Quá tức giận, Hân vớ đại chiếc bình hoa trên bàn, lúc này mọi người trong phòng mới trố mắt lên nhìn. Trong khi chiếc bình còn lơ lửng trên không trung, Hải và Hân đều trố mắt nhìn. Cậu không kịp chạy lại đỡ được vì đang bận cản cô ta, mặc dù điều này là quá muộn. Bao nhiêu ánh mắt tò mò ngoài cửa cũng mở to không tin được mấy chuyện diễn ra trong phòng, cứ như một bộ phim với kịch bản có sẵn vậy.
Ly lấy tay ôm đầu theo phản xạ, chân thì đơ lại không di chuyển được. Bỗng nhiên có một tấm thân lớn ôm lấy khuôn người nó, hương thơm quen thuộc tỏa ra cũng đủ khiến nó nhận ra đó là ai.
Bụp - Chiếc bình đập mạnh vào lưng hắn và rơi xuống nền vỡ Choang . Lúc này thì hắn thì thầm nhẹ:
- Không sao đâu.
Hải thả Hân ra, hắn giờ mới quay lại nhìn cô, từng bước tức giận nên xuống sàn. Chưa kịp định thần lại thì một tiếng Chát vang lên chói tai.
Ly hoảng hốt ôm khuôn miệng đang há hốc vì ngạc nhiên, Hải cũng nhíu mày nhìn hắn.
Riêng Hân, phải nói là người ngạc nhiên nhất. Từ đó đến giờ, không có người nào dám động tay động chân với cô cả. Hôm nay... Ha ha ha... Mặt trời mọc hướng tây rồi:
- Cậu...?!?!? Dám... Dám đánh tôi?!
- Tôi tát để cậu tỉnh lại đấy - Hắn bình lặng nói - Chưa có chứng cứ gì mà cậu đã bảo Ly làm. Mọi thứ phải minh bạch đi chứ?!
- Cậu bênh con nhỏ đó à? - Hân mắt giận đỏ ngầu.
- Tôi đứng về phía đúng mà thôi. Cậu hãy cư xử đúng với danh sư hoa khôi của mình đi.
Nói rồi hắn quay lưng kéo tay nó bỏ đi, để lại Hân ngây người không tin chuyện mới xảy ra là thật hay mơ và câu nói như xé nát con tim, Hải thì đứng nhìn theo Ly. Đám học sinh ngoài cửa liền tránh đường cho hai người. Hân bỗng nhiên liếc mắt ra cửa, một cái nhìn thôi cũng đủ khiến đám đông ớn lạnh và tự động giải tán không một lời bàn cãi.
Tại phòng y tế...
Hắn ngồi xoay lưng lại với Nấm, áo chỉ kéo xuống một bên để lộ chỗ bị thương chứ không cởi hẳn. Nó dán miếng giảm đau lên vết bầm tím trên lưng hắn. Khang khẽ nhíu mày tỏ ra đau đớn, Ly lo lắng, nhíu mày nói với giọng giận dỗi:
- Sao cậu lại đứng vào đỡ, để tôi tự lo chuyện của tôi là được rồi.
- Cậu tính lo kiểu gì? Đứng ôm đầu thế thôi à? - Khang nheo mắt - Mọi bữa thấy lắm miệng cơ mà? Sao tự nhiên lúc nãy không nói gì vậy?
Ly nghe hắn nói vậy thì cố ý mạnh tay dán miếng giảm đau, Khang nhanh chóng nhíu mày nhăn mặt đau đớn, hắn liền cả người lại nhìn nó khó chịu:
- Cậu dám làm thế với người cứu cậu à?
- Cho chừa tội lo chuyện bao đồng - Ly vừa nói vừa dọn đống rác trên bàn. - Nếu không tìm ra được thủ phạm thì thôi, đành bị hạ hạnh kiểm rồi ra khỏi đội cờ đỏ vậy. Mình cũng chẳng muốn ở lại làm gì.
Nói rồi, nó tiến lại bỏ rác vào giỏ. Bỗng dưng Khang từ sau tiến lại, ôm gọn lấy thân người nhỏ. Khoảnh khắc đó khiến nó khựng người lại vì ngạc nhiên, hắn tì cằm lên vai nó:
- Hạnh kiểm 12 quan trọng mà cậu nói vậy à? Tôi không để cậu bị oan đâu.
Ly lặng người một lúc, định mở miệng nói thêm nhưng rồi lại im lặng.
Hân dọn đống thủy tinh vỡ trên sàn, không may bị cắt đầu ngón tay. Cô nhăn mặt vì đau nhưng rồi cũng lặng im nhìn những giọt máu đỏ rơi trên sàn.
Hãy cư xử cho đúng với danh xưng hoa khôi của cậu đi - Câu nói của hắn vang vọng mãi trong đầu cô. Phải chăng, mình thật sự không bằng chọn nhỏ lùn tịt, xấu xí kia?
- Tay cậu chảy máu kìa.
Là Hải, cậu cũng phụ Hân dọn dẹp. Mới vừa đi lấy ki rác với cả giỏ, vậy mà giờ quay lại thì thấy thế này đây. Hải tuy là người sống khép kín, ít bắt chuyện với ai, nhưng khi thấy cảnh tượng thương hại của Hân thì cũng đâu thể làm ngơ. Hải lấy hộp cứu thương trên giá, nhẹ nhàng băng lại vết cắt cho cô. Bỗng nhiên cô bất giác hỏi:
- Tôi với Ly khác nhau chỗ nào mà bọn con trai các cậu toàn đi theo cô ta vậy?
Hải thở hắt ra, thật sự thì không muốn trả lời chút nào, nhưng cậu ấy cũng đành đáp lại:
- khác nhau ở cách sống. Cậu càng tỏ vẻ mình xa cách bao nhiêu thì Ly lại gần gũi bấy nhiêu. Tôi chấp nhận cậu xinh hơn con bé rất nhiều, nhưng vấn đề là xinh thôi chưa đủ.
- Vậy tôi phải học theo cách sống của cô à? -Cô gằn giọng, mắt nhìn Hải sắc nhọn như muốn câu trả lời đó là Không ?
- Không muốn nói vậy, nhưng chắc là vậy rồi. - Hải nói xong thì cũng xong việc, cậu dọn lại đống còn sót lại và đứng dậy như chưa hề có cuộc trò chuyện đó.
Hân đăm chiêu suy nghĩ về cách sống bấy lâu nay ủa mình và của nó, thật sự là khác nhau đến nhường nào mà khiến cô lại thèm muốn đến thế, tay cuộn thành hình nắm đấm, môi gằn suy nghĩ:
Vậy ra là mình phải sống như cô ta thì mới có thể dành được tình cảm của những người xung quanh. Cứ đợi đấy, Hân này không thể chịu thua một đứa như cô đâu