá vậy, chân tay gì cũng tan chảy cả rồi. Sài Thành giờ chắc tầm 35 - 40° gì đấy.

* Cạch * - Tiếng cửa phòng mở:

- Chị hai, dậy đi. Mẹ bảo chị đi chợ nấu ăn kìa. - Cô nhóc giọng lanh lảnh vang lên.

Xin giới thiệu nhân vật phụ, đây là em gái thân thương của nó. Tên là Phương Linh, năm nay lên lớp 9.

Cô bé tiến lại chỗ chiếc giường, nơi mà một củ khoai lang đang nướng khét lẹt. Nhỏ hất mền lên, để lộ ra một tướng ngủ không thể nào kinh dị hơn. Nó oằn người:

- Haizzz... Mấy giờ rồi?

- Sắp 9 giờ rồi, chị còn không dậy đi. Tầm 10 giờ mẹ đi làm về mà chị chưa nấu ăn thì mẹ sẽ nổi điên lên đấy.

- Biết rồ biết rồi, cằn nhằn mãi. - Nó vừa ngồi dậy. Mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh.

Linh nhìn cánh quạt đang bật, lại nhìn lên điều hòa. Vừa quạt, vừa điều hòa mà lại đắp chăn ngủ. Đúng là không biết tiết kiệm. Mẹ mà biết thì có mà ăn đòn. Cô bé tắt quạt, máy lạnh, xếp mền cho chị rồi đi ra.


Nó sau khi vscn thì liền thay quần áo chuẩn bị đi chợ.

Một ngôi nhà khác...

Vì là quán cafe kèm ăn vặt nên ở đây từ sáng đã rất đông người. Chủ quán vừa thân thiện vừa đẹp trai nên đa phần là cách chị em vừa tám vừa ngắm.

- Bàn số 8 một ly capuchino, một cafe sữa. - Tiếng nhân viên lanh lảnh.

Đôi tay thoan thoắt, pha chế điêu luyện, cộng thêm dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt điển trai. Làm biết bao nhiêu chị em say đắm. Xong cái order, hắn ta tận tay bưng ra cho khách. Vừa đặt lên bàn vừa nói với giọng điệu lả lơi. Đá lông nheo các kiểu:

- Chúc hai em ngon miệng nhé. Cảm ơn đã ghé thăm quán.

Hai cô gái suýt chút nữa là mê phát ngất. Vì muốn nghe thêm giọng nói trầm ấm ( lả lơi ) đó, mà hai cô order thêm cái khác:

- A... Anh lấy em dĩa. Dĩa xoài trộn nhá.

- Ok người đẹp. Đợi chút xíu.

Rồi hắn quay lưng bỏ đi, để mặc hai cô kia say đắm đến muốn thụ tinh luôn rồi. . Có mấy em trung học, cũng thường ra đây chụp lén hắn, xin chụp chung này nọ. Sau đó up facebook kiểu tus như:

bồ tui đó. Cấm ai dành. - Tui pháng cho câu nè: TRẺ TRÂU. SỐNG ẢO

Bố hắn bỗng dặn:

- Khang nè, ba làm xong mấy cái cô chú trong chợ đặt rồi. Con đi ship nha. À, mẹ con bảo mua thêm cho bả mấy lạng tôm nữa kìa.

- Dạ vâng, con đi liền đây.

Trời ơi... Biết đi chợ nữa kìa... Hâm mộ quá

Bla... Bla...

Trong chợ...

Vì thường thấy hai chị em hay đi, nên các cô các bác rất vui tính chào hỏi. Cả hai cũng đáp lại tình, gặp ai là cúi đầu, gặp ai là vẫy. Đang đứng lại mua cá ngay chỗ cô Hoa thì một chiếc xe máy dừng ngay bên cạch. Cô cười:

- Đến rồi đó hả con.


- Vâng ạ.

Hai chị em không nói gì, chỉ lặng người đeo khẩu trang ngồi trên xe. Người đó dựng chân chống, bước xuống xe, đứng thẳng.

Má ơi... Người gì cao dữ vậy trời - Nó nghĩ.

Hắn ta bỏ khẩu trang, để lộ khuôn mặt điển trai. Cô em gái liền nhận ra ngay:

Hotboy cafe đây mà?! Anh ý ở khu này lun á hả?

truyện full

Hắn vừa đưa ly cafe cho cô vừa nói:

- Cô lấy con lạng tôm tươi luôn nhé.

- Ok con - Cô Hoa mới cầm cái túi nilon lên thì nó ngăn lại.

- Không được - Linh, hắn, cô Hoa ngạc nhiên. Sao tự dưng nó lại hét lên vậy?

Hắn nhìn cái con người lùn tịt bằng con mắt tò mò pha chút hiếu kì. Nó tiếp:

- Con tới trước thì con lấy trước.

- Nhưng con chưa nói là con ăn gì mà?! - Cô Hoa cười.

Ờ hén... - Nó sực nhớ. Tiếp câu - Lấy con 3 con cá nục tươi.

Hắn nhìn nãy giờ, mới mở lời:

- Tui tới sau, mà nói trước thì tui lấy trước.

Ô chọ ôi... Đáng Ghét chưa kìa. Mày lý lẽ với bà đó hử con. Cậy cao ăn hiếp hả?!

- Nếu đã đến trước thì là đến trước, gọi trước gọi sau thì đâu quan trọng. Với cả, tui đang rất gấp. - Nó lý sự cùn.

- Tui không gấp chắc, tui có cả đống người order cafe đang chờ kia kìa.


Con trai mà xân xi hơn đàn bà

Nó bỗng dưng lấy một con cá thu to trên khay ra nhấc mạnh, đến nỗi nước bẩn bắn cả vào người hắn, thậm chí má trái của hắn cũng bị nó lấy đầu cá ra cho ăn tát.

Cô Hoa, Phương Linh há hốc miệng, nó thì không định sẽ quất vào mặt gì đâu, chỉ là tính cầm cá lên để trông huy hoàng hơn thôi. Ai dè... Chính bản thân cũng vù hoảng hốt mà đánh rơi cả con cá xuống đất. Khang bị quất cá vào mặt thì máu dồn lên não, nói gần như không được nữa:

- C... C... Cô.

Nó cuống cuồng không biết làm gì, thì thấy cô Hoa cũng hoàn thành xong đơn hàng của mình rồi, liền nhanh tay xách túi đồ và kéo tay em gái bỏ đi. Hắn đứng hình tầm 15 giây gì đấy, quá bất ngờ chăng? Còn không thèm xin lỗi nữa.

- Con không sao chứ?! - Cô Hoa hỏi han.

- Không ạ - Hắn vừa nói vừa nhặt cá trả cô.

Nhận túi tôm xong thì hắn tiếp tục công việc giao hàng của mình. Trong lòng dù cò có bực lửa hận cúng phải kiềm chế.

Trên đường về...

Nó phàn nàn về cái con người khó ưa lúc nãy, làm Phương Linh nó bực mình:

- Chị thôi đi.

- Mày bị làm sao vậy? - Nó ngạc nhiên.

- Anh ý không sai. Sao chị nói anh ý hoài vậy?

- Ủa mày con hắn hả mà mày bênh nó giữ vậy? - Nó nheo mắt - Hay mày quen nó?

Phương Linh bị tra hỏi thì ấp úng, nhỏ hay