Bộ phim hấm dẫn từ đầu, nhưng có một người chẳng quan tâm. Khang dán mắt vào cặp nam nữ trước mặt tay bóc bỏng bỏ vào miệng. Đến một phân cảnh, đứa bé gái bước ta và quăng đầu người đàn ông xuống đất, Hân vì quá sợ hãi đã bỗng nhiên nắm lấy thành ghế, nhưng lại không biết hắn để tay đó ( không biết hay tỏ vẻ?!?!) nên đã chạm vào mu bàn tay của hắn. Cô nhẹ ngẩn lên để xem biểu hiện của bạn. Vì nuôi ảo tưởng hắn sẽ trưng vẻ mặt trìu mến và cô bị hụt hẫng ngay tức khắc.
Khang không thèm quan tâm đến ai ngoài nó, ánh mắt nheo lên để quan sát kĩ hơn. Kiều Hân bĩu môi tỏ ra phụng phịu. Cố nhìn theo hắn đàn nhắm đến đâu... Nhưng cô không tìm ra được.
Hải ngồi cạnh, thỉnh thoảng lại liếc qua cô bạn với ánh mắt trìu mến và nụ cười thoải mái. Ly lại chẳng bận tâm gì ngoài bộ phim, nhỏ đưa tay lấy bỏng mà chẳng cần quay nhìn, tập trung thế là cùng. Hải bật cười, cậu bỗng nhiên cầm hộp ngô để giữa lên và chờ xem biểu hiện của nó. Ly với tay theo cảm tính, nhưng lần này lại trống trơn, vớ không khí thôi chứ chẳng thấy bỏng đâu.
Nó quay lại nhìn với vẻ mặt thắc mắc thì gặp khuôn mặt Hải đang nhìn mình, cậu ấy cầm bỏng trên tay rồi bật cười, để lộ hàm răng trắng đều. Răng khểnh và nụ cười có lún đồng tiền là thứ mà nó thích nhất, vậy mà Hải lại có cả hai và cậu ấy đàn sử dụng để khiến tim nó bấn loạn. Ly cảm thấy má mình đỏ và nóng lên, trong phút chốc sợi chun cũng tự dưng đứt đôi, tóc nhỏ xõa xuống vai.
Hải đặt bỏng lại chỗ cũ, còn xoa đầu nó, cười:
- Nhìn cậu dễ thương thật đấy. Sao lại ngây thơ thế?! Này ăn đi. - Nói rồi cậu quay mặt lên phía màn hình.
Ui... Chắc tim nó nổ tung quá, sao có thể vừa đẹp trai lại ga lăng lãng mạn. Thính Hải vừa rải ra thì nó đã đớp lập tức. Ôi crush, chỉ cần nụ cười của câu thôi mà cũng như muốn giết chết tớ rồi. Á hí hí.
Thay vì hạnh phúc lên tận trời mây nhủ nó thì Khang lanh cảm giác mình đang ở địa ngục, sao có thể để người khác giới sờ người một cách dễ dàng vậy? ( Người ta chỉ xoa đầu thôi ông nội ) Hắn hít hơi trấn tĩnh lại, tay bốc một nắm bỏng nhét vào miệng để bỏ tức.
Đến lúc xong phim, nó với Hải đứng dậy, vừa mới quay mặt hướng cửa ra vào, Ly đã thấy Khang đứng cách mình 4 dãy ghế, bên cạnh không ai khác ngoài Hân. Hắn đưa mắt nhìn về phía hàng dưới như thói quen thì thấy nó với anh bạn kia đang đi lên. Họ thậm chí lướt qua nhau như chẳng hề quen. Khoảnh khắc đó ngắn thôi, nhưng tự cả hai cảm nhận ra sự nhói đau trong tim mình. Nó được cậu bạn chở về, nó cười và vẫy tay tạm biệt Hải. Khang đưa nàng hot girl tới nhà, chúc ngủ ngon các kiểu mà mặt hắn vẫn mang một vẻ gì đó mệt mỏi.
Ngoài phó đã dần yên lặng, hai con người, hai nơi riêng. Nó nằm trên giường lướt trang cá nhân của hắn, Khang có đăng một bức ảnh mới với dòng tus:
Xa lạ quá...
Ly có cảm giác như hắn đang nói tới mối quan hệ của hai đứa. Nó thở hắt ra.
Cũng cùng lúc đó, hắn thở dài. Trên tay là chiếc máy ảnh, hắn đang lướt xem lại những bức photo của nó lúc đi chơi đợt trước. Càng ngắm lại thật sự cảm thấy xa vời, con tim đã lên tiếng nói rằng định mệnh đến, nhưng lý trí của hắn không cho phép điều đó.
Bạn đọc có lẽ thắc mắc tại sao hắn luôn thế chứ gì. Thật ra, điều này đến từ đáy nồi sợ của hắn. Khang luôn giữ trái tim lạnh vì cậu đã từng bị tổn thương và hắn vẫn sợ điều đó. Thứ hai, ngay cái lúc câu nói của Hân thốt lên trên bàn ăn lúc đó khiến hắn cảnh giác. Và điều thứ ba, có lẽ hơi nhảm nhưng hắn luôn cho đây là điều đúng nhất vì nếu hắn có người yêu thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của cả nhà. ( Tự tạo stress cho chính mình..)
Ting - facebook thông báo gì đó, hắn mở ra xem thì thấy:
Phương Ly và 35 người khác đã thích ảnh của bạn
Khang mở bức ảnh ra xem, tên của nó dẫn đầu dãy hơn 700 lượt like. Chẳng hiểu sao trên môi lại nở nụ cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Nó chuẩn bị ngủ thì có tiếng thông báo lại.
Khang Mỹ đã thích ảnh của bạn.
- Hí hí hí - Nó khúc khích cười rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Hôm sau là thứ bảy, học mỗi buổi sáng thôi là được về. Vẫn vậy, cả ngày có nói được câu nào đâu, thậm chí còn cố tránh mặt nhau. Ly xem lịch lại thì nhận ra tuần sau nhóm trực cờ đỏ, thôi thì cứ thử vậy. Nó mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, thật sự chỉ muốn về nhà thật nhanh thôi.
Khang không phải không thấy cả mặt mệt mỏi nó. Trong đầu cũng thắc mắc sao nó ủ dột cả ngày hôm nay vậy? Bọn con gái đúng thật là rất kì lạ. Tính cách thất thường hơn cả thời tiết.
Hắn âm thầm đi theo lưng nó, nhưng luôn cách một khoảng an toàn, đủ để không khiến nó nhận ra, đủ để mình ngắm nó từ phía sau và... Đủ để khiến người khác không phải hiểu lầm