1m54 và 1m82

Chương 26





Khang đến phòng cờ đỏ vì có việc, nó an tâm xếp sách vở vào túi. Vừa đứng dậy thì bị Hân chặn ngay trước mặt, vẫn vẻ mặt tỏ ra thanh lịch đó, nhưng hôm nay trông như pha thêm sự tò mò và độc địa. Cô ta cười khẩy:

- Cậu với Khang là gì của nhau?

- Là kẻ thù - Nó đáp lạnh - Tôi chẳng quan tâm cậu ta.

Ly nói rồi gùi balo lên bỏ đi, Hân cười rồi nói lớn:

- Khang nói cô phiền toái quả không sai. Cô nên tự nhận ra địa vị của mình đi.

Đáng ra là không muốn quan tâm, nhưng mà vì lòng tự trọng mong manh nên nó liền quay lại cười khẩy:


- Tôi phiền toái sao?!

- Gì nữa?! - Hân khoanh tay, vừa tiến lại với vẻ mặt đáng ghét, vừa nói - Không phải vậy sao? Cậu đúng là đọc truyện nhiều quá rồi. Haizzz... Về trước nhé.

Phải nói là hôm nay, từ sáng đến chiều là không yên được buổi nào. Chắc phải già đi cả chục tuổi vì mấy thứ nhảm nhí này quá. Ly chống nạnh, thở hắt như cố kiềm cơn giận, nhỏ bỗng nhiên đá mạnh vào chân bàn và cũng tự động nhăn mặt... Vì đau (dại hết sức )

Nó ra nhà xe, vừa dắt chiếc của mình ra thì đập vào mắt nó một chiếc xe quen thuộc màu đen. Bỗng dưng từ phiền toái lặp lại trong đầu nó liên tục...

- Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là phiền toái.

Hắn ung dung đi ra khỏi phòng cờ đỏ, trên đường đi còn tranh thủ xem lại mấy giấy tờ thầy giao. Nhưng khi gần đến nhà giữ xe thì hắn thấy ai đấy hì hục làm gì đó mờ ám. Khang nói lớn:

- Làm gì đấy.

Ly giật bắn mình quay lại, Khang nhận ra kẻ địch thì lập tức phóng tới. Nhỏ hốt hoảng quá, đánh rơi cả chiếc kéo và vọt lên xe chạy mất. Hắn tới nơi thì nó đã ra khỏi cổng. Khang chống nạnh cúi xuống nhặt kéo, xem xét kĩ lại thì thấy lốp xe bị cắt cả mấy đường. Cạn lời với con này rồi, sao có thể chơi bẩn thế này cơ chứ? Hắn vì quá bực mình, nên chỉ biết đứng đấy vò đầu bứt tai tức giận:

- Cái con thần kinh này... Tức chết đi được.

Hậu quả là sau đó, hắn về nhà muộn vì phải chờ cho chiếc xe được sửa xong. Mẹ cằn nhằn vì lo lắng, bố... Im lặng không nói gì. Ông chỉ ôn tồn bảo con trai thay đồ rồi xuống phụ quán.

Ly đang làm bài tập, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện cãi nhau ban sáng. Thật sự rất khó hiểu, sao cậu ta lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Phải có lý do gì chứ? Nó tự nhiên phẩy tay, chu môi và dặn mình:


- Haizz... Không biết và không muốn biết.

Hôm sau...

Khang đứng ngoài chờ trống đánh thì khóa lại giúp bác bảo vệ. Nó đi học muộn vì tối hôm qua thức khuya cày phim. Vừa tới cổng thì thấy hắn ta chuẩn bị đóng lại. Ly biết chắc hắn sẽ trả thù mình vì chuyện hôm qua, nhỏ cố gắng chạy thật nhanh vào.

Thời gian cấp tốc đã không cho phép, vậy mà nó còn vấp phải cục đá to nằm ngổn ngang giữa đường, thế là cả người lẫn xe ngã nhào xuống nền bê tông. Khang nhìn mà cũng cảm thấy xót trong tim, nhưng hắn biết rằng nếu lại đỡ nó thì không ổn, hôm qua mới cãi nhau mà. Với cả... Kiều Hân đang đứng đợi hắn bên cạnh. Hắn nói lớn:

- Còn không mau đứng dậy đi vào.

Ly nghe vậy thì đứng thẳng, phẩy phẩy bụi trên váy áo rồi ung dung lái xe vào. Trong lúc hai người kia đi phía sau thì thầm to nhỏ thì nó lại phải nhíu mày đau vì đầu gối lẫn bàn tay bị thương của mình. Rát quá...

- Sao cậu lại cho bạn ấy vào? - Tiếng cô gái thắc mắc.

- Mình không muốn người ta nói chung cả đám cờ đỏ vô kỷ luật đâu - Đứa con trai cười cợt.

Nó nghe thấy tất cả, ra là sợ mất thể diện, vậy thì thôi, đừng đi chung nữa, mấy người làm như tôi muốn cái chức này lắm. Ly nghĩ rồi rẽ bước chân khó khăn sang phòng y tế. Khang liếc một chút rồi cũng tỏ vẻ chẳng bận lòng.

Cô Hường dán xong băng y tế thì liền dặn dò nó nên đi đứng cẩn thận. Chứ con gái con lứa mà kiểu này là chết đấy. Không những thế, cô còn nói nó hãy noi theo Hân mà học. Ly nhếch môi cười rồi xin phép cô đi trước, mặc cho việc dặn dò của cô chưa xong.

Lên lớp trễ, nó xin phép vào học, kết bước chân khó khăn tới bàn ngồi. Định lấy bút ra cầm viết thì lại không được, vì vết thương vẫn còn đau. Ly thở dài...


- Cậu vẫn ổn chứ?

Lại thế nữa rồi, tỏ vẻ quan tâm nhưng thật sự lại chẳng xem nó ra gì. Rốt cuộc cậu ta muốn gì, sao cứ mãi kéo nó vào một vòng xoáy vậy? Ly chẳng buồn đáp lại.

Giờ nghỉ trưa, đợi lớp ra hết thì Khang mới tiến lại chỗ nó, hắn đút tay vào túi quần, nói với giọng lạnh nhạt:

- Sao tôi hỏi mà cậu không trả lời.

- Nghe này - Ly đứng dậy - Tôi không muốn cậu lại gần tôi nữa. Tỏ ra quan tâm rồi sau đó lại làm như người lạ. Tình cảm đâu phải để đùa giỡn?!

Nói xong thì nó quay lưng khập khiễng bỏ đi. Trang với Phong đứng ngoài nghe cả, cô bé liền chạy theo bạn gái. Còn Phong thì lại dặn hắn:

- Ly nhìn nó vậy thôi, chứ bên trong yếu đuối lắm. Chuyện hôm qua cũng đủ rồi. Cậu nên để nhỏ bình tĩnh lại một thời gian.

Khang không đáp, chỉ hít một hơi thật sâu rồi bỏ đi.